Theo Nương Tái Giá - Noãn Khả Khả

Chương 3:




5

Cuối cùng, nương vẫn nấu cơm.

Cơm được dọn lên bàn, ta và nương đứng trong sân, không dám động đũa.

Thợ săn họ Trương lại vác hai cái sọt lớn trở về, bước vào căn phòng trống phía tây.

Hắn nhìn mâm cơm trên bàn, rồi nhìn nương con ta, lông mày nhíu chặt hơn.

Hắn rửa tay, ngồi xuống, thấy chúng ta vẫn đứng, liền trầm giọng gọi:

"Ngồi xuống ăn."

Hắn múc hơn nửa bát cơm, cau mày:

"Nấu ít quá, mai làm nhiều hơn."

Hắn ăn rất nhanh, xoàn xoạt vài miếng đã xong, nhưng cũng chỉ ăn hơn một nửa.

Ăn xong, hắn ngồi đó, lấy dao chẻ củi ra mài, vừa mài vừa nhìn chúng ta ăn.

Nương lưỡng lự, múc cơm cho ta. Ta và nương vừa ăn vừa liếc hắn.

Rất nhanh, ta phát hiện ra vấn đề.

Ta ăn nhanh, hắn không nhìn.

Ta ăn chậm, định đặt đũa xuống, hắn lại nhíu mày.

Hắn... muốn ta ăn?

Ta và nương nơm nớp lo sợ ăn hết phần cơm còn lại, rồi đợi hắn chửi mắng hay đánh đập.

Nhưng hắn không mắng cũng không đánh, chỉ thu dọn dao, bảo nương đun nước nóng:

"Rửa sạch sẽ rồi ngủ đi, hôm nay làm cả ngày rồi."

Nương vội đun nước, đợi hắn rửa mặt xong, suy nghĩ một chút, cũng rửa qua tay chân.

"Dù sao cũng là ngày đầu, sạch sẽ thì hắn sẽ bớt ghét mình."

Nương vừa rửa vừa lẩm bẩm, thần sắc vừa căng thẳng vừa mờ mịt.

Ta dùng nước nóng nương để lại để rửa tay chân. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người, thật dễ chịu.

Thì ra rửa tay chân bằng nước nóng lại thoải mái đến vậy.

Không lạ gì khi mỗi khi đông đến, Nhị thúc và bà nội luôn sai ta đun nhiều nước nóng.

Sau khi rửa xong, ta vào phòng chứa củi.

Nương dặn dò:

"Bịt tai lại, bất kể nghe thấy gì cũng không được ra ngoài, giả vờ như không nghe thấy, nhớ chưa?"

Ta gật đầu thật mạnh, ta biết mà.

Trước đây, khi cha dữ dội hành hạ nương, ta khóc lóc cầu xin ông tha cho nương, ông liền đạp mạnh ta một cú.

Cú đạp đó làm ta đau suốt nửa năm.

Lần này, ta sẽ không khóc nữa.

Nương con ta phải cẩn thận mà sống, sống sót mới có hy vọng.

Dù ta không biết hy vọng đó là gì, ở đâu.

Nhưng rất nhanh, cửa phòng củi bị đá văng ra.

Thợ săn họ Trương cầm đèn, đứng ở cửa, nhìn chằm chằm ta đang nằm trên đống rơm.

Ta sợ đến mức lùi về sau, mồ hôi lạnh toát ra khắp người.

Ta nhớ lại một lần, cha uống rượu say về nhà, cũng xông vào phòng củi đánh ta một trận thừa sống thiếu chết.

Ông nói ta là "của nợ", tại ta mà ông không có con trai bị người ta cười nhạo, tại ta mà ông thua bạc.

Lần đó, suýt chút nữa ta đã bị đánh chết.

Chính nương cầm dao bổ củi định liều mạng với ông, mới cứu được ta.

Thợ săn họ Trương còn khỏe hơn cha ta, chẳng lẽ chỉ cần ba cú đá là đủ để giết ta?

Nhưng hắn không say rượu, cũng không nổi giận.

Hắn chỉ xách ta như xách gà con, mang vào căn phòng phía tây.

Nương ta đang đứng ở đó, trông thật cẩn trọng.

Căn phòng trống trải giờ đây có thêm một chiếc giường gỗ lớn, trên giường đặt vài tấm chăn bông hơi cũ nhưng sạch sẽ.

Trên chăn còn có hai bộ áo bông và quần bông cũ.

Hắn đặt ta xuống, quay lưng đi ra, trở về phòng phía đông của mình.

Cửa phòng vừa đóng, không lâu sau đã vang lên tiếng ngáy đều đều.

Ta và nương nhìn nhau, không thốt nên lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.