Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 272:




Bích Vân thành…

Đoàn người của Khương Trúc tiến vào thành, sau đó lại chia ra ở ngã ba hướng rẽ đến Diệp gia.

Bạch Vi nhìn thoáng qua vẻ mặt sốt ruột của mấy người Diệp Linh đang đứng chờ ở phía sau, nàng ấy lôi kéo Hạng Nhiên nói: "Hay là ngươi đi cùng chúng ta đi, Diệp gia đối đãi với ngươi không tốt, ngươi cũng không cần bán mạng cho họ."

Nghệ Phong Dao gật đầu tán đồng: "Đúng đấy đúng đấy, họ vênh mặt hất hàm sai khiến ngươi, nếu không thì ngươi làm việc cho Nghệ gia ta đi, ta trả công cho ngươi gấp hai lần!"

Hạng Nhiên trầm mặc.

Trong đầu nàng ta hồi tưởng lại lời Diệp Linh nói trên đường: "Nô Linh Ấn chỉ có thông qua cá nước thân mật mới có thể khắc vào trong thức hải, ngươi dám nói chân tướng cho họ nghe sao? Dù cho ngươi giảo biện như thế nào thì sự thật chính là sự thật, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể làm một kẻ hèn mọn."

Nàng ta rũ mắt xuống, không dám nhìn họ, nàng ta nghe thấy giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ của bản thân: "Các ngươi có thể đi đến Đông thành để mua đồ, phù lục và đan dược bên đó là tốt nhất đấy.”

Nghệ Phong Dao không ngờ nàng ta sẽ cự tuyệt, nụ cười trên mặt hắn ta hơi cứng nhắc, Bạch Vi lại liếc nhìn người của Diệp gia đứng phía sau lưng nàng ta: "Được thôi, vậy ngươi tự bảo trọng đấy."

"Ừm." Hạng Nhiên quay người đi theo người của Diệp gia.

Cách thật xa mà họ còn có thể nghe thấy giọng nói căm ghét của Diệp Linh: "Ngươi hại c.h.ế.t ca ca của ta, chờ ngươi trở về ta nhất định sẽ không để ngươi được sống thoải mái."

"Chắc chắn ta sẽ để lão tổ lột da ngươi xuống, báo thù cho ca ca của ta!"

Cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của người Diệp gia nữa, Trương Đồng mới mở miệng nói: "Diệp gia giống hệt như đầm rồng hang hổ, trở về chắc chắn sẽ phải chịu khổ rồi."

Ôi, nhưng tự nàng ta không đồng ý mà.

"Đi thôi, đi mua đồ trước đã.” Khương Trúc dẫn đầu đi về hướng Đông thành, nàng vẫy tay với các đồng bạn.

Mấy người Bạch Vi vội vàng đuổi theo.

Mục Trì: "Không thì chúng ta tìm cho nàng ta cái bao tải, đánh ngất nàng ta rồi khiêng đi?”

Nghệ Phong Dao: "Ta ủng hộ, với bộ não thiên tài của ta, ta cảm thấy chắc chắn nàng ta bị người của Diệp gia khống chế, có nỗi niềm khó nói gì đó!"

Tiêu Trường Phong: “... Ta không đồng ý."

Bạch Tử Mục: “... Ta cũng không đồng ý."

"Trúc Tử, ngươi nói gì đi!" Hác Phú Quý tiến đến gần bên cạnh Khương Trúc.

"Trước tiên đi mua đồ đã.” Khương Trúc nhón chân lên vỗ vào vai hắn, nàng khẽ cười nói: "Chờ trời tối thì đến Diệp gia đi dạo một vòng."

Mấy người Hác Phú Quý liếc nhau một cái, lập tức trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

He he, họ biết Trúc Tử không phải người an phận như vậy mà!

Một bên khác, sau khi Hạng Nhiên trở lại Diệp gia cũng không có bị gia chủ Diệp gia hay là trưởng lão trách phạt.

