Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 277:




Bạch Tử Mục nhìn chằm chằm vào bức tranh đó hồi lâu: "Trông giống như một đại trận, đây là Chú Ma Trận à?"

Khương Trúc gật đầu: "Nhưng trận này rất đặc biệt, họ có c.h.ế.t cũng muốn hủy đi, chắc chắn nó không giống những trận khác."

Bạch Tử Mục lắc đầu: "Hình ảnh quá ít, nhìn không ra gì cả, chỉ thấy đường nét hoa văn có hơi giống Đại Hình Cổ Trận."

Tề Thương cũng cầm lấy bản vẽ xem hồi lâu: "Vậy chắn hẳn là Chú Ma Trận này là biến thể của cấm thuật Hấp Linh, đúng thật là cấm thuật Hấp Linh đã được hoàn thành dựa vào một đại trận, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi nên cũng bị cải tiến không còn giống với trước kia nữa.”

“Chẳng lẽ là họ nghiên cứu ra một loại trận pháp mới sao?” Hác Phú Quý nheo mắt: “Ý ta là, loại có thể để cho người ta ma hóa mà không mất đi thần chí.”

Những con quái vật bị ma hóa thông qua phiên bản đầu tiên của Chú Ma Trận đều là những dã thú không có trí óc.

Hắn nghĩ lời giải thích duy nhất cho chuyện này chính là hắn ta muốn có một đại quân ma vật có trí tuệ.

Lúc này Khương Trúc lại nhớ ra một chuyện nên nói: "Trước đó chúng ta từng xông vào một viện tử, có rất nhiều người c.h.ế.t trên mặt đất, bọn họ đều mặc y phục bình thường, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, cũng có người lộ ra vẻ mặt rất bình tĩnh..."

Giữa những tảng đá cằn cỗi, khoảng hơn chục người ngồi xung quanh đều có phần trầm mặc.

Theo suy đoán của Khương Trúc, sở dĩ những người đó tỏ ra bình tĩnh có lẽ là do họ tự nguyện bước vào Chú Ma Trận, không biết rằng đột nhiên Mạnh Tu sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t họ.

Mạnh Tu ra tay vì Khương Trúc và những người khác đã phát hiện ra họ, muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, nếu không bị phát hiện, những người này sẽ biến thành ma tu mà thần không biết quỷ không hay rồi ẩn náu trong thành.

“Trong tay Ma tộc có Linh tu có thể biến thành ma tu, đồng thời có thể giữ lại thần chí của họ trong Chú Ma Trận…” Hác Phú Quý lẩm bẩm.

Cảm nhận được bầu không khí kiềm chế, Nghệ Phong Dao thăm dò nói: “Có lẽ họ đã bị lừa vào trong, Mạnh Tu và những người khác đều là người của Phong Thanh Tông, khó tránh khỏi thông tin không nhạy, không biết chân tướng...?"

Hạng Nhiên lập tức phản bác: "Không, là do họ tự nguyện."

Thấy mọi người đang nhìn về phía mình, Hạng Nhiên dừng lại rồi mới bổ sung: "Có thể nhìn thấy ma khí từ bên ngoài Chú Ma Trận, sao có thể bị lừa được..."

Nghệ Phong Dao than thở: “Vậy thì có thể ngay từ đầu họ đã bị trúng huyễn thuật, họ đã nhầm lẫn ma khí thành linh lực.”

Nghe đến đây, Hạng Nhiên không nói gì nữa.

Trương Đồng làm như có thật gật đầu: "Cũng có thể như thế thật, Nghệ Phong Dao, cuối cùng ngươi cũng thông minh một lần."

Nghệ Phong Dao bất mãn nói: "Ý của ngươi là sao, ta vẫn luôn thông minh đấy nhé?"

Tại sao cứ đẩy mọi chuyện đi xa hơn thế.

Trương Đồng trợn mắt nói: “Tự trong lòng ngươi biết.”

"Trương Đồng, ngươi..."

Tiêu Trưởng Phong kịp thời ngăn cản hai người: “Được rồi, chúng ta nhanh chóng đi chữa thương đi, cố gắng tìm kiếm Thiên Trụ tiếp theo càng sớm càng tốt, trước đó Tiểu Linh Thông đã nói Ma tộc đã đánh tới Linh Hải rồi.”

