Lục Kiến Trung gần đây bị đau răng, miệng còn nổi lênvài mụn nước to tướng, mà phòng bếp đã nhiều ngày nấu các món cay nóng. Hắnphân phó vài thứ nói muốn ăn nhẹ, mắt thấy đưa lên lại là thịt dê, không khỏinổi giận, một cước liền đá bay thiếp thất thông phòng đang hầu hạ. Tiện nhânLâm Ngọc Trân này, bất quá mới chưởng quản gia sự mấy ngày, đã dám không thèmnể mặt hắn. Lại liên tưởng đến một loạt sự tình gần đây, càng nghĩ càng giận,răng cũng đau hơn.
Thiếp thất thông phòng kia giãy dụa đứng lên, đứng ởmột bên không dám lên tiếng. Ai cũng đều biết Lục Kiến Trung không thể thiếuthịt, lại không ăn cháo nhẹ vào buổi sáng, vậy muốn làm sao bây giờ?
Lục Thiệu tay chắp sau lưng tiến vào, ra hiệu vớithiếp thất thông phòng kia, thiếp thất đó lặng yên không một tiếng động hànhlễ, lui ra ngoài. Lục Thiệu tiến lên đánh giá đồ ăn, thấy mặc dù so ra kém lúctrước Tống thị, Lã thị chưởng quản thì vẫn phong phú tinh tế, không có trở ngạigì, tối thiểu trong mùa đông còn có thể có rau xanh. Trong lòng liền biết khôngphải vấn đề ở Lâm Ngọc Trân, cũng không phải người phía dưới không hầu hạ tốt,mà là Lục Kiến Trung trong lòng bốc hỏa, không có chỗ phát tiết.
Lửa lòng này, Lục Thiệu cũng đã nhịn hồi lâu, ngay cảnắng to nhiều ngày này cũng làm cho hắn thấy thật kỳ quái, mùa đông không cótuyết, lại nóng như vậy, không phải khiến người ta vô duyên vô cớ bực bội thêmvài phần sao? Nhưng chuyện của lão thiên gia hắn sao có thể hiểu được, hắn chỉcó thể nhẫn nhịn, hít một tiếng: “Răng phụ thân vẫn chưa đỡ sao? Bằng không,nhi tử bảo người ta nấu chút cháo trắng cho người mang đến?”
Lục Kiến Trung trừng mắt: “Cháo trắng cũng có thể nhồicho đầy bụng sao?”
Lục Thiệu tiếp lời: “Bằng không kê đơn?”
“Không uống. Ta còn chưa tới mức độ kia!” Lục KiếnTrung ý bảo hắn ngồi xuống: “Chuyện gì?”
Thiếp thất thông phòng thấy thế, vội cầm thêm bát đũalên, rồi vội vàng lui xuống. Lục Thiệu ăn một miếng thịt dê đầy mỡ ngấy rồinói: “Đồ ăn ở phòng bếp tay nghề thật không thể so với lúc trước.”
Lục Kiến Trung hừ một tiếng: “Lại có người ngu ngốchơn so với thê tử của con sao. Bất quá chỉ là chuyện nhỏ như sợi lông tơ, cũngcó thể làm cho nàng biến thành bộ dạng này, còn đả thảo kinh xà. Sáng nay tiểukhuê nữ của Lục Thuận được sai đi lấy trộm đồ, lúc ấy chỉ biết thất thế chạy rangoài, nàng dĩ nhiên không thể ứng đối nửa điểm. Cứ như vậy, còn có người nàodám thay nàng làm việc hay sao?”
Nhắc đến điều này, Lục Thiệu cũng không muốn nói chitiết, chỉ đáp: “Nàng từ lúc mang thai vẫn luôn phạm hồ đồ, mà người kia lạitinh ranh đến vậy, nàng luôn hữu tâm vô lực. Nếu nương ở đây. . .”
