Nhưng hắn là Đan Thánh, không có chút bản lĩnh thì thật sự không xứng với cái danh này. Đan Tổ Long Hồn trong Thần hải đã giúp hắn rất nhiều, hồn lực của Đan Tổ Long Hồn đã chịu giúp hắn một phần áp lực.
“Như vậy Viêm Hoàng sẽ có thêm năm cao thủ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín nữa”, cầm năm viên linh đan năm vân trong tay, Diệp Thành mỉm cười vui vẻ yên tâm.
“Nếu một ngày luyện được một viên thì mỗi ngày thêm được một cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín đó!”, Diệp Thành bắt đầu xoè tay thầm tính, càng tính mắt hắn càng sáng lên.
Nhưng khi nghĩ đến linh thảo cần để luyện đan, Diệp Thành lại ho khan một tiếng, cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều rồi, hơn nữa là nghĩ quá nhiều, linh thảo của linh đan năm vân khó tìm nhường nào, thiếu một hai loại thôi là những loại khác có cũng vô dụng.
“Linh thảo, linh thảo, linh thảo”, Diệp Thành bắt đầu nhìn về phía cổng không gian, hy vọng giây tiếp theo Hoàng Đại Sơn sẽ bước vào, hơn nữa còn cầm linh thảo luyện đan vào.
“Xem ra mình thật sự đã suy nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành giấu tay vào trong áo, dựa vào một cây linh quả, không lâu sau bèn ngủ thiếp đi.
…
Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao tựa như những hạt cát.
Chung Giang đang ngồi xếp bằng trong Địa Cung của Viêm Hoàng bỗng mở mắt ra, mỉm cười nhìn Hồng Trần Tuyết vừa bước vào: “Sư muội tìm ta có việc gì à?”
“Nam Sở gửi tin tình báo tới, nhưng muội không biết có nên nói cho Diệp Thành không”, Hồng Trần Tuyết chậm rãi bước đến.
“Tình báo gì? Muội nói đi”.
“Hai tháng trước Dương Đỉnh Thiên xin rút khỏi vị trí chưởng giáo, rời khỏi Hằng Nhạc Tông”, Hồng Trần Tuyết từ tốn kể: “Mà sau ông ấy, rất nhiều trưởng lão khác của Hằng Nhạc Tông cũng lần lượt rời đi, ngoài ra rất nhiều đệ tử như Liễu Dật, Nhiếp Phong cũng ra đi”.
“Chắc là do Doãn Chí Bình nên phe của Dương Đỉnh Thiên bị lật đổ”, Chung Giang trầm ngâm suy nghĩ: “Nhưng cũng có sao đâu, đi thì đi thôi, có gì mà không thể nói cho Diệp Thành?”
“Vấn đề là chuyện không đơn giản như vậy sư huynh à”.
“Ồ?”
“Sau khi mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đi thì luôn có một nhóm cao thủ bí ẩn đuổi giết họ”, Hồng Trần Tuyết nói xong thì đưa một tấm ngọc giản cho Chung Giang.
Chung Giang cau mày, nhận lấy ngọc giản rồi bóp vỡ nó, một đoạn tình báo hiện lên không trung dưới dạng văn bản:
Sở Linh của Hằng Nhạc Tông bị người đuổi giết, hiện không rõ tung tích!
Hổ Oa của Hằng Nhạc Tông bị nhốt trong chuồng chó, phơi nắng chín ngày chín đêm rồi ném xuống biển xác.
Hoắc Đằng của Hằng Nhạc Tông bị đánh gãy hai chân, hai tay.
Tạ Vân của Hằng Nhạc Tông bị móc hai mắt, ném vào rừng rậm yêu thú.
Bàng Đại Xuyên của Hằng Nhạc Tông bị đóng đinh chết trên vách đá Vọng Cổ!
Dương Đỉnh Thiên của Hằng Nhạc Tông bị một kích đâm xuyên ngực, hiện không rõ tung tích!
Phong Vô Ngấn của Hằng Nhạc Tông bị chém rụng một cánh tay!
“Huyết Ngục? Là thế lực nào vậy, sao ta chưa nghe bao giờ?”
“Là thế lực do kí chủ Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc Tông thành lập”, Hồng Trần Tuyết trả lời: “Sau khi Dương Đỉnh Thiên và những người khác đi, Doãn Chí Bình trở thành chưởng giáo, sau đó không biết hắn tập hợp lượng lớn những cao thủ này từ đâu để lập thành Huyết Ngục. Ngoài Huyết Ngục thì Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông, nhà họ Tề ở Nam Cương, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên cũng tham gia vào việc truy sát phía Dương Đỉnh Thiên”.
Nói đến đây, Hồng Trần Tuyết hỏi Chung Giang: “Sư huynh, có nên nói chuyện này cho Diệp Thành không?”
“Để sau đi!”, Chung Giang hít sâu một hơi: “Với tính của hắn, nếu biết chuyện chắc chắn sẽ sát phạt về Nam Sở. Bao nhiêu thế lực, bao nhiêu cao thủ như vậy, với thực lực hiện nay của Viêm Hoàng mà về là đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết”.