Hắn ta không biết tông chủ có thể ngăn cản được bao lâu, chỉ mới chưa đầy hai ngày, nhưng trên Tiểu Linh Thông đã có thông tin rất nhiều người đã chết.

Tiêu Trưởng Phong vừa nói xong, tâm tình thư giãn hiếm có của mọi người lại đột nhiên trở nên căng thẳng.

Nhanh chóng lấy ra vật tư chữa thương, đều là hàng tốt thu được ở Vô Cực thành, mười mấy người chia ra, Hạng Nhiên và Hác Phú Quý cũng nhận được không ít.

Mà Khương Trúc lấy Vạn Quân Kiếm ra.

Kể từ sau khi cắt đứt khế ước, kiếm khí trên Vạn Quân Kiếm đã yếu đi rất nhiều.

Tuy rằng không nghiêm trọng đến mức không thể cứu vãn, nhưng đã bị tổn hại, không những trong thời gian ngắn không thể tái ký khế ước mà hiện tại ngay cả kiếm hồn cũng không thể xuất ra.

Thu Vũ Miên Miên

Một nửa nguyên nhân là do bị cưỡng bức phá vỡ khế ước, nửa còn lại là do tu vi đột ngột tăng lên để chống lại tự bạo gây ra.

Khương Trúc lấy ra một chiếc hộp dài, đổ tủy dịch vào bên trong rồi đặt Vạn Quân Kiếm vào đó ngâm.

Tủy dịch được nàng tinh luyện bằng Cửu U Thiết, Linh hồn tinh thạch và năm loại luyện khí chi bảo khác, nó có thể tẩm bổ phần hư tổn của Vạn Quân Kiếm để đảm bảo nó có thể phục hồi hoàn toàn.

"Hắn ta… Sao thế?" Nguyệt Hoa đứng phía sau hỏi.

Bởi vì khế ước cùng một người, Ma Vương, Nguyệt Hoa, Lôi Thần có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau, nhưng hiện tại nàng ta có thể cảm giác được khế ước của Lôi Thần đã bị phá vỡ, giống như thiếu một mảnh, trống rỗng.

"Bị thương nhẹ nhưng không sao đâu, cố gắng tĩnh dưỡng là ổn thôi, giúp chúng ta trông chừng một chút."

 

“Được.”

Sau khi nhìn thấy Khương Trúc thu hộp vào túi trữ vật, lúc này Nguyệt Hoa mới đi đến chỗ xa canh chừng.

Hạng Nhiên mới vừa nhắm mắt dưỡng thương không lâu, trong đầu nàng ta lại xuất hiện một cơn đau nhói, như có thứ gì đó đang muốn xé nát nàng ta.

Một lần, hai lần, ba lần…

Linh hồn của nàng ta không ngừng bị xé nát, cơn đau khiến trán nàng ta đổ mồ hôi đầm đìa.

Hạng Nhiên bị buộc phải mở mắt ra, hai mắt đỏ bừng, nôn ra một ngụm m.á.u lớn.

Đó là Diệp gia.

Chỉ hai canh giờ trước đó, bên ngoài viện tử của lão tổ Diệp gia ở Bích Vân thành có rất nhiều người vây quanh.

Nguyên nhân là lão tổ Diệp gia đã tẩu hỏa nhập ma, rất nghiêm trọng, thần chí đã hoàn toàn hỗn loạn.

Diệp gia mất đi Hóa Thần duy nhất, người Diệp gia vừa lo lắng vừa hoảng loạn.

"Rốt cuộc là ai mưu hại lão tổ Diệp gia?"

“Chắc chắn là do tiện nhân Hạng Nhiên đó giở trò quỷ rồi, lão tổ tẩu hỏa nhập ma thì lại không thấy bóng dáng của nàng ta đâu nữa!" Diệp Linh hét lên, trong mắt hiện lên vẻ hung ác.

"Lão tổ nhất giới Hóa Thần, trong Bích Vân thành căn bản không ai có thể hại được ngài ấy, chỉ có Hạng Nhiên, nàng ta mỗi ngày đều ở cùng lão tổ, lão tổ đối xử với nàng ta tốt như vậy, nhưng cuối cùng nàng ta lại hại ngài ấy thành ra thế này!"

Các trưởng lão cũng rất tức giận, kêu gào muốn lùng bắt nàng ta.

