Sau khi vượt qua phía bắc của Tây Châu, đã không còn dấu vết của tuyết trắng nữa. Tây Châu hoang vắng, chỉ có những tảng đá lởm chởm và hoang mạc.
“Cấm thuật Linh Ngẫu là do Ma Tam nghiên cứu ra được dựa trên cấm thuật Hấp Linh của nhân tu. Hắn ta lợi dụng cấm thuật này để trợ giúp Linh tu tu luyện nhưng cũng khống chế bọn họ giống như điều khiển con rối. Lúc trước khi ta đến Ma tộc, Ma Tam đã nghiên cứu cấm thuật này rất nhiều năm rồi.”
Tề Thương nghe Ma Vương nói xong, lông mày hơi nhướng lên, rồi giải thích cho các hậu bối đang ngồi xung quanh: “Cấm thuật Hấp Linh là do một tu sĩ có linh căn hỗn tạp tạo ra. Hắn dùng cấm thuật để cưỡng ép hút linh lực của tu sĩ khác vào cơ thể mình nhằm nâng cao tu vi của bản thân.”
“Nhưng phương pháp này cực kỳ nguy hiểm. Một khi tu sĩ bị hút linh lực phản kháng thành công, người sử dụng cấm thuật sẽ bị phản phệ mà chết. Trải qua nhiều lần cải tiến của người đời sau, cấm thuật này biến thành tà thuật cưỡng ép rót linh lực vào cơ thể nhưng lượng linh lực có thể rót vào có hạn. Tu vi hơi yếu một chút thì có thể tăng thêm mấy cảnh giới nhưng tu vi càng cao thì càng khó thực hiện, nhiều nhất cũng chỉ có thể đẩy cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ lên Hóa Thần trung kỳ.”
Hác Phú Quý không nhịn được ngồi thẳng người dậy, hỏi: “Vậy sau đó thì sao? Những tu sĩ này sẽ như thế nào?"
Ma Vương thuận theo âm thanh liếc nhìn về phía hắn.
Hắn dường như có hứng thú với cấm thuật này.
Tề Thương lắc đầu: “Ta chỉ biết rằng bất cứ tu sĩ nào sử dụng cấm thuật thì đều không thể tự mình tu luyện được nữa, suốt đời cũng không thể đột phá. Về phần kết cục của bọn họ, có lẽ sẽ bị thiên đạo lần lượt tiêu diệt. Cụ thể thì ta không rõ nhưng trong Tu Tiên giới, có thể được gọi là cấm thuật đều là làm trái thiên đạo. Dấu hiệu rõ ràng nhất là tẩu hỏa nhập ma, giống như những người của Phong Thanh Tông.”
Tu sĩ tẩu hỏa nhập ma vẫn có thể tu luyện linh lực nhưng linh lực của bọn họ đã nhiễm hắc khí, được các tu sĩ gọi là tà linh lực, giống như linh lực của tà vật.
Loại linh lực này vô cùng bạo ngược, sẽ khiến tu sĩ dần trở nên điên cuồng khát máu, đó cũng là nguyên nhân căn bản tà vật luôn bị các tu sĩ săn lùng tiêu diệt.
Ma Vương nhìn Hác Phú Quý đang cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, rồi nói tiếp: “Những gì hắn nói không sai. Lúc trước, cấm thuật Hấp Linh của nhân tu đã gây ra ầm ĩ rất lớn, không biết bao nhiêu người phải chết, cuối cùng bị tất cả các thế lực hợp sức tiêu diệt.”
“Vậy Ma Tam làm thế nào mà biết được?” Khương Trúc hỏi.
Trương Đồng cũng tỏ ra nghi hoặc: “Đúng vậy, chẳng lẽ lúc đó Ma tộc đã xâm nhập vào Tu Tiên giới rồi sao?"
Ma Vương nói: “Các ngươi có biết tại sao lại có Ma tộc không? Ma tộc tàn bạo, khát m.á.u âm u, vậy tại sao thiên địa lại cho phép bọn họ sinh ra? Là ai đã tạo ra bọn họ?”
