Nhâm Hiên Chi không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ nhớ lúc đó bị một đámyêu tộc vây quanh, cách đó lại có đồng môn sư huynh cho nên hắn khôngthể hóa thân phản kháng, cuối cùng bị đám yêu tộc đánh trọng thượng, lại còn hôn mê, đúng là thất sách.
Tuy mắt không mở ra được nhưngđôi khi, lúc ý thức tương đối thanh tỉnh, hắn có thể nghe thấy chungquanh có tiếng người nói chuyện lại không nghe rõ là chuyện gì. Vếtthương trên người cũng có người xử lý băng bó lại, xem ra mình đã đượcđồng môn cứu về.
Hôm nay, Nhâm Hiên Chi cảm thấy cơ thể đã cóchút khí lực, mà trên ngực lại có gì đó chạm vào, lại còn di chuyểnkhiến hắn có cảm giác là lạ. Vì thế, hắn liền dùng sức mở mắt ra, mộtgương mặt xinh đẹp chưa từng thấy xuất hiện trước mắt hắn.
Rất gần, mặt nữ tử này cách mặt hắn chỉ khoảng nửa bàn tay, thứ cọ cọ lên ngực hắn chính là tóc của nữ tử.
Tiểu Uyển nhàn rỗi không có gì làm, Địa tộc cũng bị nàng chơi chán rồi, liền chuyển mục tiêu sang Nhân tộc đang hôn mê này. Hôm nay nàng lại tới,đang cúi đầu nhìn hắn, nam nhân này rất đẹp, không ngờ đang nhìn thì nam nhân đó đột nhiên mở mắt.
“Ngươi tỉnh?” Tiểu Uyển mở miệng hỏi.
“Ngươi là người phương nào…” Nhâm Hiên Chi nhíu mắt lại, trên mặt nhất thời xuất hiện sắc mê mị.
Tiểu Uyển ha ha cười nói: “Ta tên Tiểu Uyển, nơi này là trấn Thiện Nhân, là chúng ta cứu ngươi.”
“Tiểu Uyển, đúng là một cái tên rất hay.” Nhâm Hiên Chi còn chưa khỏi vết thương mà ngoài miệng đã nói lời ngon tiếng ngọt.
Nữ tử trước mắt thật sự xinh đẹp, đáng tiếc là không có tu vi, tuy nhiênmột khuôn mặt đẹp như vậy mà mang ra thải bổ thì quá đáng tiếc, khôngbằng đem nàng đi làm người thêm hương đổ nước cho mình, càng thêm cảnhđẹp ý vui. Tuy nhiên, Nhâm Hiên Chi lại cảm thấy nghi hoặc, luôn cảmthấy có chỗ nào đó không đúng.
Tiểu Uyển vẫn mang tính tình tiểuhài tử, nghe thấy có người khen tên mình dễ nghe thì cười tươi nói: “Tacũng biết tên ngươi. Ngươi tên Nhâm Hiên Chi đúng không? Ếch thúc thúcluôn nói ngươi là người xấu, bảo ta cách ngươi xa một chút, nhưng ta lại cảm thấy ngươi trông đẹp như vậy, nhìn thế nào cũng là người tốt.”
Sau đó, nàng đặt ngón tay lên miệng, chu miệng lên thở dài một tiếng,“Ngươi cũng đừng nói với Ếch thúc thúc là ta tới đây tìm ngươi chơi đùa, nếu không thì hắn sẽ mắng ta.”
Ếch thúc thúc? Nhâm Hiên Chikhông hiểu ra sao. Nữ tử đáng yêu này biết tên mình, chứng tỏ là ngườiquen của mình. Nhưng hắn lại không biết tu sĩ nào có một nữ tử xinh đẹpnhư vậy, chẳng lẽ là người quen nào của hắn sau này mới sinh? Cũng cókhả năng này, nhưng Ếch thúc thúc thì có nghĩa gì?
“Trấn Thiện Nhân, chẳng lẽ tất cả người ở đây đều là người tốt?” Nhâm Hiên Chi cười tủm tỉm hỏi, chỉ vì muốn trêu đùa Tiểu Uyển.
Tiểu Uyển đang định trả lời thì cửa truyền đến một chặp tiếng ếch kêu kinhhoảng, Mập Mạp vọt vào, dắt Tiểu Uyển bỏ chạy ra ngoài.
