Địa Cung rộng lớn bỗng trở nên cực kỳ ồn ào, Sở Linh Ngọc ra tay không hề nhẹ, đánh Diệp Thành đến mức thn nương hắn cũng không nhận ra.
Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và những người khác đã quay mặt đi, không nỡ nhìn thẳng, sự hung hãn của Sở Linh Ngọc vượt xa dự liệu của họ.
Nhưng thử nghĩ mà xem, mỹ nhân tuyệt thế như vậy, nữ cao thủ võ công vô song như thế đã hạ mình gả cho tiểu tử nhà ngươi, ngươi tu phúc từ kiếp nào mới được như thế mà còn từ chối người ta, còn trấn áp người ta gần một tháng.
Đáng đời!
Trong đầu mọi người đều hiện lên hai chữ này.
“Ngọc Nhi”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ quát, mặc dù Diệp Thành trấn áp Sở Linh Ngọc khiến ông rất tức giận, nhưng dù sao đây cũng là Viêm Hoàng, Diệp Thành còn là Thánh chủ của Viêm Hoàng, quá đáng quá cũng không hay.
“Phụ thân đừng quản chuyện này, đây là ân oán giữa con và hắn”, Sở Linh Ngọc không vì tiếng quát của Thiên Tông Lão Tổ mà dừng lại, vung một chưởng đánh bay Diệp Thành, không đợi hắn đáp đất đã lại tung thêm chưởng nữa.
“Hỗn láo”, Thiên Tông Lão Tổ ra tay, mạnh mẽ can thiệp, ngăn Sở Linh Ngọc lại.
“Phụ thân…”
“Lui xuống”.
Rầm!
Diệp Thành bị đánh bay, cuối cùng cũng ngã xuống, cả người lao thẳng xuống mặt đất.
Thấy thế, Thiên Tông Lão Tổ vội bước tới, túm lấy chân Diệp Thành kéo hắn ra ngoài.
Khi nhìn đến mặt Diệp Thành, mọi người đều sửng sốt, mặt hắn lúc này đã bị đánh sưng vù, biến dạng.
Những người khác thì không sao, nhưng khi Sở Linh Ngọc đi ngang qua Diệp Thành còn định xắn tay áo ấn hắn xuống đất đánh thêm trận nữa, cũng may cô ta bị Thiên Tông Lão Tổ giữ lại.
Sau khi họ đi, Diệp Thành ngồi bệt dưới đất, miệng cười toe toét.
“Cười, ngươi vẫn còn cười được”, Hồng Trần Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Thành.
“Sao lại không cười ạ?”, Diệp Thành vuốt tóc: “Con đây da thô thịt dày, bị đánh cũng chẳng sao, so với việc Thiên Tông thế gia gia nhập Viêm Hoàng vô điều kiện thì những điều này chẳng đáng là gì”.