Thế Hôn

Chương 338: Thư nhà




Lục Giam mặt mày bất động, vẻ mặt không thay đổi:“Nàng hỏi cây trâm hình hoa mai kia?”
“Đúng vậy. Chàng đã đem đến cửa hàng Đường gia để sửamà.” Lâm Cẩn Dung thấy kỳ quái, bộ dạng này của hắn giống như đã hoàn toàn quênmất vậy.
Lục Giam thản nhiên liếc nàng một cái: “Ta trước đókhông lâu đi qua một lần, nói là còn kém một chút. Có phải nàng không có đủtrang sức đeo không? Ta sẽ mua thêm cho nàng?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Ta có, nhưng cũng không thể cứ đểnó ở ngoài hàng mãi được?”
Lục Giam nhịn nhẫn, nói: “Cầm về chỉ sợ cũng không thểđeo, bị rạn khá rõ. Nếu nàng không biết xấu hổ mà cứ đeo vào, ta cũng sợ ngườita nói ta không nỡ để nàng ăn diện.”
Lâm Cẩn Dung thở dài: “Nếu thật như thế, thì thôivậy.”
Lục Giam không nhìn nàng nữa, quay đầu nhìn hoa xuânánh vàng rực rỡ trên đầu tường ngoài cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi, một cỗ khíở trong bụng nhảy qua nhảy lại, nhưng không có chỗ để phát tiết, chỉ có thểsinh sôi chịu đựng. Nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Lâm Cẩn Dung: “A Dung, nàng cảmthấy cuộc sống hiện tại của chúng ta thế nào?”
Lâm Cẩn Dung cười: “Hoàn hảo a. Ước gì vẫn cứ mãi nhưvậy.” Lại ôm bụng bổ sung một câu: “Đương nhiên, trước tiên phải để bảo bốitrong bụng này đi ra đã.”
Lục Giam không hỏi gì thêm, quay đầu tiếp tục ngắm hoaxuân ở bên ngoài.
Sa ma ma từ bên ngoài bước nhanh tiến vào, cười nói:“Nhị gia, thiếu phu nhân, trong nhà gởi thư.” Nói xong hai tay đưa lên haiphong thư, là Lục lão ông và Lâm Ngọc Trân viết.
Lục Giam xem qua, nhíu mày đem lá thư của Lâm NgọcTrân giao cho Lâm Cẩn Dung: “Nàng xem đi.”
Lâm Cẩn Dung mới nhìn hai hàng chữ, mày cũng nhíu lại.
Từ năm trước đến bây giờ, mới chỉ mấy tháng ngắn ngủi,Lục phủ đã xảy ra biến hóa lớn. Khang Thị tháng chạp sinh hạ một nhi tử mậpmạp, mẫu tử bình an, Lục gia hai lão cũng cực kỳ vui mừng, phái người đi đónTống thị trở về qua năm mới, muốn cả nhà đoàn viên. Tống thị không chấp thuận, nóilà muốn ở lại nhà cũ ăn chay niệm phật, cầu Phật tổ phù hộ cả nhà già trẻ bìnhan khoẻ mạnh, cầu Phật tổ tha thứ cho hành vi của Lục Thiệu. Lục lão ông thấynàng không về, cũng mặc kệ, thanh thản ổn định chuẩn bị qua năm mới.
Đây mới là lúc sự tình bắt đầu, 24 tháng chạp, ngàycúng ông táo, đầu tiên là tiểu nhi tử Lực Lang mới sinh của Khang thị khóc nháokhông ngớt, sốt rất cao, tiếp theo Lâm Ngọc Trân đột nhiên té xỉu ở trên lầuchỗ chuẩn bị yến tiệc, lập tức, nội bộ Lục gia liền rối loạn. Đồ thị đi ra chủtrì đại cục, căn bản cầm giữ không được, lễ vật sự việc đều phân công không rõ,chỉ hai ngày đã bị nhóm ma ma phía dưới phá rối.