Hạng Nhiên là người bên cạnh lão tổ, cho dù phải phạt cũng phải được lão tổ ra lệnh mới được, họ không dám tự mình tra tấn, điều này khiến Diệp Linh vô cùng tức giận.

Nhưng nàng ta cũng biết mặc dù lão tổ yêu thương huynh muội của họ, nhưng nếu không nghe lời lão ta thì kết cục cũng không tốt đẹp gì, nàng ta chỉ có thể nhìn Hạng Nhiên bị thị vệ đưa đi.

"Hạng tiểu thư, vẫn xin ngài tạm thời quỳ ở bên ngoài, nếu lão tổ có chỉ thị thì ngài mới có thể vào trong."

Hạng Nhiên không nói một lời, lập tức quỳ gối trong viện, nàng ta cũng không ngẩng đầu lên.

Hai thị vệ khẽ liếc nhìn qua khe cửa rồi âm thầm thương tiếc: "Ta nói chứ vị tiểu thư này cũng thật đáng thương, ma tộc hung ác, nhất là Ma Tam kia, một Nguyên Anh như ngài ấy mà có thể bảo vệ chính mình cũng không tệ rồi, nào có thể bảo vệ được người khác chứ.”

"Nghe nói lần này người Diệp gia ra ngoài nhưng khi quay về còn không đến một nửa, ta nghĩ lão tổ lại phạt nặng ngài ấy rồi."

"Nhiều năm như vậy còn chưa quen sao? Một năm trước lúc tu vi của ngài ấy còn chưa đột nhiên tăng trưởng, ngài ấy cũng đã ở trong viện tử, làm thế nào cũng không đi, cộng thêm việc nghe nói ngài ấy là người của tộc Nguyệt Thực, dù thân phận có hơi hèn mọn, nhưng ở bên ngoài thì lão tổ đối đãi với ngài ấy cũng không tệ lắm. Nhưng từ sau khi tu vi của ngài ấy đột phá thì hình như lão tổ càng ngày càng chán ghét ngài ấy, đổi nhiều cách để trách phạt."

"Ngươi nhớ nhầm rồi, kể từ hai năm trước khi ngài ấy có ý đồ chạy trốn nhưng lại bị Diệp Thần thiếu gia bắt trở về thì lão tổ đã chán ghét ngài ấy rồi, nhiều lần ta đến thông báo đều có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở bên trong truyền ra, đặc biệt là vào ban đêm, vô cùng đáng sợ, nào phải mới bắt đầu từ một năm trước."

"Là ta nhớ nhầm à? Nhưng mà mạng của ngài ấy cũng lớn thật, hai năm mà vẫn có thể chịu được."

Thị vệ kia nhớ tới thủ đoạn của lão tổ thì toàn thân run lên một cái: "Chúng ta vẫn nên canh gác ở chỗ xa chút đi, lão tổ không thích có người lảng vảng quanh viện tử của lão đâu, khi nào lão tổ tình dậy thì tự nhiên sẽ gọi ngài ấy vào thôi."

 

"Đi đi đi."

Hạng Nhiên nghe thấy giọng nói ở ngoài cửa càng ngày càng xa, khóe miệng khẽ giật.

Chờ lão tổ tỉnh dậy sao?

Bây giờ chắc là lão già kia tẩu hỏa nhập ma đến mức thần trí mơ hồ rồi, có thể tỉnh táo hay không còn chưa chắc.

Nàng ta quỳ ngồi trên gót chân, hai tay khoanh phía trước, lòng bàn tay không ngừng ma sát cái gì đó, nếu nhìn kỹ chỉ thấy bên trong ống tay áo có cạnh sắt lóe lên.

Đó là một con d.a.o găm sắc bén lạ thường.

Hạng Nhiên cứ quỳ gối trên đống tuyết trong viện tử như vậy, cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối xuống, một tia ánh ánh trăng trắng bạc chiếu vào một nửa bên mặt của nàng ta.

Bên trong gian phòng vẫn cứ tối đen như mực, đừng nói là động tĩnh của con người mà ngay cả tiếng chim hót xung quanh cũng không có, chỉ có tiếng ào ào của gió tuyết.