Đám người Khương Trúc đưa mắt nhìn nhau.
“Nhân tu và tất cả những thứ có linh trí.”
Ma Vương chỉ vào Nguyệt Hoa đang nằm trên lưng Khương Trúc. Nguyệt Hoa ngơ ngác ngẩng đầu lên, thấy tất cả mọi người đang nhìn mình thì sợ hãi trốn sau lưng Khương Trúc.
Thu Vũ Miên Miên
“Ma tộc cũng giống như tà vật, bọn họ sinh sôi nảy nở. Các ngươi biết đó, Tu Tiên giới đã trải qua một thời gian dài theo sát đạo, trong đoạn lịch sử đó, chỉ có sát đạo mới có thể tồn tại."
“Đương nhiên, Ma tộc xuất hiện, Thú tu chúng ta cũng không thể tránh khỏi liên quan.” Dù sao trong Thú tộc g.i.ế.c chóc sẽ còn nhiều hơn, chỉ là không có nhiều tà niệm và thủ đoạn như nhân tu, Thú tộc dù có tàn nhẫn đến đâu chẳng qua cũng chỉ để kiếm ăn.
Ma Vương giơ tay lên một cách bất lực: “Ma tộc sinh ra là điều không thể tránh khỏi. Bọn họ giống như tà vật, cả một đời bất lão bất tử, chỉ cần không có người có thể tiêu diệt bọn họ, bọn họ có thể sống đến khi thế giới diệt vong. Tuy nhiên, so với tà vật, bọn họ cao cấp hơn nhiều hoặc có thể nói là gần giống nhân tu hơn."
Đám người Tiêu Trường Phong đều là những con cưng của trời ở các tông môn, dù ít dù nhiều đều đã nghe qua về lai lịch và những câu chuyện lịch sử của Ma tộc.
Nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy kiểu lý thuyết này, Hạng Nhiên cảm thấy có chút hoang đường: “Vậy ngươi nói những lời này là có ý Ma Tam chính là tu sĩ đã sáng tạo ra cấm thuật Hấp Linh kia sao?”
Vậy rốt cuộc hắn ta đã sống bao lâu rồi?
Mấy vạn năm, thậm chí là mười vạn năm?
Ma Vương đáp: “Chính xác.”
“Khoan đã, trong truyền thừa của ngươi có phần này sao? Sao ta không biết gì cả?” Khương Trúc cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng là cùng một truyền thừa, tại sao có rất nhiều thứ nàng lại không biết?
Ma Vương mỉm cười: “Trong truyền thừa chỉ có ký ức của những tổ tông đã qua đời, còn bổn vương hiện tại vẫn đang còn sống.”
Đây đều do là hắn nghe ngóng được trong khoảng thời gian ở Ma tộc, đó là ký ức thuộc về một mình hắn.
Khương Trúc: “...”
Hiểu rồi, chỉ khi c.h.ế.t đi, ký ức của mình mới trở thành một phần của truyền thừa.
Thật là... nhân tính hóa đến kỳ lạ.
Vẻ mặt Mục Trì ngơ ngác, sau một lúc lại che miệng khóc: “Thật là khủng khiếp, ta không thể chịu đựng nổi việc ngàn năm vạn năm sau sẽ xuất hiện một thiên tài Ma tộc giống như ta. Ta thực sự sợ rằng Tu Tiên giới sẽ đánh không lại.”
Mọi người: “...”
Tề Thương: “...”
Rất muốn vứt bỏ tên đồ đệ này.
“Xem ra ngươi chưa bao giờ nghe giảng bài nghiêm túc. Phần lớn Ma tộc đều được tạo thành từ đủ loại tà niệm kết hợp lại, bọ họ không có ký ức, cũng sẽ không đạt được thiên phú của ngươi.”
