Thế Hôn

Chương 345: Khách nhân




Trương San nương thay Lâm Cẩn Dung tiếp nhận tóc máucủa Nghị Lang vào hộp bạc nhỏ, cười xoa bóp lỗ tai của Nghị Lang, nói: “Tiểu oanhi tính tình thật quật cường a.”
Nghị Lang giận quá, khóc càng vang. Thấy hắn khôngthuận theo không buông tha, Lâm Cẩn Dung có chút đau đầu, thầm nghĩ hài tử nàytính tình thật sự không thể chọc, ngày sau nên chú ý dạy dỗ một chút.
Lục Giam lại thấy Nghị Lang có cá tính, không phảingười để người khác bắt nạt, rất được. Vui rạo rực đang muốn dẫn mọi ngườihướng yến hội để dự tiệc, chỉ thấy một người phong độ đi đến, hướng hắn váichào, cười nói: “Lục Nhị gia, bỉ nhân tới muộn, mong thứ tội. Chúc mừng chúcmừng.”
Người đến là Mai Bảo Thanh. Quần áo lam bào, một câyngọc trâm, một đôi hài vải màu nhạt, toàn thân cao thấp không đeo trang sức,đứng trong đám người đọc sách cùng tiểu quan, cũng vẫn có vẻ xuất chúng. Trongđám đông cũng có nhiều người quen biết với hắn, cũng không vì hắn là thươngnhân mà hèn hạ hắn, thập phần khách khí cùng hắn tiếp đón. Hắn nhất nhất chàohỏi xong, nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, bất động thanh sắc hướng nàng hơi hơi gậtđầu, nhưng lại giống như nhận thức với nàng vậy.
Lâm Cẩn Dung không khỏi vô cùng kỳ quái. Vẫn cùng MaiBảo Thanh lui tới có quan hệ sinh ý, cho nên sau khi bọn họ lên kinh, tuy biếtMai Bảo Thanh không ở nhà, ngày lễ ngày tết cũng không thiếu một phần quà tặng,Mai gia cũng có quà đáp lễ, nhưng Mai Bảo Thanh chưa bao giờ lộ mặt. Dựa theoLục Lương tặng lễ mang về tin tức, Mai Bảo Thanh từ mùa hè năm trước gặp mặtbọn họ ở sông Chử giang một lần kia, liền không hề quay lại nhà, ngay cả đôngchí, giao thừa cũng không trở về. Lại không nghĩ rằng, hắn sẽ đến lễ đầy thángnày.
Trương San nương phe phẩy cây quạt nói: “Đây khôngphải là Mai Bảo Thanh lừng lẫy nổi danh sao?”
Lâm Cẩn Dung quay đầu: “Tẩu cũng biết hắn sao?”
Trương San nương nói: “Ai mà không biết hắn chứ? Trêncon đường lớn nhất ở Phan Lâu, mấy cửa hàng sinh ý tốt nhất cũng là của hắn,vàng bạc châu ngọc, hương dược tơ lụa, sinh ý kiện kiện đa dạng, còn có thủđoạn đem thân muội tử duy nhất đưa vào Vương phủ, nơi nơi kết giao, việc phongnhã cũng rất thành thạo, thủ đoạn thật sự là khó lường. Nhà tẩu kết bạn với hắnthế nào vậy?”
Cửa hàng của Mai Bảo Thanh ở phố Phan Lâu Lâm Cẩn Dungbiết, nhưng chuyện tặng thân muội tử tới Vương phủ thì Lâm Cẩn Dung không biết,Lâm Cẩn Dung không muốn cùng Trương San nương nói quá chi tiết, liền cười nói:“Hắn cùng với cữu phụ ta có qua lại buôn bán một chút. Nói thân cũng không phảimà nói không quen thì cũng không hợp lý.”
Trương San nương nhìn nàng một cái cũng không hỏinhiều, đứng dậy nói: “Tẩu tới Thanh Hoa viên đi. Chúng ta cũng không muốn đi,cứ sai người đưa một bàn rượu và thức ăn lại đây, vài tỷ muội chúng ta ở dướimấy tàng cây bồ đào trong sân nhà tẩu vui chơi giải trí là được rồi.”
