[Cảm ơn bạn _chupt đã donate cho nhóm, chương này dành tặng bạn]
"Họ không ở chỗ này." Hạng Nhiên nói.
Ma Tam đi vòng quanh nàng ta, quan sát cẩn thận sắc mặt của nàng ta, khuôn mặt đầy những đường vân đen khẽ run lên: "Sắc mặt của ngươi rất kém, nhưng đã bớt nhếch nhác hơn so với khi ta gặp ngươi, cần ta giúp ngươi nhớ lại một chút hay không?"
Hạng Nhiên chịu đựng sự đau nhói trong đầu, nàng ta nói: "Ma Ngũ đại nhân mang theo bốn vị Hóa Thần tự bạo, ta đã nghĩ rằng họ có thể thành công..."
"Cho nên ngươi đã bị lộ?"
"Ta chỉ muốn giúp đỡ Ma Ngũ đại nhân."
"Ta muốn giúp hắn ta, cũng muốn giúp ngươi, nhưng các ngươi đều ngu xuẩn không ai bằng." Ma Tam đưa tay hút lấy nàng ta rồi bóp cổ nàng ta, hắc khí trong mắt d.a.o động xung quanh.
Cho đến khi một hạt châu bay ra khỏi n.g.ự.c Hạng Nhiên, nàng ta có ý đồ giật lấy hạt châu nhưng chẳng thấm vào đâu.
Ma Tam đưa tay ném nàng ta xuống mặt đất, tay còn lại nghịch Ma Linh Châu trong tay, giọng điệu hơi tiếc hận: "Ta biết ngươi là người thông minh, vì thế ta đem trách nhiệm giao cho ngươi, nhưng ngươi đã phụ lòng của ta, cũng phụ sự tín nhiệm của Ma vương."
Thu Vũ Miên Miên
Hạng Nhiên che lấy cổ quỳ rạp xuống đất, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn ta, môi nàng ta tái nhợt, nhưng đôi mắt vô cùng sắc bén: "Chỉ tại ta bị Diệp gia khống chế, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể lấy mạng của ta, một năm nay ta không có cách nào động thủ..."
"Ta không quan tâm đến mạng sống của ngươi, ta chỉ quan tâm đến việc Niệm Nhất và những người khác có c.h.ế.t hay không!"
"Một năm này ngươi chẳng làm nên trò trống gì cả."
Lời nói của Ma Tam khiến Hạng Nhiên cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, không nói được lời nào.
Ma Tam ngồi xổm trước mặt nàng ta, ngón tay nhẹ nhàng cào lên mặt nàng ta, ngay lập tức có vết m.á.u chảy ra, đồng thời ẩn trong vết m.á.u đó còn có cả ma khí.
Ma khí và linh lực hoàn toàn khác nhau.
Màu đen, từng sợi từng sợi, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Ngươi là người đầu tiên thành công biến thành ma tu, ngày ngươi thành công đột phá Nguyên Anh thì ta còn vui mừng hơn ngươi, ngươi biết tại sao không? Bởi vì điều đó có nghĩa là Ma tộc đã tiến gần hơn một bước đến đại nghiệp."
"Ma Ngũ, có lẽ hắn ta ngu xuẩn thật, nhưng mà ngươi......"
Hạng Nhiên bị buộc phải nhìn thẳng vào mắt Ma Tam, ánh mắt của hắn ta vô cùng hắc ám, vô cùng đáng sợ, so với khuôn mặt của hắn ta thì nó còn đáng sợ hơn gấp ngàn vạn lần.
"Ma Linh Châu khiến ngươi quên đi ai đã cứu ngươi từ trong tay của lão nam nhân kia."
Ma Tam đứng dậy, tránh xa nàng ta: "Từ giờ trở đi, ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội chạm vào Ma Linh Châu nữa, rốt cuộc là ngươi lựa chọn giúp đỡ Ma tộc hay vẫn lựa chọn tiếp tục giả ngu... Ta hy vọng ngươi sẽ đưa ra được lựa chọn sáng suốt."
