Diệp Thành hiểu rõ điều này, mặc dù hắn đã tuyệt sát hai tên ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng đều nhờ đánh lén mới giết được. Nếu như để hắn đối đầu với với một tên ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì hắn đương nhiên không thể là đối thủ của chúng được.
Bát hoang!
Một đòn thất bại, chiến ý của Diệp Thành lại tăng cao hơn, một chưởng bát hoang được đánh ra mang theo rất nhiều bí pháp với uy lực bá đạo.
“Không biết tự lượng sức”, gã thanh niên ba mắt cười tôi độc, hắn ta vẫn tung ra một chưởng trông hết sức đơn giản và lần thứ hai Diệp Thành bị đánh bay đi, miệng phun ra máu ánh vàng kim.
“Mẹ kiếp”, Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn triệu gọi ra lớp áo giáo Tiên Thiên Canh Khí bảo vệ cơ thể.
“Tiên Thiên Canh Khí”, thấy lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của Diệp Thành, gã kia lại lần nữa tỏ vẻ ngỡ ngàng.
“Phân thân hoan ảnh, mở”.
“Bát quái trận đồ, mở”.
Khi gã thanh niên ba mắt còn đang sững sờ thì Diệp Thành đã lại lần nữa dùng hai bí pháp, hai mươi phần phân thân kết hợp với trận đồ bát quái và Tiên Thiên Canh Khí cứ thế sát phạt tới, khí huyết sục sôi, cho dù hắn có cố gắng thế nào thì cũng phải chịu thiệt thòi.
Thái cực diễn thiên!
Lục mạch thần thông!
Phi thiên kiếm trảm!
“Khả năng chiến đấu cũng không vừa nhỉ?”, gã thanh niên ba mắt cười tôi độc để lộ ra hàm răng trắng bóc.
Thấy những đòn công kích của Diệp Thành, hắn ta chỉ há miệng nhả ra máu.
Lúc này khí huyết ngưng tụ lại thành cả biển huyết sát, Diệp Thành đánh vào biển huyết sát này cũng như muối bỏ biển, không hề tạo nên bất cứ gợn sóng nào, đến cả phân thân hoan ảnh của hắn cũng bị biển huyết sát nhấn chìm.
Phong thần quyết!
Đương lúc gã thanh niên ba mắt đang giơ chân thì giọng hô lạnh lùng vang lên, một đạo sát kiếm màu đỏ gạch đâm xuyên vào biển huyết sát, cứ thế đâm vào trán hắn ta.
Thấy vậy, gã thanh niên nheo mắt, hắn không ngờ Diệp Thành còn có thể thi triển được nhát kiếm bá đạo thế này.
Hắn lập tức giơ tay lên, duỗi hai ngón tay ra, cứ thế kẹp chặt thanh kiếm Xích Tiêu của Diệp Thành, cho dù Diệp Thành cố gắng thế nào cũng không thể phá được cấm cố của gã thanh niên kia.
Chưa hết…
Gã thanh niên định đánh lùi Diệp Thành nhưng lại chợt thấy lạnh sống lưng.
Ăn một roi của ta đi!
Phía sau, lại là một tên Diệp Thành khác bay từ trên trơi xuống, trong tay cầm roi Đả Thần Tiên quất vào đầu gã ta.
Không sai, tên Diệp Thành này chính là đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của Diệp Thành hoá ra.
Khi Diệp Thành bay vào hư vô thì đã huyễn hoá ra đạo thân, chỉ đợi giây phút này tung đòn công kích khiến gã thanh niên kia trở tay không kịp.
Sự thực chứng minh chiến lược của hắn rất thành công, gã thanh niên không ngờ rằng mình lại trúng chiêu ngay lập tức.
Ôi trời!
Diệp Thành đánh ra một roi Đả Thần Tiên, cứ thế đập vào đầu tên kia khiến hắn ta choáng váng, lảo đảo lùi về sau vài bước, còn một kiếm Phong Thần Quyết của Diệp Thành lại đâm xuyên ngực hắn ta.
“Ngươi đáng chết”, sau giây phút ngắn ngủi, gã thanh niên kia hồi phục lại, hắn tung một chưởng khiến Diệp Thành bị đánh bay đi.
Thấy gã ta sát phạt tới, Diệp Thành vẫn đứng im bất động, khoé miệng nhếch lên cười lạnh lùng: “Ngươi giỏi thế này, không biết đánh có lại hai tên ở cảnh giới Chuẩn Thiên không?”
Dứt lời, hai bóng hình huyễn hoá ra trước mặt Diệp Thành, đều là hai kẻ mặc đồ đen, ánh mắt vô hồn, đây là hai kẻ đã chết. Mặc dù không có khí tức nhưng khí thế lại mạnh mẽ dị thường.
Âm Minh Tử Tướng Lôi Viêm và Phong Dực được Diệp Thành triệu gọi ra ngoài.
“Âm Minh Tử Tướng”, ba thiếu niên đột nhiên dừng bước chân, trong ánh mắt rõ vẻ khó tin, như nhìn ra được đó là Âm Minh Tử Tướng, và cũng không thể đoán được một tên ở cảnh giới Linh Hư như Diệp Thành lại có tới hai Âm Minh Tử Tướng.