Đang đi thì đột nhiên Hạng Nhiên buông lỏng tay, chuyện này khiến Khương Trúc không hiểu được.
Nhưng dựa theo kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết của mình thì nàng suy đoán: “Có phải trong tay ngươi đang cầm thứ gì không? Hoặc có bảo bối gì còn đang ở Diệp gia?”
Hạng Nhiên cúi đầu: “Cứ xem như là vậy đi.”
Mấy người Nghệ Phong Dao nghe vậy thì lập tức lộn người vòng lại viện tử, họ bắt đầu tìm đông tìm tây, thậm chí Hác Phú Quý còn lén chạy vào một gian phòng vơ vét một trận.
Đương nhiên bên trong phòng đó không có ai.
Vì lão tổ của Diệp gia đang ở bên trong mật thất.
“Ở trong viện tử này à? Là chậu linh thực này? Cái này cũng không giống.”
“Thứ gì thế, vừa rồi đi cùng nhau nhưng cũng không nhìn thấy thứ đồ chơi nào đáng tiền mà, chẳng lẽ họ còn có Tàng Bảo Các khác à?”
Trương Đồng nói xong thì hình như phát giác được tầm mắt của mọi người nên lắp bắp bổ sung: “Ta nói linh tinh thôi, thật ra chúng ta hoàn toàn không có đi đến Tàng Bảo Các gì cả… Được thôi, thật ra có đi nhưng chúng ta chỉ nhìn thôi, không có lấy thứ gì cả.”
Mọi người: “...”
Bạch Vi mỉm cười: “Ngươi ngậm miệng lại đi.”
Trương Đồng lập tức bịt miệng mình lại.
Mục Trì vừa cất đồ lấy được trong viện tử vào túi trữ vật vừa nói: “Sợ ngươi nhung nhớ nên ta đều lấy hết cho ngươi rồi, đảm bảo ngươi đến nơi nào cũng sẽ giống như về đến nhà.”
Lúc trong lòng Hạng Nhiên còn đang phân vân thì mấy người Khương Trúc đã dọn sạch sẽ toàn bộ viện tử, thậm chí bàn ghế bên trong phòng cũng bị họ lấy đi.
Lúc họ rời đi thì cả viện tử sạch sẽ đến mức một chiếc lá cây cũng không còn, thuyết minh sâu sắc cho cái gọi là nhà chỉ có bốn bức tường.
Thân mình Khương Trúc nhảy lên một cái đã nhảy ra ngoài, lát sau lại nằm ở đầu tường nhìn vào bên trong viện tử: “Hạng Nhiên, đừng do dự nữa, do dự là sẽ bại trận đấy.”
Mấy người Bạch Vi cũng vỗ vào túi trữ vật: “Đồ của ngươi đều mang cho ngươi rồi, có chạy không đây?”
Hạng Nhiên quay đầu liếc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt rồi nhẹ nhàng giấu d.a.o găm trong ống tay áo đi, nàng ta vuốt ve ngọc bội trong tay rồi nói: “Chạy!”
Chín người lén la lén lút bỏ đi từ chỗ sâu nhất của Diệp gia, còn thuận đường đến Tàng Bảo Các của Diệp gia dạo một vòng, mặc dù chẳng phải quang minh chính đại gì nhưng cũng đủ điên cuồng.
Trương Đồng nói đúng, quả thật trước đó họ chỉ đến xem thôi.
Đương nhiên Khương Trúc kiên quyết không lấy của quần chúng một xu một hào nào.
Thu Vũ Miên Miên
Lần này là vận may ngoài ý muốn vì tuyết lớn nên đã che giấu hết mọi dấu vết của họ để lại.
Khi đó trong lòng Hạng Nhiên tự thuyết phục mình, quá khứ mười tám năm qua, nàng ta phải khiến lão già đó một mình hoàn trả, vậy là đủ rồi.
“Cuối cùng cũng ra khỏi Bích Vân thành rồi, sau khi đi đưa đồ giúp Đoàn trưởng lão xong thì chúng ta sẽ đến Tây Châu.” Khương Trúc nói với Hạng Nhiên.
