Thiến Dao Nhược Ngai

Chương 7: Chương 7




Trong lúc giằng co, cửa nhà bỗng nhiên mở ra, Tô Nhược Ngai từ trong nhà bước ra, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

 

Lý Thuận thấy ánh mắt ấy của hắn thì toàn thân như bị dội một gáo nước lạnh, sợ đến nỗi không dám hé răng.

 

“Ta, ta, lát nữa ta sẽ quay lại thăm các người!"

 

Nói rồi, hắn ta chạy trối chết. Có lẽ chính hắn cũng chẳng hiểu vì sao lại sợ một thầy thuốc đến vậy.

 

Nhưng ta hiểu rõ, Tô Nhược Ngai mang trên mình sát khí và hàn khí rất nặng, chỉ cần để lộ ra thì người thường khó mà dám đến gần.

 

Thấy Lý Thuận đã đi, ta vội chạy vào nhà: "Huynh, cuối cùng huynh cũng về rồi! Muội lo lắng muốn chết, trên núi có lạnh không? Huynh có hái được thuốc không?"

 

Ta liên tục hỏi tới tấp, nhưng Tô Nhược Ngai không trả lời câu nào, chỉ chăm chăm nhìn ta.

 

Ta thấy hơi rờn rợn, liền kéo tay áo hắn: "Huynh? Huynh sao vậy? Sao không nói gì?"

 

Tô Nhược Ngai chộp lấy cổ tay ta, kéo mạnh về phía trước, chúng tôi liền áp sát lại gần nhau.

 

"Ngươi không phải muội muội của ta, tại sao lại lừa dối ta?!"

 

Quả nhiên, hắn đã phát hiện ra. Phản ứng của Tô Nhược Ngai vượt quá dự liệu của ta. Với một sát thủ như hắn, từ thuở nhỏ đã trải qua huấn luyện tàn khốc, việc xuất hiện những d.a.o động cảm xúc mạnh mẽ là điều rất khó xảy ra.

 

Ngay cả khi đối diện với sự lừa gạt, cách hành động đúng đắn của một sát thủ phải là "nhất kiếm đoạt mạng".

 

Xem ra khi đối diện với ta, hắn không thể nào tuân theo bản năng của một sát thủ. Vành mắt ta ửng đỏ, toàn thân run rẩy: "Huynh... muội không biết huynh đang nói gì? Xin huynh đừng như vậy, muội sợ lắm!"

 

Ánh mắt Tô Nhược Ngai trở nên u ám và lạnh lẽo, hắn nghiến răng: "Ngươi còn không chịu nói thật sao?!"

 

Hắn nắm chặt lấy cổ tay ta, từng chữ từng chữ vang lên: "Trước kia ta đã hỏi ngươi, chiếc ngọc bội này là của ai, ngươi nói là đã đeo nó từ thuở ấu thơ. Nhưng lần này ta ra ngoài, vô tình gặp được nghĩa phụ của Lý Đường, ông ấy nói Lý Đường thật sự đã qua đời rồi! Còn ngươi... chỉ là cùng với muội muội ta bị bán vào lầu xanh, đúng không?!"

 

Ta lắc đầu kịch liệt, nước mắt như trân châu đứt dây, tuôn rơi không ngừng.

 

"Huynh à, đừng nghe người ta nói bậy bạ, muội, muội chính là muội muội của huynh mà!"

 

Ta níu lấy tay áo Tô Nhược Ngai, thảm thiết nói. Tô Nhược Ngai đẩy mạnh ta ra, nói: "Ta không chỉ nghe theo lời một phía, ta đã tự mình điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện! Muội muội ta năm xưa lên ba thì được Lý gia nhận nuôi, lớn lên ở Hoài An. Năm mười ba tuổi, nghĩa phụ bị thương khi làm ruộng, bất đắc dĩ nghĩa mẫu phải bán muội vào Kim Lăng. Còn ngươi, căn bản là người Kim Lăng, chỉ có ở Kim Lăng mới có tục lệ trèo lên thành lầu vào ngày rằm tháng Giêng!"

 

"Không phải... muội không phải..." Ta chỉ có thể lặp đi lặp lại câu nói này một cách vô vọng.

 

Tô Nhược Ngai nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi nói: "Ngươi nói giọng Kim Lăng, ta từng nghĩ đó là do lầu xanh huấn luyện... Thực ra ta nên sớm nhận ra mới phải! Rốt cuộc ngươi tại sao lại lừa gạt ta?"

 

Ta quỳ xuống đất, ôm lấy vạt áo hắn, thảm thiết: "Huynh... muội..."

Tô Nhược Ngai quát lên: "Đừng gọi ta là huynh!"

 

"Muội không muốn gạt huynh... muội chỉ là không muốn làm đi3m..."

 

Ta khóc đến lê hoa đái vũ, phân trần rằng: "Ta cùng Đường Nhi đều là do mụ Lý mua về, nhưng Đường Nhi so với ta kiên cường hơn nhiều. Nàng ấy nói phụ thân nàng không phải là không cần đến nàng, mà là đợi đến ngày tháng dễ chịu hơn, nhất định sẽ đến tìm nàng. Còn ta, ngay cả phụ mẫu cũng chẳng có, chỉ là bị đường thúc bán đi. Sau này, Đường Nhi không may mắc phải ôn dịch, mụ Lý cũng chẳng muốn mời thầy thuốc, nàng liền... ra đi. Trước khi lâm chung, Đường Nhi đã trao cho ta chiếc ngọc bội, dặn rằng nếu sau này có người nhà đến tìm nàng, xin hãy cho ta thay nàng trở về, để ta cũng có một mái nhà...Nửa năm sau, phụ thân của Đường Nhi thật sự đã tìm đến, nhưng... tất cả đã quá muộn màng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.