Bạch Vi bực bội nói: “Chỉ những kẻ mang theo tà niệm vô biên giống như tên tu sĩ đã tạo ra cấm thuật kia mới có thể một mình sinh ra một Ma tộc tương ứng, thậm chí mang theo luôn cả ký ức và thiên phú.”
Bởi vậy có thể thấy được, lúc trước tên tu sĩ kia đã lợi dụng cấm thuật tàn hại bao nhiêu người mới có thể nuôi dưỡng ra một con quái vật như vậy.
Tuy nhiên, theo một nghĩa nào đó, tu sĩ này cũng là một thiên tài tuyệt thế, chỉ tiếc rằng hắn ta đã đi sai đường. Nếu không, Ma Tam hiện tại cũng sẽ không biến thái như vậy, không chỉ cải tiến cấm thuật Hấp Linh mà thậm chí còn tạo ra những trận pháp và cấm thuật đáng sợ hơn.
“Vậy lúc trước cấm thuật Hấp Linh không có cách nào phá giải sao?”
Câu hỏi của Hác Phú Quý khiến mọi người đều nhìn về phía hắn.
Hắn nói: “Chú Ma Trận rất giống với cái này.”
Hắn hiểu rõ hơn ai hết, phương thức vận hành phiên bản đầu tiên của Chú Ma trận mà Ma Tam đưa cho hắn chính là cải tiến từ cấm thuật Hấp Linh.
Chú Ma Trận được phát triển từ cấm thuật Hấp Linh, Ma Tam dùng Chú Ma Trận để ép buộc truyền ma khí vào trong cơ thể nhân tu, ma hoá bọn họ. Đó là bởi vì bản thân ma khí cực kỳ cuồng bạo.
Nếu như thay bằng linh lực, nó sẽ khiến người ta dần dần tẩu hỏa nhập ma, thậm chí là có rất nhiều tác dụng phụ, giống như tình trạng của hắn khi phát bệnh.
Hác Phú Quý suy đoán, sỡ dĩ hắn còn chưa tẩu hỏa nhập ma là bởi vì hắn không thường xuyên sử dụng linh lực.
Nhưng hắn không biết hiện tại Ma Tam đã nghiên cứu đến phiên bản nào, càng không hiểu Ma Tam muốn tạo ra một đội quân Ma vật lại nghiên cứu nhiều phiên bản như vậy làm gì.
Khi nói đến Chú Ma Trận, Khương Trúc đột nhiên nhớ tới đám người Mạnh Tu mà nàng gặp ở Vĩnh Hằng thành trước đó.
Khi đó, bọn họ cho dù có phải liều mạng cũng phải tiêu hủy một trận pháp.
“Đợt chút, ta sẽ cho các ngươi xem một thứ.”
Khi đó Khương Trúc đã ghi nhớ sau đó còn vẽ ra trên giấy, chỉ chờ tụ họp với Bạch Tử Mục rồi sẽ đưa cho hắn xem, sợ bỏ sót cái gì đó, nàng còn nhờ người vẽ lại dựa trên trí nhớ của mình, bao gồm cả khung cảnh xung quanh.
Dù sao, nàng không thật sự tin tưởng vào khả năng vẽ của mình, vẽ những đường nét đơn giản còn được, nếu phải yêu cầu thêm chi tiết thì quả thực khó như lên trời.
Giữa chừng nàng cũng có xem qua thư tịch về phù lục và trận pháp nhưng vì không có sư phụ chỉ dẫn, nàng xem không hiểu lắm chỉ đành gác sang một bên.
Hơn nữa, sau khi bọn họ tụ họp lại luôn bận rộn, nếu không phải Hác Phú Quý nhắc tới, nàng suýt chút nữa cũng quên mất.
Khương Trúc lấy từ trong túi trữ vật ra một tờ giấy, đưa cho mọi người lần lượt truyền tay nhau xem.
Phía trên bức tranh chỉ có một phần tư trận pháp, phần lớn đều đã bị tiêu hủy, chỉ còn lại một số đường nét mơ hồ.