Bất đắc dĩ, Lục lão phu nhân đành phải kêu Lã thị đếnhỗ trợ, ý tứ là để nàng lập công chuộc tội, vừa khéo, Lã thị cũng có bầu, còncó dấu hiệu dễ lưu thai, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Cả nhà lớn như vậy, cũng không thể kêu Lục lão phunhân quản lý hậu viện, càng không thể để nam nhân quản, nếu Sa ma ma còn ở đâythì không sao, nay Sa ma ma đến kinh thành, bên người lão thái thái không có aiđắc lực. Vì thế, Tống thị ngủ đông ở nhà cũ hồi lâu rốt cục đã có cơ hội xoaychuyển.
Tống thị lần này biểu hiện mọi trạng thái, lần đầutiên đến đón, nàng cáo ốm không đến; Lần thứ hai, Lục lão ông giận dữ, Lục KiếnTrung cùng Lục Kinh tự mình đi đón, nàng mới trở về. Sau khi trở về thỉnh antặng lễ với Lục lão ông, Lục lão phu nhân xong, lại đến thăm Lâm Ngọc Trân, chỉbất động ngồi chơi với tôn tử cùng hai nhi tức, bày ra một bộ dạng không để ýđến chuyện bên ngoài. Lục lão phu nhân giận dữ, gọi nàng vào chỉ vào mũi mắng,nàng mới hàm chứa lệ nhận thức lỗi lầm, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, còn ở trướcmặt cả nhà nói, chỉ đợi Lâm Ngọc Trân bệnh tình chuyển biến tốt, nàng liền giaotrả, quay lại nhà cũ ăn chay niệm Phật.
Nếu sự tình quả thực như thế cũng đành thôi, bệnh tìnhkia của Lâm Ngọc Trân không có gì dọa người, nhưng lại triền miên, nghỉ ngơithẳng đến tháng giêng mới khỏe lại. Đợi đến khi hồi phục, muốn đoạt lại quyềnlực từ tay Tống thị, lại thất bại thảm hại, cuối cùng kết cục là, Tống thị đượcgiữ lại, hai người cùng nhau chưởng quản gia sự.
Lâm Ngọc Trân thực phẫn nộ, viết thư cho Lục Giam cùngLâm Cẩn Dung bên trong có nhiều câu oán hận, sự tình cụ thể cũng miêu tả rõràng. Lâm Cẩn Dung không biết trong đó đến tột cùng đã xảy ra bao nhiêu tranhđấu, lại liên lụy đến bao nhiêu người, nhưng có thể thấy, nay Lục Vân gả đi,nàng cùng Lục Giam đều ở bên ngoài, mà Tống thị lại có một đám nhi tức giúp đỡ,tính tình như Lâm Ngọc Trân không ăn mệt mới là lạ, khẳng định là bị Tống thịtúm bím tóc, bằng không Lục lão ông cũng sẽ không để như thế. Có thể giữ lạichút quyền lực này, đại khái vẫn là Lục lão ông ra mặt mới được vậy.
Nhưng Lâm Ngọc Trân mặc dù phẫn hận, cũng còn nhớ rõsức khỏe và hài tử trong bụng của Lâm Cẩn Dung, nói là đã tuyển chọn nhũ mẫu,chỉ chờ hai tháng nữa, Lâm gia phái người đến, phân chia rõ ràng rồi sẽ gửi vềđây.
Lâm Cẩn Dung gấp lại vào phong thư, trả lại cho LụcGiam: “Tổ phụ bệnh như thế nào?”