“Ếch thúc thúc, ngươi làm gì vậy? Sao lại gấp gáp lôi ta ra như vậy? Người đó làngười tốt, ngươi xem, hắn lúc nào cũng cười tủm tỉm.” Tiểu Uyển bị MậpMạp kéo ra khỏi phòng thì khó hiểu hỏi.
Mập Mạp không ngờ NhâmHiên Chi lại tỉnh lại, nếu tên sắc ma kia nhìn thấy tướng mạo Tiểu Uyểnthì khó nói sẽ nổi thú tính. Thành chủ thành Lạc Nhật trông như vậy màhắn còn hái được thì Tiểu Uyển còn không phải là dê vào miệng cọp?
Nhâm Hiên Chi lăng lăng nhìn con ếch màu trắng kéo Tiểu Uyển vọt ra cửa kia, cảm thấy vô cùng quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó. Nghĩ nghĩ, sắcmặt hắn đột nhiên biến đổi, bất chấp thương tích trên người, hắn ngồibật dậy, sau đó trong thành Thiện Nhân truyền ra tiếng kêu phẫn nộ củahắn: “Kim Phi Dao!”
“Hử?” Kim Phi Dao đang chỉ huy Địa tộc lấyđịa hỏa, lúc này đã được hòm hòm, phía dưới đã rất nóng, chỉ còn chútnữa là địa hỏa sẽ xuất ra. Chỉ cần chuẩn bị xong những thứ để khống chếđịa hỏa là có thể dùng lực lượng của nàng đánh xuyên qua đất, dẫn địahỏa tới.
Nghe thấy tiếng la phẫn nộ của Nhâm Hiên Chi, Kim PhiDao cười ha ha, tỉnh lại thật đúng lúc, chẳng lẽ biết đã đến lúc dẫn địa hỏa cho nên tỉnh lại để giúp đỡ?
Nàng nhanh chóng đi đến trướcphòng Nhâm Hiên Chi, còn chưa vào cửa đã cười nói: “Nhâm đạo hữu, ngươitỉnh lại thật kịp thời. Ngươi đã ngủ hơn nửa năm khiến ta rất lo lắng,chỉ sợ ngươi bị chết.”
Nhâm Hiên Chi ngồi trên giường, ôm ngực,nghiến răng nghiến lợi nói: “Lo lắng ta?” nếu không phải hắn bị thươngquá nặng, vừa động đậy đã đau đớn toàn thân thì hắn đã sớm đứng lên đánh một quyền vào mặt Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao vì tiết kiệm đan dược mà chưa từng cho hắn uống thuốc gì, chỉ bôi ít thuốc trị ngoại thươngngoài da. Nàng sợ Nhâm Hiên Chi chết thì những đan dược kia sẽ trôi theo dòng nước, tuy có thể lấy túi càn khôn của hắn bù lại nhưng có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.
“Đúng thế, ngươi cứ bất tỉnh mãi làm ta lo lắng gần chết. Nếu ngươi chết thì ta lại phải đi tìm ngườikhác tới để sửa chữa và chế tạo địa hỏa lô. Ngươi có thể tỉnh lại thậtlà tốt, hai ta thân quen như vậy, ân cứu mạng này bỏ qua đi.” Kim PhiDao thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, trực tiếp bỏ qua khuôn mặt khó coi đến cực điểm của Nhâm Hiên Chi, cười hì hì nói.
“Kim Phi Dao, rốtcục ta đã tìm được ngươi!” mắt Nhâm Hiên Chi tràn ngập sát ý, việc lúctrước đã làm hắn mất vài chục năm không định thần được, mang ngọn lửagiận đi tìm Kim Phi Dao bao nhiêu năm mà cũng không có được chút tin tức nào.
Cuối cùng, không chịu nổi loại áp lực đó, hắn trở về mônphái bế quan, mãi cho đến mấy năm trước, thông đạo thông sang bên này mở ra, sư môn muốn đi cướp địa bàn thì hắn mới xuất quan. Không ngờ là Kim Phi Dao lại xuất hiện trước mặt mình, thật là không phí công tới đây.
