“Kẻ nào?”
Nam Cung Thương và Dương Viêm đột nhiên quay lại hét lớn.
Diệp Thành chẳng quan tâm, hắn chỉ vặn vẹo khớp cổ rồi nhìn hai người với vẻ hứng thú: “Đưa túi đựng đồ ra đây thì ta có thể cho hai ngươi chết nhanh một chút”.
“Tự tìm cái chết!”
Nam Cung Thương quát lên, lập tức động thủ, nhất chỉ u mang xuyên thủng không gian.
Diệp Thành chế nhạo nhưng không nhúc nhích, khi hắc mang lướt qua người bọn họ, một bàn tay đã bóp nát chỉ mang của Nam Cung Thương, trở tay một bàn tay khác đánh bay ông ta, khiến người ông ta trở nên máu me đầm đìa.
Thấy thế, Dương Viêm chợt biến sắc, nhìn chằm chằm Lôi Viêm đờ đẫn trước mặt: “Âm… Âm Minh tử tướng”.
“Giết!”
Đáp lại Dương Viêm là tiếng quát lạnh lùng của Diệp Thành.
Lôi Viêm và Phong Dực đồng loạt ra tay, Lôi Viêm lao về phía Nam Cung Thương, Dương Viêm đang định chạy trốn thì bị một chưởng của Phong Dực đánh bay ra ngoài, đến khi đáp đất thì cả hai đã nằm trong vũng máu.
Đây là một trận chiến không có gì phải hồi hộp hay căng thẳng, bởi vì Lôi Viêm và Phong Dực là Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên.
Mà Nam Cung Thương và Dương Viêm chỉ có tu vi cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, khoảng cách rất lớn, chưa tới năm chiêu là hai người đã hoàn toàn bị phế bỏ tu vi, nằm rạp dưới đất.
“Ngươi… Ngươi là ai?”, Dương Viêm và Nam Cung Thương kinh hãi nhìn Diệp Thành.
“Cho các ngươi được chết rõ ràng nhé”, Diệp Thành ung dung nở nụ cười, phất tay tháo bỏ áo choàng đen, lộ ra khuôn mặt thanh tú và đôi mắt đen sâu thẳm.
“Ngươi…”, đồng tử của Nam Cung Thương đột nhiên co rụt lại nhỏ như đầu kim.
Sau khi tiêu diệt hai tên, Diệp Thành lấy túi đựng đồ của Dương Viêm đi, mở ra xem, mắt hắn chợt sáng lên.
“Quả nhiên đều là nguyên liệu để luyện chế chú ấn Âm Minh tử tướng”, Diệp Thành cười sung sướng, bao nhiêu nguyên liệu thế này đủ để hắn luyện chế rất nhiều Âm Minh tử tướng, hắn cũng đỡ phải đi tìm khắp nơi.
Thu hoạch lần này cũng khá nhiều, phá huỷ một hang ổ của Chính Dương Tông, còn thu được bao nhiêu nguyên liệu, phải gọi là thắng lớn.
Sau đó Diệp Thành lại càn quét sạch đồ trong Thương Long Cổ Các, mặc dù chỉ là những thứ nhỏ nhặt nhưng nhỏ hơn nữa thì cũng là tiền.