Lục Giam thở dài: “Bình thường.” Nghĩ đến tình hìnhtrong nhà, hắn thật sự không cao hứng nổi, nhưng vẫn còn nhớ rõ an ủi Lâm CẩnDung: “Nàng phải thanh thản ổn định, không cần suy nghĩ về mấy việc vặt vãnhtrong nhà, vô luận như thế nào, tổ phụ cùng tổ mẫu cũng sẽ không đối xử tệ vớimẫu thân, nhịn nàng nhiều năm như vậy, không có khả năng hiện tại lại khôngnhẫn được với nàng.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Ta nghe lời chàng.” Nàng sẽkhông lo lắng chuyện của Lục gia, nhắm mắt làm ngơ, huống chi cách xa như vậy,cho dù nàng không thích để Nhị phòng đắc thế, nhưng đúng là ngoài tầm với. Nếuthật sự muốn làm gì, vậy phải chờ nàng trở về rồi nói sau. Về phần Lâm NgọcTrân, nàng lại càng không lo lắng, kiếp trước nàng cùng Lục Giam rơi vào tìnhtrạng bi thảm, Lâm Ngọc Trân cũng không giúp đỡ, nay Lâm Ngọc Trân càng khôngđáng để nàng quan tâm.
Chính là chuyện nhũ mẫu, bên kia nhất định sẽ mangngười đến, mặc kệ có phải là Văn nương hay không, nàng không thể cự tuyệt, cũngkhông có gì lý do gì để cự tuyệt. Vậy chỉ có thể chờ người đến rồi tính sau.Nghĩ đến đây, Lâm Cẩn Dung càng thản nhiên, quay đầu gọi Xuân Nha tiến vào,chuẩn bị tặng lễ vật đầy tháng cho Khang Thị.
Thấy nàng đâu vào đấy phân công người làm việc, LụcGiam ngồi ở một bên lại có chút buồn bực. Đồ thị chung quy không biết quản lý,lúc trước luôn hung hăng, không tiếc cùng Lâm Cẩn Dung đối nghịch, nay cơ hộitới tay, vô duyên vô cớ khiến người ta nhìn mà chê cười. May mắn là Lục Thiệnsớm đã được gửi đi xa, thoát khỏi việc phải nhìn thấy mà đáng thương đáng giận,bằng không ngày sau tình cảnh của Tam phòng thật sự là khổ sở.
“A Dung…” Hiện tại trong nhà thế cục phức tạp, khôngcó người thích hợp chủ trì việc bếp núc, có thể chờ Lâm Cẩn Dung sinh hài tửxong, trong nhà sẽ đón nàng và hài tử trở về hay không? Lục Giam đột nhiên nghĩtới khả năng đó, lập tức cả người đổ một thân mồ hôi lạnh.
Lâm Cẩn Dung quay đầu, thấy hắn thần sắc không ngờ,dường như có rất nhiều điều muốn nói với mình, vội vẫy tay bảo đám người XuânNha đi xuống, hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
Cần gì phải để nàng lo toan giống mình đây? Lục Giamnhìn bụng nàng càng lúc càng to, chung quy vẫn đem lời nuốt vào: “Ta suy nghĩ,nay là vụ cày mùa xuân, cũng không biết Mã Trang đầu có thể quản lý tốt thôntrang của nàng hay không?”
Lâm Cẩn Dung không khỏi cười nói: “Ta còn tưởng là đạisự gì, hóa ra là chuyện như vậy. Chàng yên tâm, không phải ta còn để hai phụ tửLâm Hồng ở đó trông chừng sao? Nếu không thì cũng còn có nương của ta mà.” LâmHồng là thị tì của nàng, vẫn thay nàng quản lý thôn trang của hồi môn, sau khinàng cùng Lục Giam lên kinh, thì để hai phụ tử Lâm Hồng trông nom phiến đất bịnhiễm mặn kia. Mã Trang đầu tuy rằng có khả năng, nhưng có một số việc cũngphải là chủ gia ra mặt mới có thể giải quyết.
“Vậy là tốt rồi.” Lục Giam mỉm cười, xem như đemchuyện này che giấu cho qua.
Sau ngày của hoa, thời tiết càng ngày càng trở nên ấmáp, bên ngoài bồ đào bắt đầu nhú mầm, màu xanh lục dần dần nhô ra, dần dần phủđầy toàn bộ đình viện.