Hận thì hận nghiến răng nghiến lợi nhưng với tấm thân đầy thương tích nàycủa Nhâm Hiên Chi, hắn không thể đánh lại Kim Phi Dao cũng Nguyên Anhhậu kỳ được. Mà cũng bởi vì như thế nên Nhâm Hiên Chi lại càng hận KimPhi Dao thêm vài lần, ánh mắt nhìn nàng hừng hực như muốn ăn thịt người.
Bị hắn nhìn cho khó chịu, Kim Phi Dao ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nhìn chằmchằm ta như vậy làm gì? Ngươi cũng không phải loại người không báo ânliền không sống nổi, cần gì giả vờ không báo không xong chứ.”
“Ai không báo không xong? Nếu không phải ta đang bị thương thì ta đã sớmchém chết ngươi.” Nhâm Hiên Chi rốt cục không nhịn nổi nữa, rít gào lênvới nàng.
“Vì sao? Ta đã làm gì mà ngươi lại đối với ta như vậy?Ta đã cứu ngươi, có phải là đầu óc của ngươi đã bị đánh tới tàn rồikhông?” Kim Phi Dao chau mày, bất mãn nói.
“Ngươi… Khụ…” NhâmHiên Chi chỉ vào nàng, tức giận đến phun máu, những vết thương đã lên da non cũng bị rách ra, hơn nữa còn suýt nữa bị tức đến ngất đi.
“A” không thể để hắn chết được, Kim Phi Dao thò đầu ra ngoài hô: “Người đâu, mang chút nước đến, Nhâm Hiên Chi sắp chết.”
Tên hỗn đản này, Nhâm Hiên Chi khó thở, lại phun ra một búng máu.
“Ngươi vừa tỉnh lại, thương thế còn chưa tốt, mau nằm xuống đi.” Niệm Khê bưng một bát nước tới, ôn nhu nói.
Vừa thấy mỹ nhân đến, thương thế của Nhâm Hiên Chi nhất thời tốt hơn nửa,cũng không ho nữa, ngực không còn đau. Trút bỏ vẻ phẫn nộ vừa rồi, hắntao nhã nói: “Đa tạ Tiểu Uyển, ngươi thật có tâm.”
Niệm Khê dừng một chút, sau đó nhẹ giọng cười nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải Tiểu Uyển, ta tên là Niệm Khê.”
“Niệm Khê?” Nhâm Hiên Chi sửng sốt, đây rõ ràng là nữ tử tên là Tiểu Uyển mà. Không đúng, tuy ngoại hình giống nhau như đúc nhưng khí chất lại hoàntoàn khác nhau. Chẳng lẽ là sinh đôi? Hai mỹ nhân giống nhau như đúc,không ngờ hắn lại gặp may như thế.
Kim Phi Dao nhìn hắn lập tứckhôi phục tinh thần, thái độ như muốn ăn thịt người vừa rồi cũng biếnmất không thấy, chỉ còn lại vẻ công tử nhẹ nhàng giả dối đến cực điểmkia. Vẫn thích nữ nhân như vậy a, vậy thì giao cho các nàng ứng phó hắnlà được.
Vì thế Kim Phi Dao liền nói: “Nhâm đạo hữu, nơi này làthôn trấn của ta, mặc dù khá gần chỗ yêu tộc nhưng ta cam đoan rất antoàn. Ngươi cứ an tâm dưỡng thương đi, mấy ngày này ta sẽ bảo mấy ngườiNiệm Khê chăm sóc ngươi, ngươi có yêu cầu gì thì cứ hỏi các nàng làđược.”
“Ngươi còn chưa đi sao?” Nhâm Hiên Chi thấy Kim Phi Daovẫn còn đứng đây thì ghét bỏ đáp: “Thôn trấn này hóa ra là của ngươi?Còn đặt tên là Thiện Nhân nữa, ngươi không biết xấu hổ sao?”
“Gặp sắc quên bạn, sao lại có người như ngươi chứ, hai ta dù sao cũng làđồng bọn cùng nhau cướp bóc, coi như là sinh tử chi giao. Biểu hiện củangươi làm ta quá thất vọng, không ngờ ngươi lại là người như thế.” KimPhi Dao bẹt miệng, phi thường bất mãn.
