Sau khi hấp mảnh vỡ sức mạnh lấy được từ Vô Cực thành, tu vi của Ma Vương đã đạt đến Hóa Thần đỉnh phong, chỉ còn thiếu một mảnh vỡ sức mạnh cuối cùng là có thể phục hồi toàn bộ tu vi.
Cho dù hắn khôi phục lại được toàn bộ tu vi nhiều nhất cũng chỉ đạt đến Hợp Thể hậu kỳ nhưng xét theo tuổi tác của hắn, điều này đã là vô cùng hiếm có trong Thú tộc. Dù sao những Thú tộc thượng cổ như bọn hắn thường có tuổi thọ kéo dài đến mấy vạn năm.
Lấy Chúc Long làm ví dụ, dù có vượt qua Thiên Môn hay không, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, cũng có thể sống trên thế gian tới ba vạn năm.
Đây là ân huệ đặc biệt của trời cao chỉ ban cho Thú tộc.
Cho nên bây giờ có Ma Vương tham gia, Ma Ngũ và bốn vị trưởng lão của Phong Thanh Tông rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong.
“Ma quân đã đến, ngay lập tức g.i.ế.c bọn họ!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu, khiến Ma Ngũ lảo đảo bò dậy từ dưới mặt đất, ma khí trên người hắn ta không ngừng cuộn trào.
Đôi tay đầy m.á.u của hắn ta vươn ra giữa không trung nắm một phát, bốn sợi chỉ đỏ lập tức xuất hiện trên tay hắn ta, mà đầu còn lại của sợi chỉ đó kết nối với bốn vị trưởng lão của Phong Thanh Tông.
“Ma Ngũ, ngươi định làm gì?” Các trưởng lão hoảng sợ khi phát hiện sợi chỉ đỏ vậy mà đã khống chế linh lực của bọn họ, sự nhiễu động trong cơ thể khiến khuôn mặt bọn họ đỏ bừng lên, tròng mắt gần như sắp văng ra ngoài.
"Đây là cấm thuật Linh Ngẫu!" Cửu Phí hiếm khi tỏ ra nghiêm túc như vậy.
Khương Trúc vừa nghe thấy cái tên này thì linh cảm có chuyện chẳng lành, hiện tại không tiện hỏi rõ, chỉ theo bản năng lùi về phía sau.
Mục Trì vừa nâng Hác Phú Quý lên thì chỉ một giây sau, Ma Ngũ kia giống như nổi cơn điên lao về phía bọn họ, vẻ quyết liệt trong mắt khiến người ta phải kinh hãi.
“Vì đại nghiệp của Ma tộc ta, các ngươi phải c.h.ế.t không chỗ chôn!”
Cả người hắn ta bắt đầu phồng lên, bốn người bị sợi chỉ đỏ kéo theo phía sau cũng có tình trạng tương tự, ma lực cực hạn hoà lẫn tà linh lực không ngừng tăng lên.
Uy áp của năm Hóa Thần đồng thời khóa chặt lấy mấy người Khương Trúc, khiến bọn họ không thể nhanh chóng thoát thân.
Đồng tử của Khương Trúc giãn rộng, m.á.u huyết khắp người chảy ngược, trái tim đập nhanh đến mức bên tai nàng chỉ nghe thấy tiếng thình thịch.
Đây là áp chế tuyệt đối về sức mạnh, cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cái c.h.ế.t ở khoảng cách gần như vậy.
Trong khoảnh khắc đó, nhật nguyệt tinh tú dường như bị che phủ bởi màn sương đen, bầu trời nứt toác ra.
“Lùi lại!” Giọng của Cửu Phi dường như cũng bị xé nát.
Năm vị Hóa Thần tự bạo, hơn nữa còn cộng thêm sức mạnh tự bạo của cấm thuật, uy lực tuyệt đối không thua gì một đòn đánh toàn lực của Hợp Thể đỉnh phong.
