Huyền Tịch nhìn Cung Tiêu Tiêu đang suy sụp, nhất thời không biết phải làm sao.
Lúc này mà có tiểu sư muội ở đây thì tốt biết bao, cái miệng khéo léo của muội ấy chắc chắn sẽ khuyên nhủ được nàng ấy.
Thiền Tâm đi tới, ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Ma Tam nghiên cứu Chú Ma Trận đã ngàn năm, muốn phá giải nói còn dễ hơn làm, chỉ là tạm thời khó khăn mà thôi, không cần phải nghi ngờ bản thân."
"Tu luyện vốn dĩ là một chuyện khổ sở, lời của người khác không cần để tâm."
Cung Tiêu Tiêu không nói gì, đôi mắt vô hồn, vệt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô lại thêm giọt nước mắt mới.
Thiền Tâm thấy nàng ấy buồn bã, suy nghĩ không thông, cũng không nói thêm, đứng dậy ra hiệu cho Huyền Tịch cùng đi ra ngoài, thay nàng ấy đóng cửa lại, đồng thời còn phái hai đệ tử đứng canh ở ngoài, để tránh người bên ngoài quấy rầy sự yên tĩnh của nàng ấy.
Trong khi đó, Tô Kha đã đuổi kịp đám đông.
"Các ngươi vừa nói gì?"
Thấy người tới, các binh sĩ kính cẩn cúi đầu hành lễ, rồi giận dữ im lặng.
Đối với những tiên nhân đột nhiên xuất hiện, họ mang lòng tôn kính, nhưng đối với Quốc sư và hoàng gia thì đó là niềm tin đã ăn sâu vào xương tủy, hoàng tộc Hoàng Phủ đã nắm giữ đất nước nhiều năm, rất được lòng dân.
Mà vị Tô tiểu thư này khi còn nhỏ đã tìm đến kinh thành, giải quyết lũ lụt ở Giang Nam, vì sự ổn định của vương triều Vân Tần mà theo học Quốc sư, vài ngày trước còn trở thành truyền nhân của Quốc sư.
Danh tiếng của nàng ta đã lan khắp vương triều, từ dân chúng đến quan viên đều không ai không tôn trọng.
So với những tiên nhân mờ mịt, Tô Kha trong lòng họ là người gần gũi, có tấm lòng vì dân.
Nên giờ đây khi Tô Kha hỏi, họ do dự một hồi rồi nói ra những gì trong lòng.
"Tiên nhân lẽ ra có thể sống an nhàn giữa thế gian, nhưng trong lúc đất nước nguy nan, nàng ấy sẵn lòng giam mình trong căn nhà nhỏ, ngày đêm nghiên cứu đan dược, nàng ấy không yêu cầu điều gì, chỉ muốn cứu người dân vương triều Vân Tần khỏi hoạn nạn."
Tô Kha từ từ bước đi, đi qua từng gương mặt, tiến vào giữa họ.
Nàng ta nói chậm rãi, nhưng âm thanh không nhỏ.
"Ngày trước, khi các người ở ngoài chiến đấu, nàng ấy có bao giờ nghỉ ngơi một phút không? Nếu không có nàng ấy, những quái vật bên ngoài đã sớm đạp nát Vân Tần, còn bây giờ các ngươi đang làm gì?"
Thu Vũ Miên Miên
Đôi mắt nàng ta mang đầy vẻ mệt mỏi, giọng nói mang nặng nỗi thất vọng: “Ta đã từng đến biên quan, nên luôn tự hào về những chiến sĩ Vân Tần, những người có tình có nghĩa, tự hào vì ai cũng biết mang ơn, ta nghĩ không hề có kẻ bất nghĩa, nhưng những gì các người làm hôm nay thật sự khiến người khác cảm thấy lạnh lòng vô cùng.”
Đạo Toàn vừa đến thì đúng lúc chứng kiến cảnh này.
Tất cả các binh sĩ đều quỳ rạp xuống đất, từ những cựu binh tàn tật đến những tân binh trẻ tuổi, ai nấy đều xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Sau nhiều năm tu tiên ở bên ngoài, hắn đã không còn giữ được uy nghiêm của hoàng tộc Hoàng Phủ, đại hoàng tử trong mắt họ chỉ là một danh xưng mà không có uy quyền nào cả.
Đạo Toàn đứng bên ngoài đám đông, như thể đang đứng ngoài Vân Tần.
Tô Kha bỗng rút kiếm ở thắt lưng, c.h.é.m đứt một đoạn chiến bào, rồi quỳ nửa gối, nắm lấy cổ áo một người, buộc hắn ta phải ngẩng lên.
Nàng ta hỏi với giọng đầy khí phách: “Nếu một ngày nào đó, những người mang danh Quốc sư bọn ta và thậm chí cả hoàng tộc Hoàng Phủ không thể bảo vệ được đất nước này, liệu các ngươi có giống như hôm nay, đứng sau lưng mà chỉ trích bọn ta không!?”
Người đó hoảng sợ, không biết phải làm sao, run rẩy đáp: “Thần đã lỡ lời, xin nhận phạt hai mươi gậy.”
Binh lính đang quỳ trên mặt đất đều run rẩy, cảm thấy bản thân đáng trách, đồng thanh kêu lên: “Là chúng thần lỡ lời, xin nhận phạt!”
Tô Kha buông tay khỏi người binh sĩ, đứng dậy, cắm kiếm vào vỏ, liếc nhìn đám người quỳ dưới đất.
Nhẹ nhàng nói: “Đừng trách ta tàn nhẫn, các người là những tiền bối trên chiến trường, so với ta, rõ ràng các ngươi phải hiểu rõ quân tâm không thể d.a.o động.”
