Ta biết thân thể sư tôn vừa mới hồi phục, không phải là đối thủ của Vinh Xuyên, lập tức biến ra Thanh Vân kiếm đ.â.m về phía bóng lưng Vinh Xuyên.
Vinh Xuyên tránh né linh hoạt, hắn ta biết rõ uy lực của Thanh Vân kiếm, nên luôn tránh né ta để tấn công sư tôn.
Nhất thời, ba người chúng ta chiến đấu khó phân thắng bại.
Và trong lúc chúng ta đánh nhau khó tách rời, binh sĩ Thiên tộc và Ma tộc cũng giao tranh với nhau, lúc này hỗn loạn vô cùng.
Chỉ trong chớp mắt, mùi m.á.u tanh đã lan tỏa.
Vinh Xuyên nhân lúc sư tôn không đề phòng mạnh mẽ đánh một chưởng vào người ông, sư tôn lùi lại mấy bước rồi phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Ta lập tức đến đỡ ông, Vinh Xuyên nhân lúc ta phân tâm đột nhiên cầm kiếm đánh lén ta.
"Tiểu Ngũ!"
Sư tôn quát lớn, ta sững sờ, nhưng cơn đau dự đoán lại không xảy ra.
Ta quay đầu nhìn, hóa ra là Tân Đình Thượng thần đã hôn mê khá lâu, tay cầm trường kiếm thay ta chặn một kiếm của Vinh Xuyên. Lúc này, hắn một thân bạch y đứng trước mặt ta và sư tôn.
"Tân Đình Thượng thần!"
Ta kinh hô, trong lòng không kìm được niềm vui: "Chàng đã tỉnh."
Hắn quay người lại khẽ gật đầu với ta, lúc này ta mới phát hiện sắc mặt hắn vẫn còn mang dáng vẻ bệnh tật.
Ta đỡ sư tôn dậy, lập tức nhìn về phía Tân Đình Thượng thần: "Chàng thế nào?"
"Không sao."
Hắn mỉm cười, đưa tay vuốt tóc ta.
"Này, cố nhân đều tụ đủ rồi nhỉ?"
Vinh Xuyên cầm kiếm, híp mắt nhìn ba người chúng ta, không hề có ý sợ hãi.
"Hiện giờ ngươi đã đến lúc tận số, còn gì để nói không?"
Tân Đình Thượng thần nhìn Vinh Xuyên: "Ngươi và ta quen biết mấy trăm năm, cũng coi như hiểu nhau. Xưa nay tà không thể thắng chính, ta khuyên ngươi sớm rút lui, Thiên Quân cũng có thể xử nhẹ với ngươi."
"Đến lúc tận số?"
Vinh Xuyên nghe xong lời của Tân Đình Thượng thần, nhướng mày, dùng ánh mắt ra hiệu cho chúng ta nhìn về phía đại quân đang giao chiến phía sau, giọng điệu mỉa mai: "Hiện giờ Thiên tộc các ngươi bị Ma tộc ta đánh cho liên tiếp thất bại, ngươi lại nói ta đến lúc tận số?"
Ta nhìn về phía chiến trường không xa, nhíu mày.
Thiên tộc sau khi nhận được bài học lần trước, tuy mấy trăm năm nay luôn tăng cường huấn luyện thiên binh thiên tướng,
Nhưng Ma tộc vốn giỏi chiến đấu, hơn nữa hôm nay số lượng đại quân lại vượt quá Thiên tộc. Tuy có Thiên Quân ra trận nhưng thiên binh thiên tướng vẫn lâm vào thế hạ phong.
Năm xưa chính là phụ thân cầm Thanh Vân kiếm này đã lật ngược tình thế.
Nếu ta không đến đó, thiên binh thiên tướng sẽ tổn thất nặng nề, e rằng đến lúc đó tình hình càng thêm tồi tệ.
Nhưng lúc này Vinh Xuyên ở đây, e rằng với tình trạng của sư tôn và Tân Đình Thượng thần không phải là đối thủ của Vinh Xuyên.
Ta cầm Thanh Vân kiếm, do dự khó xử, sư tôn lau vết m.á.u ở khóe miệng: "Ta qua đó giúp Thiên Quân một tay, con cùng Tân Đình ở lại đây."
"Sư tôn. . ."
"Với tình trạng hiện tại của ta, e rằng ở lại đây cũng chỉ kéo chân các con."
Sư tôn lo lắng nhìn hai quân đang giao chiến, rồi quay đầu nhìn ta và Tân Đình Thượng thần: "Nơi này giao cho hai người."
Tân Đình Thượng thần đột nhiên nắm tay ta, ta giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn nghiêm túc gật đầu với sư tôn: "Ông cứ yên tâm."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta nhẹ nhàng nắm lại tay hắn, cũng gật đầu với sư tôn.
Sư tôn không nói gì nữa, quay người bay vào giữa cuộc chiến hỗn loạn.
Ta và Tân Đình Thượng thần trao nhau ánh mắt, sau đó đồng thời cầm kiếm đ.â.m về phía Vinh Xuyên.
Chỉ là tình trạng cơ thể của Tân Đình Thượng thần cũng chẳng khá hơn sư tôn là bao, sau vài lần đánh nhau, tuy không bị thương gân cốt, nhưng cũng gây ra không ít vết thương lớn nhỏ trên thân thể.
Cơ thể vốn chưa bình phục của Tân Đình Thượng thần đã tiêu hao quá nhiều sức lực, chỉ thấy sắc mặt hắn càng lúc càng tái nhợt.
Trong lòng ta dâng lên một linh cảm không lành, nếu cứ tiêu hao thế này. . .
Lúc này điều quan trọng là phải nhanh chóng giải quyết tên Vinh Xuyên kia. Ta nhất thời nóng lòng ra tay, không ngờ để Vinh Xuyên tìm ra một kẽ hở của ta, thoáng nhìn chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng như mũi tên rời dây b.ắ.n thẳng về phía ta.