“Nương con cũng chưa về!” Lục Kiến Trung uống cạn chéntrà, nhíu mày phiền chán nói: “Đều là tự tìm lấy, đều là ngu xuẩn. Loại chuyệnnhỏ này cũng phải để ta quan tâm.”
Hắn giờ phút này đúng là lúc phiền chán nhất, khôngthể trêu chọc, Lục Thiệu không lên tiếng nữa, tùy ý để hắn phát tác.
Lục Kiến Trung cũng không phải là người nói nhiều tínhtình táo bạo, tuy là phiền chán, cũng chỉ trầm mặc đem cơn tức áp chế, sau đólộ vẻ mặt thích hợp thở dài: “Tổ phụ con đã già, chuyển nương còn về nhà cũ,thê tử con bị đặt sang một bên, tình nguyện để một tôn tức không thể sinh hạcon nối dõi cầm giữ quản lý hậu viện, vừa nắm được chút sai sót của chúng tacũng không buông tha, toàn bộ thân gia đều phải phó thác cho một hài tử chưadứt sữa, tay chân vụng về, đây là muốn chúng ta trơ mắt nhìn Lục gia bại vonga. Ta cũng không biết, nhà này là họ Lục, hay là họ Lâm đây? Vất vả mười mấynăm, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết như vậy.” Vừa nói, lại đau che miệng híthai ngụm.
Lục Thiệu thật cẩn thận nói: “Hàn Căn đã gặp Nhị đệ.Nghe nói năm sau sẽ có điều chỉnh lớn.” Đây vốn là sự tình đã sớm biết, LụcKiến Trung cũng không trả lời, chỉ cúi đầu chọn rau xanh chậm rãi ăn.
“Đều là con không có bản sự, làm ra chuyện này, khiếnphụ thân mất mặt.” Lục Thiệu đè thấp thanh âm: “Con nghĩ rằng, không bằng làmsinh ý cho thật tốt, không để tổ phụ coi thường.”
Lục Kiến Trung nói: “Ta đã sớm nghĩ tới, nhưng trướcmắt đã gần đến cửa ải cuối năm, lại có sinh ý thích hợp nào để làm chứ?”
Lục Thiệu nhân tiện nói: “Phụ thân cũng biết, gần đây Nhịđệ mỗi ngày chạng vạng đều từ thư viện chạy về thành Bình châu, sáng sớm hômsau mới cưỡi ngựa vội vàng rời đi?”
Lục Kiến Trung vuốt chén trà trong tay nói: “Điều nàyta không biết. Hắn chưa từng trở về nhà sao, là đi đâu? Lâm gia sao?” Khi nóiđến hai chữ Lâm gia, trong giọng nói không khỏi mang theo vài phần đùa cợt,dường như đang chê cười Lục Giam nhi nữ tình trường.
Lục Thiệu cười nói: “Không phải, con mới nghe người tanói, liền sai người rình mấy đêm, ngày ngày đều đến chỗ Lâm Thế Toàn, chỉ quaLâm gia một lần, ngây người bất quá nửa canh giờ mà thôi. Đêm hôm qua, cònthỉnh Văn tri huyện đi Ngũ Trượng lâu ăn cơm uống rượu, chỉ đích danh Kim NôNhi tiếp khách, nghe nói tốn khá nhiều tiền.”
Lục Kiến Trung nhếch lên khóe môi: “Cái gì mà người khiêmtốn thanh nhã như ngọc? Tiểu Nhị lang cũng biết cách ăn chơi như vậy. Hắn muốnlàm cái gì?”
Lục Thiệu đè thấp giọng nói: “Phương bắc gần đây lưuhành mao hạt làm xiêm y, nếu hoa sắc tinh xảo chút, thì có thể đáng giá ngànvàn, giá trị lại xa xỉ, là thứ vương công quý tộc ở mạc bắc yêu thích nhất.Chúng ta bên này gần Đại Vinh, luôn không thiếu mao hạt, ở Thanh châu bên kia,ngay cả đứa nhỏ cũng có thể có. Ta đoán, nếu hắn không định mở một mao chứcphường, chính là muốn làm thương nhân vận chuyển.”