Nghe xong lời của nàng,Nhâm Hiên Chi lại cảm thấy ngực đau muốn chết, không thở nổi, vì thế tức giận gào lên: “Nếu ngươi không muốn ta chết thì mau đi đi, nơi nàykhông cần đến ngươi.”
“Hừ!” lại có người như thế, bằng hữu khôngnói, bây giờ còn cứu hắn một mạng, vậy mà lại có thái độ này. Kim PhiDao thở phì phì đi ra ngoài, không muốn để ý đến tên gia hỏa gặp sắcquên bạn này nữa.
Đi ra thì thấy Mập Mạp đang nhìn nàng, vì thếKim Phi Dao liền vỗ vỗ vai nó: “Ngươi nói rất đúng, sớm biết thế này thì ta đã không cứu hắn làm gì. Người này không đáng tin cậy, có nữ nhân là quên hết tất cả, quả nhiên vẫn là cùng giới hiểu nhau a.”
Mập Mạp không nói gì nhìn nàng, nó bảo nàng không cứu căn bản không phải vì ý này.
Tuy nhiên, điều nó không ngờ tới là Nhâm Hiên Chi lại không trực tiếp độngthủ mà lại bị Tiểu Uyển và Niệm Khê dễ dàng hạ hỏa. Nghĩ lại thì tên kia bị thương nặng như vậy, không có hai, ba năm thì không thể lành được,hiện tại trở mặt cũng chỉ chuốc lấy cực khổ. Không biết tên Nhâm HiênChi này có thể chịu đựng kẻ làm loại chuyện đó với mình bao lâu, đánhnhau chắc chắn là chuyện sớm muộn.
Nhâm Hiên Chi dưới sự chăm sóc của Niệm Khê thì hồi phục rất nhanh, đương nhiên quan trọng nhất là vìsau khi hắn tỉnh lại thì có thể sử dụng túi càn khôn của mình, lấy hếtđan dược ra, hào phóng trị liệu cho bản thân, không giống như Kim PhiDao, luyến tiếc cho hắn ăn đan dược, cứ mặc cho thiên ý.
Niệm Khê và Tiểu Uyển thay nhau ra với hắn, một người thì chơi một người chămsóc khiến Nhâm Hiên Chi cảm thấy như tìm được kho báu. Nhưng đến lúc hăn có thể xuống đất đi lại thì hắn gặp Hoa phu nhân. Nhìn nữ nhân cũng mặc bộ đồ cực phẩm hoa lệ kia lại ngồi thêu Bách Điểu cầu, hắn vô cùng nghi hoặc.
Chẳng lẽ là tam bào thai?
Nhưng vì Hoa phu nhân lànguyên chủ cho nên lúc nhắc tới Niệm Khê và Tiểu Uyển đều dùng từ haihài tử kia để hình dung khiến cho Nhâm Hiên Chi sinh ra một loại ảogiác. Nữ tử có khí chất rất giống một phụ nhân này là nương của NiệmKhê và Tiểu Uyển, không phải thì cũng là thân thích, nếu không thì làmsao có thể giống nhau như thế.
Hiện tượng trong một thân thể lạicó nhiều nhân cách thì người bình thường còn chưa gặp cho nên Nhâm HiênChi dù có hoài nghi cũng không lập tức liên tưởng sang phương diện này.Nhưng một hôm, thấy thân thể tốt hơn nhiều, Nhâm Hiên Chi liền muốn tớichỗ nhà thủy tạ mà Niệm Khê thường tới, sau khi tới đó thì hắn thấy HoaUyển Ti, người mà hắn chưa bao giờ gặp.
Hoa Uyển Ti vẫn luôntránh chạm mặt hắn, lúc này đang ngồi cùng Kim Phi Dao trong nhà thủy tạ thương lượng chuyện nuôi Địa tộc. Vì chuyện Nhâm Hiên Chi mà số lần vàthời gian Niệm Khê và Tiểu Uyển xuất hiện nhiều hơn bình thường rấtnhiều lần, nàng căn bản không có thời gian ra ngoài liệp sát yêu thú.Hiện tại phải dựa vào Mập Mạp, tồn kho đã không nhiều lắm.