Thu Vũ Miên Miên

Hạng Nhiên giơ d.a.o găm trong tay lên dưới ánh trăng, nàng ta có thể nhìn thấy ánh mắt của mình phản chiếu trên lưỡi dao.

Một đôi mắt âm trầm tàn nhẫn lại còn khát máu.

Nàng ta biết, chỉ khi g.i.ế.c c.h.ế.t người trong phòng kia thi nàng ta mới có thể chân chính trốn thoát.

Không, bây giờ nếu chỉ g.i.ế.c mình lão ta thì còn lâu mới đủ, loại gia tộc giống như Diệp gia nên vĩnh viễn bị gió tuyết bao phủ.

Hạng Nhiên thu d.a.o găm lại vào ống tay áo, nàng ta gục đầu xuống che khuất ánh sáng mờ ám trong đôi mắt.

Tuyết trắng bay lả tả đã phủ trắng đỉnh đầu nàng ta từ lâu.

Nàng ta buộc phải chờ người trong phòng hoàn toàn nhập ma mới có thể động thủ, chỉ cần ý thức của lão ta hoàn toàn đần độn thì sẽ không khống chế được Nô Linh Ấn.

Đúng lúc này đột nhiên xung quanh truyền đến tiếng động rất nhỏ.

"Cuốc cuốc…"

Ánh mắt của Hạng Nhiên khựng lại: "Ai?"

Khương Trúc ló đầu lên từ đầu tường bên ngoài viện tử, sau đó lại có liên tiếp mấy cái đầu ló ra, chỉnh tề xếp thành hàng, thoáng chốc khung cảnh rất hùng vĩ.

Trương Đồng: "Nghệ Phong Dao, ngươi đừng đẩy ta, ta không có chỗ đứng."

Nghệ Phong Dao: "Không phải ta đẩy, là Mục Trì đẩy."

Mục Trì: "Rõ ràng là Hác Phú Quý đẩy mà!"

Khương Trúc đỡ trán: "Ta đã nói các ngươi đừng đi theo ta mà, nhiều người dễ bại lộ lắm."

Hác Phú Quý: "Ta là Hóa Thần ta không sợ!"

"Ngươi là Hóa Thần giả, ngậm miệng lại đi…”

Ánh mắt của Hạng Nhiên ngưng trệ, tranh thủ thời gian liếc nhìn cửa phòng còn đóng chặt rồi quay đầu lại thấp giọng hỏi: "Các ngươi đến đây làm gì?"

"Chúng ta tới đưa ngươi ra ngoài."

Khương Trúc liếc nhìn thị vệ đang canh giữ ở phía xa, hai tay vung lên rồi lặng lẽ nhảy vào trong viện tử, lén lút đi đến hướng của nàng ta.

Nàng giang tay: "Những thị vệ này của Diệp gia thật sự là khiến người ta cười đến rụng răng, dễ dàng thật đấy, không có chút độ khó nào."

Hạng Nhiên nhíu mày lại: "Các ngươi đi nhanh đi, trông coi xung quanh viện tử này là hai tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong đấy, nếu như để họ tìm thấy khí tức của các ngươi là tiêu đời đấy.”

Khương Trúc lấy một miếng ngọc bội từ trong n.g.ự.c áo ra: "Không sợ, chúng ta có bảo bối có thể che lấp khí tức, họ không phát hiện được chúng ta đâu."

Nàng vừa nói xong thì Ma Vương thò đầu ra khỏi cái giỏ nhỏ nàng đeo bên người, vô cùng tự hào vỗ ngực.

Thấy Hạng Nhiên còn đang do dự, Khương Trúc một tay nhét ngọc bội vào trong n.g.ự.c nàng ta, tay còn lại lôi kéo nàng ta chạy về hướng bức tường bên kia: "Đi thôi, cam đoan họ không tra ra được đâu, ta dùng bộ lông của Ma Vương để đảm bảo."

Ma vương: "?"

Dựa vào cái gì chứ?

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.