Lâm Cẩn Dung càng ngày càng to bụng, đứng từ trên nhìnxuống, đã không thấy mũi chân, mỗi ngày lại còn kiên trì ở đình viện đi vàivòng, chỉ sợ thời điểm sinh sản không có khí lực.
Thời điểm ba tháng hạ tuần, đám người Cung ma ma rốtcục đến kinh thành, được mấy người Xuân Nha sớm chờ ở bên ngoài vây quanh vàocửa. Cung ma ma thay Đào thị đến thăm Lâm Cẩn Dung, đồng thời cũng vì Lâm CẩnDung đưa lễ tới.
Cho nên nàng vừa vào cửa, bất chấp đi đường mỏi mệt,cố gắng mở to mắt, bất động thanh sắc đánh giá chung quanh. Từ cây cối trongviện, nha hoàn ma ma, ngôn hành, cử chỉ, lại đến trang trí trong phòng, khôngbuông tha bất cứ chi tiết nào. Xuyên thấu qua đình viện lục ý dào dạt, nàngthấy Lâm Cẩn Dung mặc sa y màu hồng, châu tròn ngọc sáng được Đậu Nhi cùng AnhĐào giúp đỡ đứng ở hành lang, vẻ mặt vui sướng nhìn nàng cười: “Ma ma một đườngvất vả, mấy ngày trước ta vẫn nhớ tới ngươi.”
Cung ma ma giờ phút này bất chấp người khác chê cười,ba bước cũng thành hai bước, chạy vội tới trước mặt Lâm Cẩn Dung, hàm chứa lệmuốn hành lễ: “Thiếu phu nhân, người khỏe chứ?”
Lâm Cẩn Dung vội đỡ nàng: “Đều tốt, đều tốt. Trongnhà đều khỏe chứ?” Ánh mắt từ trên người Cung ma ma xẹt qua, rơi xuống phụ nhântrẻ tuổi đứng phía sau bộ dạng phục tùng rũ mắt. Dù nàng đã chuẩn bị tâm lý,cũng nhịn không được tim đập lộp bộp. Phụ nhân mặc váy nguyệt sắc, sam tử xanhbiếc này, không phải là Văn nương thì là ai?
“Đều khỏe, đều khỏe.” Mắt thấy Sa ma ma từ hành langdài ở chỗ khác đi tới, Cung ma ma nhanh lau lệ, cười vô cùng vui mừng: “Lãothái gia, lão thái thái, Đại lão gia, Đại phu nhân, Nhị lão gia, Nhị phu nhân,Tam lão gia, Tam phu nhân đều nhớ thiếu phu nhân cùng Nhị gia, cũng có lời muốndặn dò thiếu phu nhân, còn có Đại gia, Đại thiếu phu nhân……”
Người nhà mẹ đẻ và người ở phu gia, thật sự là khôngcó lúc nào là không chằm chằm so sánh với nhau, Lâm Cẩn Dung hiểu được những gìCung ma ma làm hết thảy bất quá là để Sa ma ma xem thôi, ánh mắt thu hồi khỏiVăn nương, mỉm cười ngừng một chuỗi dài của Cung ma ma nói: “Khiến trưởng bốicùng nhóm ca ca, tẩu tử, đệ muội vướng bận, trong lòng ta bất an! Nhờ phúc củamọi người, hết thảy đều tốt. Ma ma đi đường xa, không ngại ở lại chỗ ta, trướcvào trong phòng ngồi uống chén trà, nói hai câu, ăn gì đó. Đợi các nàng chỉnhtrang hành lý thỏa đáng, lại đi nghỉ ngơi một chút.” Cung ma ma cũng liền hợpthời dừng lại câu chuyện, tiến lên cùng Sa ma ma chào hỏi, vô cùng náo nhiệtvây quanh Lâm Cẩn Dung vào phòng, sau đó đem Văn nương đứng phía sau gọi đến:“Thiếu phu nhân, đây là thân gia phu nhân cố ý thay tiểu thiếu gia chọn nhũmẫu. Văn nương, nhanh đến dập đầu với thiếu phu nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.