Nói đến Tây Châu, không hiểu sao Bạch Vi lại cảm thấy hào hứng: “Nói ra thì ta còn chưa đến Tây Châu lần nào, chỉ nghe nói nơi đó là hoang mạc, thậm chí còn không có thành trì, nhân tu càng ít đến thảm thương.”
“So với Tây Châu thì ta muốn đến Đông Châu hơn, nghe nói Đông Châu có thừa rượu ngon.” Nghệ Phong Dao l.i.ế.m môi một cái.
Hắn ta vừa dứt lời thì đột nhiên Hác Phú Quý vịn gốc cây đứng lại.
Tiêu Trường Phong và Bạch Tử Mục nhìn thấy như thế thì cũng lập tức giúp hắn ngồi xuống tựa vào gốc cây.
Nghệ Phong Dao đếm đầu ngón tay nhẩm tính: “Lại đến lúc phát bệnh rồi à? Nhưng sao ta nhớ rõ tháng này huynh đã phát bệnh một lần rồi mà?”
Bạch Vi suy nghĩ hồi lâu, đúng nhỉ, rõ ràng tháng này hắn đã phát bệnh một lần rồi.
Lúc xảy ra là ở Vô Cực thành mà.
“Hắn sao thế?” Hạng Nhiên nhìn thấy đột nhiên toàn thân hắn run rẩy nên không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.
“Giống với người trong tộc Nguyệt Thực của các ngươi đấy, vấn đề thể chất.” Bạch Tử Mục trả lời.
Hắn lại nhìn Hác Phú Quý đang phát bệnh, lông mày khẽ cau lại: “Chỉ là lần này hơi khác, loại bệnh trời sinh này còn trở nên nghiêm trọng hơn sao?”
Khương Trúc khẽ dừng lại: “Không giống? Có chỗ nào không giống?”
“Lần đầu tiên ta và Nghệ Phong Dao nhìn thấy huynh ấy phát bệnh lúc đó toàn thân huynh ấy chỉ run rẩy, mặc dù cũng rất thống khổ nhưng toàn thân không ứa m.á.u giống như bây giờ, nhìn huynh ấy bây giờ đáng sợ hơn lúc đó rất nhiều.”
Nghệ Phong Dao cẩn thận nhớ lại: “Đúng là như vậy thật, không nói thì ta cũng quên mất, hơn nữa lại còn phát bệnh hai lần trong một tháng, vậy chẳng phải sau này càng ngày càng phát bệnh dồn dập hơn sao, ta nói này có phải là thể chất của huynh ấy được thiên đạo ưu ái quá không hả?”
“Nhưng quả thật tốc độ tu luyện của huynh ấy quá nhanh, trước đó vẫn là Hóa Thần sơ kỳ, không biết từ lúc nào đã biến thành Hóa Thần trung kỳ rồi.”
Hạng Nhiên hỏi: “Có cách gì không, ta thấy hắn giống như sắp bạo thể mà c.h.ế.t rồi.”
Bạch Vi lắc đầu: “Không có cách gì cả, chúng ta cứ an tâm chờ xem sao đã.”
Mặc dù thể chất của người trong tộc Nguyệt Thực cũng có tai hại, nhưng chỉ cần có thể hấp thụ đủ nhiều linh lực thì có thể làm dịu bớt nỗi khổ.
Nếu thật sự là thể chất trời ban, không thể điều trị tận gốc thì thôi, không có đạo lý nào mà không thể làm giảm bớt.
Mặc dù Hạng Nhiên nghi ngờ nhưng nàng ta cũng không nhiều chuyện.
Nhóm người ngồi tại chỗ chờ đợi nhưng không đợi được Hác Phú Quý khôi phục mà đợi được bốn tên tay sai của Phong Thanh Tông và Ma Ngũ đến.
“Thật sự là bám dai như đĩa mà.” Mấy người Khương Trúc bình tĩnh đứng dậy, phủi tuyết đọng trên y phục.
Lần này Ma Ngũ đã có kinh nghiệm nên không nói nhảm cùng họ nữa, vừa tới đã ra sát chiêu.