Lúchai nàng đang trao đổi thì Nhâm Hiên Chi xuất hiện bên cạnh nhà thủy tạ, hắn kinh ngạc nhìn Hoa Uyển Ti mắt lạnh đang ngồi ngay ngắn. Thái độlạnh lùng, ánh mắt cao ngạo, còn loại hơi thở thượng vị giả trong từngcái giơ tay nhấc chân hoàn toàn khác với ba người kia.
Hơn nữa, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, đây mới là khác biệt căn bản nhất.
Lúc trước Nhâm Hiên Chi cảm thấy một phàm nhân xinh đẹp như vậy rất khóđược, ôm tâm tính chơi đùa, muốn đợi khỏi vết thương sẽ đưa các nàng đi, nhưng Hoa Uyển Ti trước mắt lại khiến tâm tính hắn hoàn toàn thay đổi.
“Kim Phi Dao, ta có việc muốn nói với ngươi.” Hắn nhìn Kim Phi Dao, nhàn nhạt nói.
Thấy hắn rốt cục không lộ vẻ mặt dối trá tươi cười như muốn quyến rũ con nhà lành, Kim Phi Dao liền cười nói: “Chuyện gì?”
Nhâm Hiên Chi không nói gì, chỉ nhìn nhìn Hoa Uyển Ti bên cạnh, ý tứ là muốn nói chuyện riêng với nàng, nhưng Kim Phi Dao lại nói: “Không cần tránhnàng, tất cả chuyện của ta nàng đều có thể biết, ngươi có chuyện gì cóthể nói thẳng.”
Nhâm Hiên Chi ngồi xuống, nghĩ xem phải mở miệngthế nào. Hắn còn chưa cất tiếng thì Kim Phi Dao đã tâm tình sung sướngnói: “Xem ra ngươi khôi phục rất tốt, lại chủ động tới đây tìm ta, vậythì chúng ta nói chính sự đi.”
“Ai chủ động tới tìm ngươi? Ta chỉ tới đúng lúc thôi, không ngờ ngươi cung ở đây.” Nhâm Hiên Chi tronglòng tức giận nhưng lại không thể bùng ra, nếu không có Hoa Uyển Ti ởđây thì chỉ sợ đã đánh nhau rồi.
“Ta không biết vì sao ngươi giận ta nhưng loại việc nhỏ đó cứ để qua một bên đã, ta có chính sự tìmngươi.” Kim Phi Dao cũng nghiêm trang nói.
Tuy nàng tỏ ra rấtchững chạc đường hoàng, hơn nữa thái độ còn rất thành khẩn nhưng NhâmHiên Chi vẫn có loại xúc động muốn mắng người. Cái gì gọi là việc nhỏchứ, bản thân hắn bị nhục nhã lớn như vậy mà còn là việc nhỏ thì có phải là hái nàng luôn cũng chỉ là việc nhỏ đối với nàng?
Kim Phi Daophát hiện mình mới nói một câu mà sắc mặt Nhâm Hiên Chi lại khó coi thêm vài phần, nàng khó hiểu nhìn Hoa Uyển Ti, truyền âm hỏi: “Ngươi nói cóphải người này bị đoạt xá rồi không? Làm sao cứ thấy ta là muốn giếtngười như vậy, ta đâu có làm gì.”
“Đây là ngươi tự tìm, với bộdáng của thành chủ Lạc Nhật đó mà ngươi còn dám dùng Thôi Tình phấn vớihắn. Hơn nữa, lại nghe nói sau đó toàn bộ thành Lạc Nhật bị hủy, tu sĩbị giết hại, tám phần là hắn thật sự thải bổ thành chủ kia, thẹn quá hóa giận mới giết mọi người. Ngươi nói xem hắn có thể không hận ngươikhông?” Hoa Uyển Ti thở dài, trực tiếp truyền âm đáp.
“A!” KimPhi Dao ngạc nhiên nhìn nàng, thì thào nói: “Rõ ràng là tự hắn ra điềukiện với ta, muốn ta giúp hắn hái thành chủ thành Lạc Nhật kia. Nàng taxấu cũng đâu phải do ta sinh, đâu có gì liên quan tới ta? Hơn nữa, lúctrước đó hắn cứ nói mãi là thành chủ kia là mỹ nhân nổi tiếng, ta vẫncho rằng khẩu vị của hắn không giống người thường, tương đối nặng thôi.”