"Nhưng cho dù chúng ta biết hung thủ thì có thể làm thế nào? Nàng ta bỏ trốn mất dạng, hiện tại thế đạo lại đang loạn, nếu muốn bắt nàng ta, ta sợ..."

Diệp Linh lập tức quỳ một gối xuống, che đi ánh mắt tàn ác rồi nói: “Trong thức hải của nàng ta có Nô Linh Ấn, lão tổ và ta huyết mạch tương liên, có thể sử dụng Huyết Dung Chi Thuật phục chế ấn chủ khống chế của Nô Linh Ấn nhập vào cơ thể ta, mặc dù ấn chủ được phục chế không thể trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta, nhưng nó có thể tra tấn nàng ta, nếu như cứ tiếp tục như thế thì dù nàng ta không c.h.ế.t ngay lập tức thì cũng biến thành kẻ ngốc.”

Gia chủ Diệp gia không đồng ý, lớn tiếng phản bác: "Bây giờ lão tổ tẩu hỏa nhập ma rồi, Huyết Dung Chi Thuật có thể ảnh hưởng đến việc tu hành sau này của con, ca ca của con đã chết, bây giờ con là người thừa kế duy nhất của Diệp gia chúng ta!"

"Chỉ vì ca ca của con đã c.h.ế.t nên con sẽ không để cho Hạng Nhiên sống yên!"

Đôi mắt Diệp Linh đỏ bừng: "Phụ thân, ca ca của con đã bị nàng ta hại chết, con nhất định phải báo thù, phụ thân, phụ thân nhẫn tâm nhìn hung thủ sát hại ca ca trốn thoát, sống vui vẻ trên đời sao?”

Trong mắt của gia chủ Diệp gia lóe lên tia tàn độc, rốt cuộc cũng khẽ gật đầu, cuối cùng trên gương mặt của Diệp Linh cũng nở một nụ cười nguy hiểm và độc ác.

Tây Châu vô cùng hoang vắng, bất kể thời tiết nào trong năm thì đều ban ngày nóng bức, ban đêm lạnh lẽo.

Ở đây không có nhiều màu sắc khác, chứ đừng nói đến thảm thực vật, dĩ nhiên cũng không có nhiều sinh vật sống như ở các châu khác.

Nguyệt Hoa trốn sau một tảng đá lớn, Trúc Tử nói nếu làm thế này sẽ khiến nàng ta khó bị phát hiện hơn.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên Nguyệt Hoa quay người lại, chăm chú nhìn sau lưng, phía bên kia có một người đi đến.

Là Hạng Nhiên.

Chỉ là trạng thái của nàng ta không được tốt, nàng ta đi rất lâu mới tới, đầu đổ mồ hôi đầm đìa, đôi môi tái nhợt.

Rõ ràng việc chữa thương đã bị gián đoạn.

Nguyệt Hoa chăm chú nhìn nàng ta, tự hỏi tại sao Hạng Nhiên lại đột ngột đến đây, một mình nàng ta cũng có thể bảo vệ tốt mà.

Hạng Nhiên quay đầu nhìn những người đang chữa thương, sau đó lại nhìn về tà vật trước mặt: "Ta biết ngươi có thể nghe hiểu được, ta còn có việc phải làm, không thể ở bên cạnh các ngươi, cho nên đừng đi tìm ta."

Hạng Nhiên rời đi.

Nguyệt Hoa không biết nàng ta muốn đi đâu, chỉ biết nàng ta bước đi lảo đảo không vững.

Nhìn giống như nàng ta còn bị thương nặng hơn trước lúc chữa thương nữa.

Hạng Nhiên rời đi, nàng ta cố gắng đi xa nhất có thể cho đến khi không thể đi được nữa và ngã xuống đất.

"Cho dù ngươi trở thành Nguyên Anh, cuối cùng vẫn là bộ dạng chật vật này. Lúc trước khi ngươi đến cầu xin ta cũng không phải cam đoan như vậy.”

Đột nhiên Ma Tam xuất hiện trước mặt nàng ta, hắn ta cúi xuống nhìn nàng ta, trong mắt không có chút thương hại nào.

"Ta nhớ không phải ngươi đang ở cùng đám người Niệm Nhất à?" Ma Tam nhìn chung quanh: "Bọn họ đâu rồi?"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.