Chỉ trong chớp mắt, sức mạnh ngút trời kia đã đến ngay trước mặt bọn họ, dưới bầu trời tối tăm mù mịt, Hạng Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một bóng đen, sau đó Khương Trúc đã chặn ở trước mặt bọn họ.
Sau một tiếng nổ vang vọng bầu trời qua đi, vạn vật đều yên tĩnh trở lại.
Ma khí tàn phá bừa bãi khắp không gian, chút ánh sáng duy nhất phía chân trời cũng hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, đất tuyết hoàn toàn sụp đổ, cả vùng đất trong bán kính mười dặm đều nứt toác ra giống như mạng nhện, cây cối cổ thụ bị dư chấn hủy diệt.
Tro bụi bay lả tả trong không trung, trên mảnh đất bị biến thành một vùng hoang tàn, khắp nơi đều là những thân người nằm bất động, không rõ sống chết.
Không biết qua bao lâu, Khương Trúc cử động cơ thể đau nhức, Sinh Mệnh thụ trong cơ thể nàng vốn đã hấp thu đủ linh lực giờ lại rơi vào khô héo.
Sinh mệnh lực gần như bị hút cạn hoàn toàn, cho đến khi không thể truyền thêm dù chỉ một giọt nước sinh mệnh nào.
Khương Trúc quay đầu nhìn xung quanh, khó khăn bò về phía Bạch Vi đang nằm bất động, chạm vào cổ tay nàng ấy.
“Ta vẫn còn sống.” Hai mắt Bạch Vi vẫn nhắm chặt lại đột nhiên yếu ớt nói ra một câu như vậy.
Khương Trúc dừng động tác bắt mạch, sau đó nở ra nụ cười, rồi thả tay ra.
Nàng rời ánh mắt khỏi người Bạch Vi, ngẩng đầu nhìn thấy mấy người Mục Trì cũng đang quay đầu nhìn về phía bên này, mọi người tự giác bắt đầu báo cáo sống c.h.ế.t của mình.
Mục Trì: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta vẫn chưa chết.”
Hạng Nhiên: “Còn thở.”
Nghệ Phong Dao: “Ta vẫn còn nửa hơi thở.”
Tiêu Trường Phong: “Còn sống.”
Bạch Tử Mục: “Còn sống.”
Hạc Phú Quý: “Khụ khụ khụ... còn thở...”
Đám người đồng loạt nhìn về phía Trương Đồng, người vẫn chưa lên tiếng. Đợi hồi lâu vẫn không thấy hắn ta có phản ứng gì, biểu cảm của đám người lập tức thay đổi.
Không lẽ...
Mọi người không còn để ý đến điều gì khác nữa, tất cả bắt đầu bò về phía Trương Đồng, nhưng còn chưa kịp tới trước mặt hắn ta, đột nhiên có tiếng cười vang lên, ban đầu chỉ là tiếng cười khẽ, sau đó thì bật cười thành tiếng.
Nghe có vẻ giống tiếng của Trương Đồng.
Sau đó mọi người lại nghe thấy hắn ta nói: “Năm người Hóa Thần tự huỷ ngay trước mặt mà vẫn có thể sống sót, chẳng lẽ chúng ta thực sự là thiên tài nghịch thiên?”
Thấy hắn ta không chết, đám người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó lại tức giận thay nhau chỉ trích.
Nghệ Phong Dao bị doạ tới gần như hồn vía bay mất, lúc này tức giận đến phát điên: “Cái tên này, trả lời trước một tiếng thì c.h.ế.t à?”
Mục Trì: “Nhưng hắn ta nói cũng đúng, về tông môn, ta nhất định sẽ yêu cầu tông chủ khắc sự tích huy hoàng của ta lên bức tường của tông môn.”
Thu Vũ Miên Miên
Khương Trúc không nhịn được mà lộ ra nụ cười.
Mặc dù cả đám đều nằm la liệt trên đất, vô cùng thảm hại nhưng tất cả vẫn còn sống, như vậy đã đủ rồi.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, nàng đã đứng chắn trước mặt bọn họ, không phải nàng tự tin vào bản thân, mà là nàng có lòng tin vào Sinh Mệnh thụ.