Chỉ trong chớp mắt mà tuyết xung quanh Ma Ngũ đều bị khuấy động, ma khí bay thẳng về phía đối diện.
Lúc này bầu trời chỉ mới tờ mờ sáng, cả mảnh trời đất tựa như biến thành màn ảnh màu xanh xám, bên trong chỉ có mười ba bóng người đen kịt đang đánh qua đánh lại.
Tám vị Nguyên Anh đối đầu với năm vị Hóa Thần, trong đó có bốn vị Hóa Thần trung kỳ, thực lực thực sự cách xa nhau.
Hơn nữa lúc này mấy người Khương Trúc còn phải bảo vệ cho Hác Phú Quý, có câu nói rất hay thế này, bảo vệ một người còn khó hơn g.i.ế.c một người gấp trăm lần.
Trong lúc từng vòng Phật quang nổ tung thì thân hình của Ma Ngũ nhảy lên, hoặc hóa hình người, hoặc hóa sương đen, từ bốn phương tám hướng càn quét về hướng của Hác Phú Quý.
Khương Trúc nhanh chóng phát hiện không gian xung quanh văn vẹo, dựa theo tốc độ của nàng thì có thể né tránh, nhưng nếu nàng né tránh thì Hác Phú Quý sẽ phải chết.
“Không chịu nổi rồi, ta và thứ đó giống như chịu ngược đãi vậy.” Khương Trúc chắn giữa không trung nhưng rất nhanh đã bị một luồng ma khí đánh bay ra ngoài, bay thẳng vào cây cổ thụ mà Hác Phú Quý đang tựa vào khiến nó gãy ngang, sau đó lại rơi xuống trước mặt Hác Phú Quý.
Trong phút chốc có vị rỉ sét tràn ngập trong khoang miệng.
Bạch Vi lao ra đỡ nàng dậy, nàng ấy nhìn thấy ở phía xa mấy người Mục Trì cũng bị đánh bay đi như vậy thì nói: “Lần này đám người Ma Ngũ lại thật sự động thủ.”
Phát bệnh lúc nào không phát mà Hác Phú Quý lại phát bệnh đúng vào lúc này, hơn nữa toàn thân hắn còn không ngừng rỉ máu, lần này họ muốn chạy cũng chạy không xong.
“Cái tên c.h.ế.t tiệt này, hại chúng ta thảm rồi, chờ huynh ấy tỉnh lại ta phải bắt huynh ấy đền bù linh thạch.” Khương Trúc hung hăng liếc người ngồi trên mặt đất rồi đẩy Bạch Vi đang dìu mình ra.
À đúng rồi, tên c.h.ế.t tiệt này cũng không có linh thạch.
Đáng ghét thật.
“Ma Vương, ngươi giả c.h.ế.t tiếp cho ta xem, ta lập tức lột da ngươi xuống làm đệm đấy.”
Ma Vương nghe như thế thì lập tức nhảy từ trong giỏ ra ngoài, vừa rơi xuống đất thì hóa thành hình người, dùng ngôn từ chính nghĩa nói: “Không phải là ta cho ngươi cơ hội đơn đả độc đấu sao? Hai đánh một, chiến thắng không vẻ vang đâu.”
Khương Trúc mỉm cười: “Chỗ nào thắng không vẻ vang, có câu nói xưa rất hay, nếu có cơ hội thì hãy thử làm, động thủ!”
Đừng tưởng nàng không biết hắn đang xem kịch, đừng nói đến cửa chính mà cửa sổ cũng không có đâu.
Ma Vương: “...”
Mấy người Bạch Vi: “...”
Thật là tục ngữ thanh tao thoát tục mà.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng hơi nguy hiểm nên Ma Vương cũng không dám tiếp tục càn rỡ với nàng nữa, hắn quay đầu trút giận lên người Ma Ngũ.
Không bỏ chút sức, lỡ như nàng nghĩ quẩn rồi nhổ lông của hắn xuống thật thì làm sao bây giờ?
Tóc đẹp của hắn chính là mạng sống của hắn đấy!