*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cái gì?"
"Ta nói... Hoa nở rồi! Rốt cục nở rồi..."
Từ Trường Khanh thần trí mê ly rơi vào một giấc mộng kỳ lạ, trong mộng kiếp trước kiếp này, có một loài hoa chậm rãi nở rộ, cảnh tượng tam sinh tam thế ẩn hiện thoáng qua, mà sót lại sau cùng, chỉ còn người thanh niên Du Châu mang tên Cảnh Thiên kia. Từ Trường Khanh vô thức chen vào trong lồng ngực ấm áp của đối phương, nghe hai tiếng tim hòa cùng một nhịp.
Trong thạch động lửa cháy hừng hực, hỏa quang ấm áp càng khiến cho dung sắc hai người thêm tuấn tú thanh lương.
Nhận thấy vạt áo trước ngực lại đang bị vạch ra, gió len vào trong ngực, Từ Trường Khanh trong cơn mơ màng vội vàng co rúm lại, nói mớ: “Đừng… mệt… lắm…”.
“Trường Khanh, ta biết huynh mệt chết đi được, xin lỗi, tối hôm qua ta quá xung động rồi. Huynh nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, ta ôm huynh qua bên kia”.
“Lại làm gì nữa?”.
“Yên tâm, không có gì”.
“…”.
Từ Trường Khanh nửa mê nửa tỉnh bị bộ quần áo phủ kín người, thân thể nhanh chóng nhẹ nhàng như trên mây, tựa hồ được người ta ôm qua sơn đạo giữa đêm khuya vắng vẻ. Lòng y mơ mơ hồ hồ vô cùng kinh ngạc – thiếu niên Du Châu cứ xong việc là ngủ đến không biết trời trăng gì ngày đó, hôm nay lại không chịu nghỉ ngơi còn muốn đi đâu, nhưng mà y hiện tại cả người mềm nhũn không còn chút hơi sức nào để tìm hiểu nữa.
Ngay trên sơn đạo quen thuộc này, chợt truyền đến một cuộc đối thoại như đã từng quen biết, quanh quẩn thật lâu thật lâu bên tai:
“Đậu Phụ Trắng, ta chết đi huynh có khóc hay không?”
“Không biết, Trường Khanh trước nay chưa từng rơi lệ!”
“Chúng ta đang đi đâu?”
“Một nơi có thể cứu mạng huynh!”
“Ta có phải rất nặng không?”
“Có một chút!”
“Thế để lần sau ta cõng huynh nha!”
“Được!”
Giữa mơ màng, y cảm nhận được như có hơi nước bao lấy xung quanh, toàn thân ngâm giữa ôn tuyền ấm áp. Sau đó thì sao? Hình như tay Cảnh Thiên xoa huyệt vị đan điền của y, một cổ nội lực hồn hậu ấm áp từ từ tiến vào, tinh dịch còn vướng lại trong cơ thể cũng từ từ chảy ra.
“Ưm…” Sự khó chịu khiến cho y hơi bừng tỉnh.
“Không có việc gì, Trường Khanh, ta chỉ giúp huynh điều tức mà thôi, huynh cứ ngủ tiếp đi”. Nam tử bên cạnh an ủi.
Võ công của Cảnh Thiên đã đạt tới cảnh giới Chu Thiên, một thân cương khí dương cương cuồn cuộn dư thừa, như nước thủy triều chảy vào trong cơ thể Từ Trường Khanh.
Cảm giác được chân khí hồn hậu theo huyệt mạch chảy khắp tứ chi bách hài, Từ Trường Khanh trong mộng không còn bận tâm xung quanh đang xảy ra chuyện gì nữa, mang theo mệt mỏi ngọt ngào mà tiếp tục ngủ say trong lòng Du Châu Cảnh Thiên.
Trăng sao bên ngoài Thứ Quy Đình từ từ nhạt bóng, khói sóng mơ hồ tản mát, báo hiệu trời sắp sáng rồi.
Cảnh Thiên uể oải tỉnh lại, phát hiện ngoại trừ Từ Trường Khanh, còn có trường sam thanh sắc tùy thân bên mình cũng đã không còn bóng dáng. Hắn day day con mắt, chống lưng đi ra ngoài thạch động.
Ngoài động.
Từ Trường Khanh bạch y trắng thuần đang hững hờ khoác ngoại bào thanh sắc của Cảnh Thiên, đứng ở một góc lương đình. Đất trời vẫn vậy, nước chảy mây trôi, làn sương xanh nhạt, thiên địa hòa vào một thể, giống như một bức tranh thủy mặc tuyệt vời.
“Giỏi lắm, Trường Khanh, dám tranh thủ lúc ta ngủ mà trộm y phục của ta”.
“Cảnh huynh thứ lỗi, áo ta rách rồi không đủ để dùng, bất đắc dĩ mới phải dùng đến hạ sách này”.
“Khà khà, đêm qua hình như ta… khụ khụ… có hơi nhanh quá…” Cảnh Thiên lén quan sát Từ Trường Khanh, vết bầm mất trật tự in đầy trên xương quai xanh của y vẫn còn có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn hơi chột dạ vò đầu gãi tai: “Hả… Không đủ để dùng(*)? Có phải huynh đói bụng hay không?”.