May mắn là nàng đã đoán đúng, Sinh Mệnh thụ đã bảo toàn mạng sống của nàng, mà vết thương của đám người Bạch Vi cũng không đến mức nguy hiểm c.h.ế.t người.
“Phù phù phù...”
Tiếng động vang lên từ phía sau khiến Khương Trúc buộc phải quay đầu lại.
Chỉ thấy ở trung tâm vụ nổ, có ba người đang quỳ gối.
Một người là Ma Vương, người thứ hai là tiền bối Tề Thương, người lẽ ra phải ở Vô Cực thành, người còn lại là một nam nhân lạ mặt đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt, trên tay hắn ta còn cầm một thanh kiếm đen nặng nề.
Mục Trì cũng nhìn thấy Tề Thương đang ngồi ở trung tâm vụ nổ, đang nhắm mắt trị thương, sắc mặt vui mừng, định lên tiếng gọi nhưng thấy lão đang trị thương nên không lên tiếng.
Thanh kiếm... đúng rồi, Vạn Quân Kiếm.
Khương Trúc đột nhiên bừng tỉnh nhưng lại phát hiện ra rằng khế ước giữa nàng và Vạn Quân Kiếm đã bị cắt đứt.
Sắc mặt nàng thay đổi, vội vàng sờ soạng phía sau lưng.
Phía sau không có gì.
Lôi Thần...
“Tốt xấu gì cũng là Thần kiếm, sao có thể bị nổ tan mất được.” Cả người Khương Trúc đều là vết thương bị bỏng, lo lắng bò trên mặt đất tìm kiếm xung quanh.
Khương Trúc không thể tin được.
Cho dù ngay cả kiếm hồn có bị nổ tan thì ít nhất cũng phải để lại một ít phế liệu!
Mấy người Bạch Vi nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy phía sau Trúc Tử trống rỗng, cũng thu lại ý cười, bắt đầu tìm kiếm trên mặt đất theo nàng.
Phía trước, Ma Vương nghe thấy sau lưng truyền đến động tĩnh, lúc này mới dám ngả người về phía sau, tê liệt ngã xuống mặt đất.
Có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy Khương Trúc lộ ra dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc được như vậy, hắn nhìn chăm chú một lúc lâu mới lên tiếng trêu chọc: “Lôi Thần, nếu ngươi vẫn không lên tiếng, đợt lát nữa nàng thật sự sẽ khóc đấy.”
Khương Trúc quay người lại, chỉ nhìn thấy nam nhân lạ mặt vẫn luôn cúi đầu từ từ nâng thanh kiếm đang cầm trong tay lên, nhẹ nhàng vung tay một cáu, lớp tro bụi bao phủ trên đó lập tức tan biến, lộ ra lôi quang d.a.o động quen thuộc.
Khương Trúc lau mặt một cái, nhịn đau bò dậy, hung dữ lao tới đưa tay giật lấy Vạn Quân Kiếm từ trong tay hắn ta.
“Rõ ràng có thể hóa thành hình người mà không ai nói với ta, các ngươi chỉ chờ xem để cười nhạo ta, lần này ta thật sự giận rồi đấy!”
Nhưng ngay khi cầm lấy Vạn Quân Kiếm, nàng đã nhận ra có điều gì đó không ổn, phần thân kiếm gần mũi kiếm bị vỡ mất một mảnh nhỏ.
Khương Trúc đột nhiên ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy nam nhân bị nàng đẩy ra loạng choạng một chút, lộ ra toàn bộ khuôn mặt, mà cái mặt nạ trên mặt hắn ta cũng bị vỡ một mảnh.
Cái mặt nạ kia vốn chỉ che phần bên phải khuôn mặt hắn ta, giờ đây nửa dưới bên phải mặt nạ đã bị vỡ, lộ ra làn da có màu sắc như sắt lạnh không tự nhiên.