Lục Kiến Trung lập tức vuốt râu trầm ngâm đứng lên:“Việc này năm rồi không phải đều là Vương gia làm sao? Mao hạt năm nay ở Bìnhchâu đều là Vương gia nhất nhất thu đổi vận chuyển ra ngoài, hắn muốn chen chânvào, có chuyện dễ dàng như vậy sao?”
Lục Thiệu nói: “Cho nên mới cầu Văn tri huyện, nhấtđịnh là muốn nói về việc này. Hắn có công danh, được Tri huyện thưởng thức, lạicó lão nhân gia chống đỡ, còn có thể dựa vào cờ hiệu của Đại bá, hắn dĩ nhiêncó thể chen chân vào, ai có thể làm gì được hắn?”
Lục Kiến Trung nghĩ tới nghĩ lui, luôn thấy có chútkhông ổn, nhân tiện nói: “Trước nhìn xem Vương gia phản ứng như thế nào. Nhàhắn làm sinh ý mao hạt, sao có thể ngay cả chút tin tức ấy cũng không biết? Cònnếu con muốn biết rõ ràng, hắn phải làm chuyện này, sẽ hướng lão nhân gia chứngminh hắn thực có khả năng, hoặc là thê tử hắn muốn lặng lẽ kiếm tiền. Nếu muốntranh công, con phải trông chừng hành động của Phạm Bao, Hàn Căn, nếu là thê tửcủa hắn muốn lặng lẽ kiếm tiền, con nên để ý hành động của Đào gia. Nếu hắnthật sự có động tĩnh, chắc chắn sẽ hướng Đào gia cầu viện, mao hạt ở Thanh châuso với ở Bình châu không biết hơn bao nhiêu lần. Cửa hàng của Vương gia về điểmnày thì tính là cái gì?”
Bản thân kiếm tiền cũng đành thôi, sợ là lai giả bấtthiện(ngườitốt thì không đến, người đến cũng chẳng tốt lành gì), chínhlà hướng về phía Lục lão gia tử để nở mày nở mặt. Nếu chần chờ, bị hắn đoạttrước thì phải làm sao đây? Lục Thiệu có chút sốt ruột, cũng không dám nhiềulời, chỉ đáp ứng nói: “Con sẽ sai người đi hỏi thăm, sẽ vạn vô nhất thất.”
Lục Kiến Trung nhìn dáng vẻ của hắn chỉ biết hắn đanggấp gáp, liền trịnh trọng nhắc nhở: “Loại sự tình này không thể vội. Con nênnhớ kỹ, trong tình huống không nắm chắc, không cầu có công, nhưng cầu vô sự.”
Lục Thiệu miễn cưỡng kiềm chế nôn nóng trong lòng,đáp: “Phụ thân nói phải, là con vội vàng.”
Lục Kiến Trung sâu kín nói: “Bị người ta khiến chokhông có đường lui, con không vội mới là kỳ quái. Vị Nhị đệ này của con nha,cũng không phải là người thiện tâm gì, đợi có cơ hội sẽ dùng sức giẫm đạp ngườita. Nếu lúc ấy chúng ta làm không ổn dù chỉ một chút, cả nhà chúng ta phải làmsao bây giờ?”
Lục Thiệu trở nên trầm mặc. Trong ba phòng, Nhị phòngbọn họ là thịnh vượng nhất, nếu dựa theo tình huống bình thường mà phân gia,người chịu thiệt nhất sẽ là bọn họ, ngay cả Tam phòng cũng có lợi hơn.