Lâm Cẩn Dung đáp ứng, lần lượt hành lễ đa tạ chúng nữkhách, nhờ một vị nữ quyến lớn tuổi ổn trọng nhiệt tâm là đồng hương thay nàngtiếp đón chúng nữ khách, đưa mọi người đến trước cửa. Lại phân phó Xuân Nha,Anh Đào hai câu mới trở về dẫn Trương San nương đến nội viện ngồi uống trà ăntrái cây nhàn thoại.
Triệu Quỳnh nương nói: “Theo lý hôm nay hài tử phải dikhoa về bên ngoại, các tẩu quyết định thế nào?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Nhà ngoại tổ của hắn cách quá xa.”Cái gọi là di khoa, đó là sau trăng tròn, mẫu thân ôm hài tử đến nhà ngoại tổmẫu ở mấy ngày, nhưng Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam sống riêng ở bên ngoài, làmsao thích hợp để đi. Chỉ có thể bỏ qua phong tục này.
Hứa Hạnh nương liền cười: “Tương lai trở về nhà, bổkhuyết thêm cũng không muộn, không phải đặc biệt trọng yếu, dù sao hài tử cũngrất ngoan.”
Ba người nàng đã làm mẫu thân, thất chủy bát thiệt nóicho Lâm Cẩn Dung nghe không ít kinh nghiệm, còn nói tới vài chuyện thú vị. Nóixong, Hứa Hạnh nương cùng Triệu Quỳnh nương nhắc tới hài tử nhà mình, càng nóicàng nháo, càng nói càng cao hứng, chỉ suýt không nói thẳng nhi tử nhà ta sovới nhi tử nhà ngươi trí tuệ hơn mà thôi. Trương San nương lại chưa bao giờ ởbên ngoài khen ngợi hài tử nhà mình, cầm cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy, xem LâmCẩn Dung lấy khăn lụa lau mồ hôi cho Nghị Lang mệt mỏi đang ngủ, thấp giọngnói: “Dung nương, không biết các ngươi có nghe nói không, chuyện thiết thị bạctư ở Đình huyện của Tú châu đang được nghị luận, hơn phân nửa, nhất định có thểthành công a.”
“Có nghe nói chút ít.” Lâm Cẩn Dung lúc trước từng bảoLục Giam hỏi thăm, trước đó vài ngày cũng nghe hắn đề cập qua một hai, nhưngđại sự này từ trước đến nay người giống như bọn họ đâu có thể thăm dò tin tứcdễ dàng, cho nên cũng chỉ là âm thầm thở dài một tiếng rằng tiền càng ngày càngkhông dễ kiếm mà thôi.
Trương San nương thấp giọng nói: “Mai Bảo Thanh, rấtcó thủ đoạn.”
Lâm Cẩn Dung thình lình nghĩ tới lúc trước Mai BảoThanh là phú gia nổi tiếng trong số các cửa hàng ở Thanh châu — lá gan lớnnhất, thủ đoạn độc nhất. Năm ấy nàng bảo đám người Đào Thuấn Khâm tồn trữ lươngthực và hương liệu, Đào Thuấn Khâm muốn tìm nhà cái tài lực hùng hậu, thủ đoạnxuất chúng để mua hàng hóa, người đầu tiên nghĩ tới chính là Mai Bảo Thanh. Lúcnày, Trương San nương thình lình nhắc tới Mai Bảo Thanh với nàng, còn nói hắnrất thủ đoạn, dường như có dụng ý khác.
Cũng không biết Trương San nương là lo lắng lợi nhuậncủa cửa hàng sau này, sợ tiền lãi chia vào tay bị phân tán, hay là có ý tứkhác. Nhưng không câu nệ gì, Lâm Cẩn Dung cũng không có khả năng đem nền tảngnhà mình nói ra với nàng, liền chỉ mỉm cười nói: “Không rõ lắm.”
