Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 77: Kỳ thi bắt đầu




Bách Lý Đông Quân quát lớn một tiếng, khiến toàn bộ Thiên Kim Thai đều
yên tĩnh. Ánh mắt mọi người rất nhất trí quét sang phía này, không ít người
để lộ vẻ trêu tức.
“Một kẻ không đỡ được cái màn thầu mà học sinh ngoại viện ném tới, tỷ lệ
thắng tiền không phải một ngàn thì là bao nhiêu?” Cách đó không xa, một
thí sinh mặc áo trắng cười nói.
“Xem ra tiếng tăm lừng lẫy của ngươi... không như trong tưởng tượng của
ta.” Diệp Đỉnh Chi vỗ vai y, về chỗ ngồi của mình.
“Tỷ lệ thắng tiền của Thiên Kim Thai được quyết định theo số lượng người
mua, kính xin Liễu Nguyệt công tử bảo tiểu tiên sinh đừng để ý.” Đồ Đại Gia
cười ha hả nói.
Đứa bé kia trừng mắt: “Tiểu tiên sinh mà có thời gian để ý tới việc nhỏ như
vậy à?”
“Bắt đầu đi.” Liễu Nguyệt công tử điềm nhiên nói.
Đứa bé gật đầu, đi lên phía trước ba bước: “Kỳ thi của học đường, bắt đầu!”
“Đề mục của kỳ thi là!’ Đứa bé vung tay, hai bên của Thiên Kim Thai có một
cuộn giấy dài trải xuống, bên trên viết mấy chữ lớn: phía ngoài văn võ.
“Cái gọi là phía ngoài văn võ, tức là bên ngoài văn võ, thể hiện sở trường
đặc biệt của bản thân, đủ để khiến người khác trầm trồ. Thời gian là mười
canh giờ. Trong mười canh giờ này, nếu cảm thấy bản thân có thể nộp bài
thi thì giơ tay lên báo hiệu cho chúng ta ngươi muốn thể hiện thứ gì. Chúng
ta sẽ chia giám khảo tương ứng tới kiểm tra. Nếu thông qua kiểm tra, có
thể tham gia vòng thi thứ hai!” Đứa bé cao giọng nói: “Mỗi thí sinh đều
được phân cho một trợ thủ, có thể giúp ngươi ra ngoài Thiên Kim Thai, lấy
thứ ngươi cần.”
“Có dị nghị gì không?”
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
“Chẳng phải mọi người đã biết trước rồi à? Vì sao còn hỏi chúng ta có dị
nghị gì không?” Diệp Đỉnh Chi quay sang hỏi Bách Lý Đông Quân ở cách đó
khá xa. Do khoảng cách thật sự quá xa nên mọi người đều nghe rõ tiếng
nói chuyện.
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Làm sao ta biết được, có dị nghị thì có tác
dụng gì không?”
“Vô dụng.” Liễu Nguyệt công tử lấy một tấm lệnh bài từ bên hông ra, ngồi
trong kiệu ném ra ngoài: “Kỳ thi bắt đầu.”
Đứa bé cao giọng nói: “Kỳ thi bắt đầu.”
Diệp Đỉnh Chi mỉm cười: “Giống kiểu đã canh ba buổi trưa, lập tức hành
hình.”
Trên bệ cao ở hai bên thắp một cây hương cực lớn, khi hương cháy hết
cũng là mười canh giờ đã qua.
Bách Lý Đông Quân không để ý tới Diệp Đỉnh Chi nữa, giơ tay hô to: “Người
đâu!”
“Người đâu!”
“Người đâu!”
“Người đâu!”
Trong Thiên Kim Thai liên tiếp vang lên tiếng hô, mỗi thí sinh đều gọi trợ
thủ của mình.
“Thứ ta muốn ở ngoài cửa quán trọ Tam Lộ, ngươi tìm Lôi Mộng Sát, lấy cái
bọc lớn ấy vào cho ta là được!” Bách Lý Đông Quân lớn tiếng nói.
“Tìm ai?” Trợ thủ sửng sốt, tưởng mình nghe lầm.
“Lôi Mộng Sát! Cái gã công tử lắm lời lảm nhảm Lôi Mộng Sát ấy! Đi mau
đi!” Bách Lý Đông Quân cả giận nói.
“À à à.” Trợ thủ vội vàng xoay người.
Diệp Đỉnh Chi cười nói: “Ngươi định làm gì?”
Khóe miệng Bách Lý Đông Quân hơi nhướn lên: “Đến lúc đó ngươi cứ nhìn
là được.”
Sau khi tất cả trợ thủ đều ra ngoài, lúc này Thiên Kim Thai mới yên tĩnh trở
lại. Nam tử áo trắng vừa chế nhạo Bách Lý Đông Quân giơ tay: “Giám khảo,
ta muốn nộp bài thi.”
“Ồ, nhanh vậy à.” Diệp Đỉnh Chi khoanh tay trước ngực, bộ dạng như xem
trò vui.
Phần lớn mọi người trong Thiên Kim Thai đều đang đợi đồ của mình, tuy
bọn họ đã biết trước đề thi nên đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng dù sao cũng
không thể quang minh chính đại chuyển đồ vào được, cho nên lúc này ai
cũng rảnh rỗi, thấy có người muốn nộp bàn, đương nhiên ai nấy đều muốn
xem trò hay.