Lục Kiến Trung đưa tay cầm chén trà, trầm giọng nói:“Cho nên tại đây vài năm, vô luận như thế nào cũng không thể dễ dàng giao mấythứ này ra.” Mắt thấy bóng đêm ngoài cửa sổ càng ngày càng tối đen, đồ ăn cũngnguội, liền nhân tiện nói: “Đi đi. Không cho phép xảy ra sai sót. Nếu Nhị đệcon thật sự biết biện pháp tốt để kiếm tiền, lại muốn che giấu làm của riêng,vậy thật sự là hắn không đúng, chúng ta cũng không thể dung tha.”
Lục Thiệu cáo từ Lục Kiến Trung, tự trở về phòng. Lãthị cười dài đi lên đón, nói: “Đã hầm canh gà cho chàng.” Ân cần tiếp đón LụcThiệu ngồi xuống, mới nhỏ giọng nói: “Sáng sớm chuyện nhà Lục Thuận, phụ thâncó trách tội hay không?”
Lục Thiệu thản nhiên “Ân” một tiếng: “Cũng không phảilà lần đầu tiên nàng làm vậy, sợ cái gì?”
Lã thị ngồi ở một bên, không dám nhiều lời, ánh mắtnhìn Quế Hương đứng ở một bên trên mặt hàm chứa vài phần ý cười, giống như đangcười nhạo nàng vậy, nhất thời ghen ghét tương giao, nghiêm mặt nói: “Đều luixuống đi.” Sau đó đến gần Lục Thiệu, thấp giọng nói: “Kỳ thật chuyện này còn cóbiện pháp, bảo đảm khiến bọn họ trở tay không kịp.”
Lục Thiệu ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
Lã thị cười cười, nhỏ giọng nói: “Châu Nhi từng nóivới ta, khi Lâm gia Thất tiểu thư lấy chồng, nàng hộ tống A Vân đi làm khách,từng thấy Lâm gia Thất tiểu thư đem túi hương mà người đó thêu tặng cho một vịtộc muội. Hai ngày nay ta đã sai người đi hỏi thăm qua, cô nương này gọi là LâmTuyết Như, trong nhà quang cảnh cũng không phải tốt lắm, chỉ có một lão ma mavà một nha hoàn già nua. Nghĩ đến, có thể cùng người ta thương thảo mua túihương về, người kia tất nhiên cũng là người thích thể hiện, hẳn là sẽ thườngxuyên mang theo trên người.”
Lục Thiệu nhíu mày: “Sao lại liên quan tới một cái túihương?”
Lã thị khoa tay múa chân: “Hoa văn đẹp, dùng vải màulam để làm. Nếu thật sự trộm một vật trên người nàng cũng không phải quá khó.Cái khó là nàng lại có phòng bị. Việc này tuy rằng hơi khúc chiết lòng vòng,chỉ cần làm được thỏa đáng, sẽ không sẽ có ai biết được.”
Lục Thiệu nở nụ cười: “Lần này chúng ta để các nàngđấu tranh nội bộ. Ngô Tương đã có đại ân với chúng ta a.”
Lã thị vội kéo tay hắn sờ vào bụng mình: “Hắn động a.”Phu thê hai người nhìn nhau cười, Lã thị thấp giọng nói: “Tam thẩm nương nơiđó, cũng nên nói với nàng rằng Nhị đệ vất vả như vậy, đệ muội lại bận việc, khótránh khỏi có thời điểm chăm sóc không chu toàn, cũng nên có thêm người chămsóc hắn một chút.”
Lục Thiệu một lòng một dạ đều đặt trên cái bụng củanàng, vô tình nói: “Đây đều là chuyện của nữ nhân, đừng đến phiền ta. Nàng chỉcần nhớ kỹ, đừng làm hỏng là được.”
Lã thị cười mị mắt, thấp giọng nói: “Ta tự xét lại,chàng nói, nàng gả vào lâu như vậy, sao vẫn chưa có động tĩnh gì? Ta cùng thờigian ấy đã lâm bồn rồi.”
Lục Thiệu ngả ngớn cười: “Nam nhân lợi hại giống nhưta có mấy người? Nhị đệ, đó là nhìn thì được mà không dùng được.”