Một bên Anh Đào tay chân lưu loát dẫn Song Toàn, SongPhúc bày bàn tiệc chỉnh tề, tiến lên đây thỉnh mọi người ngồi, Lâm Cẩn Dungthừa cơ đứng dậy tiếp đón ba người ngồi vào vị trí, Trương San nương cũng khônghề nhắc tới việc này, nhiệt tình dào dạt đưa ra đề nghị với Lâm Cẩn Dung, ngàysau yến tiệc tròn trăm ngày thì phải tổ chức ra sao cho náo nhiệt. Mấy phụ nhânchâm chước mãi, nói chút chuyện tâm sự, vừa cười lại nháo, khách và chủ tẫnhoan.
Ngày ảnh tây tà, mấy người Trương San nương uống saychuếnh choáng, hai má đỏ bừng vui cười được thị nữ nâng đỡ cáo từ, Lâm Cẩn Dungđưa tiễn mấy người xuất môn, nhìn theo xe ngựa đi xa, mới trở về phòng tắm rửathay quần áo, ngả người xuống nhuyễn tháp trước cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần.
Anh Đào tiến vào khuyên nàng uống canh giải rượu, thaynàng đắp chăn, cũng học Lệ Chi cùng Đậu Nhi, nhẹ tay nhẹ chân cầm ghế con ngồidưới mành, im lặng canh cửa cho nàng. Song Toàn cùng Song Phúc làm xong việc,liền cầm dây thừng vui chơi dưới hành lang, Song Phúc cao hứng, “Ha” thốt ramột tiếng cười, vừa ló cái đầu, đã bị Anh Đào mắt to hung tợn trừng qua, sợ tớimức co rụt cổ lại, mím môi cúi đầu lật tới lật lui sợi dây thừng, không dámphát ra nửa điểm tiếng động nữa.
Gió đêm thổi qua sân, cây bồ đào cành lá sum suê xàoxạc, ngẫu nhiên có một, hai phiến lá ủ rũ sắc lục. Ở một góc tường viện mùihương dần dần dày đặc, mấy con chim đứng ở đầu tường thì thầm líu lo. Lâm CẩnDung nửa mở mắt, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng như có dòng suốinhỏ chậm rãi chảy qua.
Sắc trời dần dần trở nên ảm đạm, loại chim nhỏ khôngbiết tên kêu líu ríu, mấy ngôi sao ở phía chân trời lóe ra, trăng sáng nhô lêncao, chiếu vào trong mắt Lục Giam uống say chuếnh choáng một mảnh mông lung.Hắn đứng ở cửa viện, nhìn đèn đuốc sáng trưng, nghe tiếng cười của Lâm Cẩn Dungcùng tiếng khóc của Nghị Lang, trong lòng tràn ngập cảm giác hận không thểkhiến giờ khắc này trở nên vĩnh tồn. Hắn ngửa đầu nhìn trăng sáng treo trêncao, nhẹ nhàng nở nụ cười một cái, xoay người đi vào đông viện, từ bàn học lấyra một hộp gấm, nhét vào trong lòng, bước nhanh đi chính viện.
Nghị Lang vừa ăn xong, như con mèo nhỏ ghé vào lòngLâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng ôm lấy hắn, thấp giọng ngâm nga, ở trongphòng đi qua đi lại, đột nhiên nghe được tiếng bước chân vang lên, quay đầunhìn, chỉ thấy Lục Giam đứng ở trước cửa, ánh mắt nhất thiết nhìn mẫu tử haingười.
Lâm Cẩn Dung nhìn gương mặt hắn vẫn mang theo vài phầnphi hồng, hiểu được là uống khá nhiều, vội phân phó Anh Đào: “Mang canh giảirượu đến.” Lại hỏi Lục Giam: “Hết thảy đều tốt chứ?”
Lục Giam đi đến một bên thay quần áo rửa tay, cườinói: “Đều tốt, chính là uống rượu hơi nhiều. Không thể từ chối, ta thiếu chútnữa nghĩ đến mình không thể uống nữa rồi.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Khó được có việc vui như vậy,uống nhiều chút cũng không có gì. Mai Bảo Thanh tại sao đột nhiên đến đây?”