“Được, tên là gì, nộp cái gì?” Đứa bé chuyển lời thay Liễu Nguyệt công tử có
vẻ không hề kinh ngạc.
Thí sinh áo trắng lấy từ trong cái bọc nhỏ bên cạnh ra một bàn cờ, lại đặt
hai bộ quân cờ lên bàn: “Tại hạ là Đoạn Bạch Y của Bạch Y Môn, thông thạo
đánh cờ, lúc nào cũng mang bàn cờ và quân cờ theo người, không có việc
gì thì tự mình đánh cờ với mình. Phía ngoài văn võ, ta muốn nộp chính là
thuật đánh cờ này.”
“Được.” Đứa bé gật đầu, tiếp đó đi xuống, người giúp việc ở bên cạnh rất
thức thời lấy một cái ghế đặt đó, đứa bé đặt mông ngồi lên: “Ta đánh với
ngươi.”
Đoàn Bạch Y sửng sốt: “Ngươi đánh với ta?”
“Thắng thì tính là qua, thua thì thu dọn đồ đạc ra ngoài, có đánh không?
Không đánh thì tính là ngươi thua.” Đứa bé mất kiên nhẫn nói.
Đoàn Bạch Y mỉm cười: “Ngươi học cờ mấy năm rồi?”
“Ngươi học mấy năm?” Đứa bé hỏi ngược lại.
“Ta học cờ từ năm bảy tuổi, đến nay đã mười năm.” Đoàn Bạch Y thấy đối
phương là thư đồng của Liễu Nguyệt công tử nên không dám ngạo mạn
quá mức.
“Ta học cờ từ năm ba tuổi, đến nay cũng đã bảy năm.” Đứa bé bĩu môi.
“Kém cũng không nhiều, bắt đầu nào.”
Đoàn Bạch Y đẩy quân đen trên bàn cờ sang phía đứa bé: “Ta cầm quân đen
chưa bao giờ thua, ngươi đi trước đi.”
Đứa bé không chối từ: “Bắt đầu.”
Một nén hương sau.
Đoàn Bạch Y từ vẻ bình tĩnh tự nhiên lúc đầu, dần dần cau mày, chẳng mấy
chốc trên trán đã lấm tấm mồ hôi, cuối cùng cầm một quân cờ trắng do dự,
bộ áo trắng đã bị mồ hôi sau lưng thấm đẫm. Rốt cuộc hắn thở dài một
tiếng, cảm thán: “Ta thua.”
“Ha ha ha ha, thông thạo đánh cờ, còn chẳng thắng được một đứa trẻ.” Đồ
Đại Gia phe phẩy cây quạt xếp, lén lút cười nhạo.
Liễu Nguyệt công tử ngồi trong kiệu thản nhiên nói: “ Đoàn Bạch Y cầm
quân trắng mà có thể đánh với Linh Tố lâu như vậy, nói là thông thạo đánh
cờ cũng không quá. Rèn luyện thêm mấy năm nữa có thể trở thành kỳ thủ
đứng đầu nước ta.”
Đồ Đại Gia nghe mà không hiểu lắm, chỉ ‘ồ’ khẽ một tiếng: “Vậy... tính là
hắn qua?”
“Nhưng dù sao vẫn chưa phải kỳ thủ đứng đầu nước ta, không thắng được
Linh Tố thì cũng không có tư cách gia nhập học đường.” Liễu Nguyệt công
tử trả lời.
“Ba ván thắng hai đi.” Lập tức đẩy hộp cờ trong tay cho Đoàn Bạch Y:
“Chẳng phải ngươi cầm quân đen chưa bao giờ thua à? Lần này ngươi cầm
quân đen.”
“Được.” Đoàn Bạch Y lau mồ hôi trên trán: “Làm lại nào!”
Lại một nén hương nữa.
Đã có đồ vật lục tục được đưa vào, nhưng mọi người vẫn rất quan tâm vào
trận cờ này, vì bọn họ rất tò mò, rốt cuộc vòng một của kỳ thi khó tới mức
nào.
Ván cờ này kết thúc với kết quả là Đoàn Bạch Y lại nhận thua.
Hắn chống tay trên bàn, đầu đầy mồ hôi, đã không còn dáng vẻ áo trắng
tiêu sái lúc trước: “Khổ luyện mười năm... thế nhưng ta lại thua một đứa
trẻ?”
Đột nhiên toàn bộ đại sảnh ồ lên, vì Liễu Nguyệt công tử đột nhiên lên
tiếng, tuy hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng thông qua nội công hùng hậu lan
truyền, khiến mọi người trong sảnh đều nghe rõ rành rành.
“Lúc nào cũng cứng rắn, gió lớn thổi dễ gãy. Đánh thì là cờ, thể hiện lại là
tâm. Ngươi đánh cờ rất tốt, nhưng tính cách quá kiêu căng, còn vì sao
ngươi không thắng được Linh Tố, là vì đã lâu rồi ngươi chưa từng thua.”
Đứa bé tên Linh Tố chu miệng: “Thật ra hôm nào ta cũng thua.”
“Trận thua ngày hôm nay, chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Đoàn Bạch Y đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm: “Đoàn Bạch Y xin ghi nhớ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.