Nói xong, nàng ta quay lưng đi về phía pháp trường: “Ngay lập tức thi hành hình phạt công khai!”
Các binh sĩ quỳ gối tiễn theo, thân thể cúi thấp hơn nữa.
Đạo Toàn đứng tại chỗ một lúc rồi bỏ đi, trong khi bên kia, hoàng đế Vân Tần, Hoàng Phủ Chước và lão Quốc sư cũng thu hồi tầm mắt.
Hoàng Phủ Chước tự tay đỡ lão Quốc sư, chầm chậm đi vào trong quân doanh.
Mặc dù lão Quốc sư đã nhận được đan dược từ Đạo Chân, nhưng không còn linh lực, lão không thể chống lại sự bào mòn của thời gian, càng ngày càng già nua, giờ đây tóc đã bạc, bước đi khó khăn.
“Lão phu e rằng không còn nhiều thời gian, hoàng thượng nên tìm cơ hội, sớm truyền ngôi Quốc sư cho đệ tử của thần, con bé học đạo từ tiên nhân, tài năng của con bé đã vượt qua thần rồi, có thể bảo vệ Vân Tần tốt hơn thần.”
Hoàng Phủ Chước không phải không muốn truyền ngôi Quốc sư cho Tô Kha, nàng ta lớn lên dưới sự dõi theo của ông ấy và hoàng hậu, ông ấy cũng đã coi nàng ta như con của mình.
Nàng ta ngay thẳng, tâm tư thuần khiết, có được nàng ta là phúc phận của Vân Tần.
Chỉ là ông ấy lo lắng lão Quốc sư sẽ không còn vướng bận mà rời đi.
Nghĩ đến đây, ông ấy cười nhẹ nói: “Chỉ cần hoàng tộc Hoàng Phủ còn trên ngôi, vị trí Quốc sư chắc chắn là của con bé. Ta thấy sắc mặt lão Quốc sư đã khá hơn nhiều, chắc vẫn có thể phụ tá trẫm vài năm nữa.”
Lão Quốc sư cười nhẹ, khóe mắt nhăn nheo run rẩy: “Nếu có phúc phận này, lão thần nhất định sẵn lòng cống hiến thêm vài năm cho Vân Tần.”
Nhưng... không biết trời có cho phép không?
Thông Trần tìm kiếm khí tức của Tông Chủ và các trưởng lão khác, lao vào trong sương mù, cuối cùng đến được nơi có các thành viên của Vạn Phật Tông cùng với Vân Trung Kiếm Tôn.
Cùng với đó là Ma Âm, Ma Phi đã chiếm đoạt thân thể của Tô Thiên Tuyết và Lương Tu đang chạy trốn!
Khi lão ta đến nơi thì đã muộn, vừa lúc nhìn thấy ba người họ hợp lực phá vỡ phong ấn.
“Rầm—”
“Bùng—”
Ma Phi cười dữ tợn: “Đại quân Ma tộc của ta cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời!”
Rào chắn kết giới như mạng nhện, nứt ra một lỗ lớn đủ cho ba người chui qua, ma khí ào ạt tuôn ra, các Ma tộc tranh nhau lao ra ngoài.
“Tu Tiên giới cuối cùng sẽ là của ta!” Lương Tu cười ác độc, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý, theo sau đại quân ma tộc tiến vào Tu Tiên giới.
Thông Trần đáp xuống bên cạnh Vô Tướng: “Tông Chủ.”
Vô Tướng thấy lão ta, bất đắc dĩ lắc đầu: “Phong ấn ở Phàm giới đã bị phá hoàn toàn rồi.”
Ban đầu, phong ấn ở Phàm giới chỉ cho phép ma tộc có tu vi từ Trúc Cơ trở xuống ra vào tự do. Sau đó, Ma Phi đã phá một chút kết giới, cho phép Ma tộc có tu vi cao hơn tự do ra vào.
Giờ đây, Ma Phi không tiếc hao tổn tu vi của bản thân, hợp sức với Ma Âm và Lương Tu để phá vỡ hoàn toàn phong ấn ở Phàm giới.
Dù chỉ có một lối ra, nhưng cũng đủ để Ma tộc chui ra, giờ đây có lẽ cả ngàn Ma tộc ở Vạn Ma Quật đều đang hướng về lối ra.
Trưởng lão Huyền Thương thở dài: “Cuối cùng cũng không ngăn được.”
Thực ra, trưởng lão Huyền Chân đã dự đoán phong ấn ở Phàm giới sẽ bị phá vỡ, vì vậy sau khi họ xuống Phàm giới, đã luôn tìm cách để ngăn chặn Ma Phi, không để hắn ta có cơ hội.
Nhưng Ma Phi đã đạt tới tu vi Bán bộ Đại Thừa, còn mấy trưởng lão bọn họ chỉ có tu vi Hóa Thần.
Dù Vô Tướng được Phật Tổ ban cho hạt Xá Lợi trước khi xuống nhân gian và vừa đột phá đến Hợp Thể sơ kỳ, nhưng dù có kéo dài cũng không thể ngăn cản được.
“Rút lui đi, đừng để họ phá được thành, xâm nhập vào lãnh thổ của Phàm giới.” Vô Tướng nói.
Trưởng lão Thanh Mộc hỏi: “Nếu họ hướng về Tu Tiên giới thì sao?”
Vô Tướng quay đầu nhìn về phía Vân Trung Kiếm Tôn, chắp tay nói: “Vạn Phật Tông đã nỗ lực hết sức, nếu họ tiến vào Tu Tiên giới, mong Kiếm Tôn và các tu sĩ khác cùng nhau chống lại.”