“Hắn nói là mới từ Bình châu trở về, thay cữu phụ cùngTam ca mang lễ tới cho Nghị Lang. Này nọ ta đã lệnh Xuân Nha thu nhận, chờ nàngnhàn rỗi sẽ tới đây bẩm báo.” Lục Giam thay đổi quần áo trong nhà đi ra, tiếpnhận Nghị Lang, cầm bàn tay nhỏ bé của hắn ngắm nhìn, càng xem càng cười: “Saobé như vậy, đúng là tên xấu tính mà.”
Nghị Lang lười biếng nhìn hắn, ách xì 1 cái, nửa khéphờ mắt.
“Buồn ngủ, hắn hôm nay không ngủ đủ.” Lâm Cẩn Dung vộitiếp nhận giao cho Đậu Nhi, Đậu Nhi cẩn thận dùng chăn mỏng bao Nghị Lang, tựđưa đến cho nhũ mẫu.
Lục Giam uống xong canh giải rượu, lệnh mọi người luira, ôm Lâm Cẩn Dung vào trong lòng, nhỏ giọng nói: “A Dung, ta vừa rồi đi đếntrước cửa, thấy giống như đang ở trong mộng vậy. Ta vẫn luôn muốn trải qua cuộcsống như thế này, cũng chưa từng nghĩ đến, chính mình thật sự có thể có a.”
Lâm Cẩn Dung ngồi gần hắn, thấp giọng cười khẽ: “MẫnHành có sung sướng hay không?”
Lục Giam nghiêm túc gật đầu: “Khoái hoạt. Chỉmong mãi thế này.”
“Khoái hoạt là tốt rồi.” Lâm Cẩn Dung cùng hắn dựa sátvào nhau, chậm rãi đem đồ của Trương San nương ban ngày đưa tới nói: “Ta đoánkhông ra nàng rốt cuộc là có ý tứ gì, giống như biết Mai Bảo Thanh buôn lậuvậy. Cũng không dám đáp lời của nàng, đáp cho có lệ thôi.”
Lục Giam suy nghĩ thật lâu, thấp giọng nói: “Trongkinh quan hệ rắc rối phức tạp, trước nhìn xem lại nói sau. Kỳ thật ta rất kỳquái, Mai Bảo Thanh vì sao không làm sinh ý bảo hóa?”
Lâm Cẩn Dung ngồi thẳng thân mình: “Theo như chàngthấy, trong đó có gì không ổn chăng?”
Lục Giam lắc đầu: “Kia cũng không nhất định, trên đờinày sinh ý nhiều như vậy, hắn sao có thể kiếm hết. Đêm đã khuya, ngủ đi.” Nhẹnhàng gần sát Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “A Dung, để ta ngủ cùng nàng đi, tacam đoan sẽ không làm gì cả.”
Lâm Cẩn Dung hơi nhếch môi cười: “Ta cũng không thểđuổi chàng ra mà, nhưng không biết Sa ma ma và Cung ma ma sẽ nói thế nào.”
Lục Giam đáp lời: “Ta đây đi về trước, đợi đến khi cácnàng rời đi thì mở cửa cho ta. Hừng đông ta lại trở về.”
“Sao giống như trộm vậy? Chàng cũng không sợ đầy tớnhìn thấy chê cười chàng và ta sao. Nhịn một chút đi, qua hơn mười ngày nữa làtốt rồi.” Lâm Cẩn Dung còn chưa có nói xong, Cung ma ma liền đứng ở ngoài mànhcười nói: “Thiếu phu nhân, đêm đã khuya, muốn nghỉ ngơi chưa?”
“Muốn nghỉ ngơi.” Lâm Cẩn Dung thật bội phục Cung mama, thật sự là tận chức tận trách, nửa điểm không sợ Lục Giam chán ghét nàngnhiều chuyện.
Lục Giam vô cùng mất hứng, lại không thể nề hà, sầmmặt ngồi ở chỗ kia bất động, Cung ma ma cũng không buồn bực, cười tủm tỉm nóivới Lâm Cẩn Dung một vài chuyện thú vị của Nghị Lang, Lục Giam nghe thấy thầnsắc cũng dần dần dịu đi, hướng trong phòng dạo qua một vòng, rồi rời đi.
Cung ma ma liền giúp Lâm Cẩn Dung trải giường chiếu:“Thiếu phu nhân, đại sự cả đời, trăm ngàn lần không thể mềm lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.