(Chú thích: (*) Nguyên văn: thực bất quả phúc, nghĩa là ăn không no bụng. Khanh à đừng chơi chữ với Cảnh Thiên làm gì, hắn hiểu ra nghĩa đen tối thì khổ huynh đó =)))
“Ta đã ăn rồi”. Từ Trường Khanh thản nhiên nói, phất tay áo một cái, một đóa hoa tím u đạm thần bí từ dây leo bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay y, trên nhị hoa còn kết lại một giọt sương trong suốt.
“Huynh biết đóa hoa tím này tên là gì không?”
“Không biết, hả, hình như giống hệt với loại hoa mà huynh vẫn ăn lúc mất trí nhớ”.
Từ Trường Khanh hạ mi: “Là Tam Sinh Hoa! Thứ hoa mà ta vẫn ăn trước nay chính là nó, không ngờ Thứ Quy Đình cũng có Tam Sinh Hoa chỉ nở tại Thối Tư Nhai”.
“Cái gì? Không phải huynh từng nói loại hoa này có hong khô làm thuốc thì cũng không có hiệu quả trị liệu gì đặc biệt, hay chính là thứ này đã giúp huynh khôi phục ký ức? Đúng vậy, khiến cho mọi chuyện tam sinh tam thế đều nhớ rõ, đương nhiên cũng có thể nhớ lại chuyện của kiếp này”.
“Có thể vậy”.
“Ha ha, Đậu Phụ Trắng, có một vài thứ không cần phải tìm hiểu quá rõ ràng, ta tin tưởng là do chấp niệm của chúng ta đã cảm động trời đất… À không phải, không phải cảm động, là nghịch thiên kháng mệnh, mới có thể đổi lấy ngày hôm nay trùng phùng”.
Từ Trường Khanh ngẩng đầu lên, gương mặt sáng như sao nhẹ nhàng vẽ lên một tia tiếu ý: “Phải! Nghịch thiên kháng mệnh!”.
“Trường Khanh, mặt trời sắp lên rồi.” Ngữ khí Cảnh Thiên hơi trầm xuống, trên mặt cũng lộ ra vẻ kính trọng, nghiêm túc hiếm có.
Đám mây tận chín tầng trời bị cơn gió mạnh thổi qua, cuồn cuộn biến ảo.
Rốt cục, tia nắng ban mai đã chiếu rọi thế gian, một vòng vàng rực dâng lên như bài sơn đảo hải, trong nháy mắt đã trải khắp núi non trùng điệp, rừng xanh nước bạc.
Bầu trời.
Hai chú hùng ưng mạnh mẽ cắt trời cao, để lại vệt hoa ngân giữa trời, phản chiếu quang mang đen nhánh.
Hai người nhìn nhau cười giữa ánh hào quang.
Một lúc lâu sau, tiếng sáo dài trong trẻo vang lên, rạch đôi biển mây giữa cửu thiên: “Trường Khanh, chúng ta đi!”. Chỉ thấy kiếm quang đột nhiên lướt qua, hai đạo thân ảnh một xanh một trắng tay áo đón gió lăng không, cưỡi gió mà đi, rốt cuộc biến mất giữa biển mây thanh minh cuồn cuộn.
Trường Khanh.
Ta đã chứng minh như thế nào là nghịch thiên kháng mệnh – kết thúc cuối cùng trong câu chuyện của chúng ta, chính là do chúng ta tự mình viết lại!
Chúng ta đã xuyên qua vô số thời không, đến được chung cực truyền kỳ, rốt cuộc có thể quang minh chính đại nói ra tình yêu khắc cốt ghi xương dành cho đối phương. Chúng ta đã vượt qua mọi thống khổ cùng dằn vặt, đến được giây phút hưởng thụ giọt cam lộ ái tình. Thế gian này không còn một ai, có thể đáng cho Cảnh Thiên ta khuynh tẫn toàn bộ tâm lực một đời như vậy.
Trường Khanh, ta thích huynh, ta yêu huynh.
Vô luận thế sự chảy trôi, tình yêu chân thành sẽ không bao giờ bị thời gian bào mòn, cũng không thể bị thời gian cách trở.
Trường Khanh.
— Ta yêu huynh như thuở ban sơ!
--------------------
Đáp án câu hỏi chương 7: Loài hoa Trường Khanh ăn là Tam Sinh Hoa.
Òa òa kết rồi kết rồi, cuối cùng cũng kết thật rồi.
HE viên mãn, có hạnh phúc ngập tràn, cũng có rối ren tiếc nuối.
Trường Khanh.
—— Ta yêu huynh như thuở ban sơ!
Cảm ơn chư vị đã theo Thục Thiên đến tận thời điểm này. Tạm thời Tích Vũ đang khá rối loạn nên không biết nói gì hơn, đợi khi tâm tình tỉnh táo lại sẽ trả lại cho chư vị bài review hoành tráng vậy *cúi đầu*.