Hạng Nhiên ngã nhào trên mặt đất, không có Ma Linh Châu, ma khí trên người nàng ta lần lượt tỏa ra bên ngoài.
Nàng ta muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng nàng ta không thể ngăn được những cơn đau nhói trong đầu mình.
Hạng Nhiên lại đứng lên.
Gió lạnh thổi qua khiến nàng ta càng đau đầu kịch liệt hơn.
Bên cạnh đó Ma Tam đã rời đi và đến được Linh Hải cách đó không đến vạn dặm, cuộc chiến ở đây vẫn còn rất khốc liệt.
Toàn bộ Ma tộc đã nhảy qua trấn Cổ Hà, không bao lâu nữa chúng sẽ tiến về Trung Châu.
Trong Ma quân có một mãnh thú khổng lồ, trông giống như một con hổ có cánh, nhưng vẻ ngoài hung dữ hơn.
Nếu có Linh tu bị bắt làm tù binh khi tới gần sẽ bị nó sẽ cắn, hoặc là đè họ xuống, hoặc là nuốt sống.
Ma Âm đứng ở phía xa, cười lớn thưởng thức cảnh Linh tu bị mãnh thú hành hạ đến chết: "Nếu ma lang mà ngươi nuôi không vâng lời thì ngươi g.i.ế.c nó đi rồi nuôi một con khác.”
Ma Tam xuất hiện phía sau hắn: "Đây chính là nguyên nhân mà chúng ta chưa bao giờ thắng được, chúng ta càng tiến công mãnh liệt thì chúng càng đoàn kết, m.á.u tươi kích thích Ma tộc, cũng khích lệ Linh tu."
Ma Âm: "Chờ khi ngươi bị nàng ta cắn một cái thì ngươi sẽ hiểu rõ thôi, không cùng một tộc, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm."
Ma Tam: "Lời này của ngài không sai, không cùng một tộc thì chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm. Người trong Tu Tiên giới không thể dung thứ cho Ma tộc, cũng không thể dung thứ được cho nàng ta, chờ đến khi nàng ta cùng đường mạt lộ thì tất nhiên sẽ hiểu rằng việc giúp đỡ Ma tộc thực hiện đại nghiệp mới chính là con đường sống sót của nàng ta, đồng tộc đứng lên phục thù sẽ càng nhanh hơn chúng ta."
Ma Âm liếc hắn ta một cái, giễu cợt nói: "Ngươi luôn luôn thích khoe khoang ngươi là người thông minh tài trí, tạo ra Chú Ma Trận khiến lòng tin của ngươi tăng cao à?"
Ma Tam: "Không thể phủ nhận, Chú Ma Trận đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều."
Ma Âm nặng nề cười chế nhạo, hắn đi vòng quanh hắn ta.
Từ trước đến nay hắn không quan tâm những thứ này, nhưng Ma Sát thích, cũng trọng dụng Ma Tam.
Những năm gần đây Ngũ ma cũng bắt đầu sử dụng thủ đoạn sử dụng nhân tu.
Thất bại một lần nên bọn họ rất sợ.
Nhưng Ma Âm hắn không sợ gì cả.
Điều đáng sợ nhất của Ma tộc là thủ đoạn tàn nhẫn và bản tính khát m.á.u của bọn họ, đây mới là pháp bảo để giành chiến thắng của bọn họ, bọn họ đã quên nhưng hắn sẽ không quên!
Ma Tam nhìn Ma Âm cưỡi trên Cùng Kỳ, dẫn theo Ma quân tiếp tục tiến về phía bắc, Linh tu đã bị bọn họ đánh lui rất nhiều lần, chống cự không được bao lâu nữa.
Nhưng đây chỉ là tạm thời.
Hắn ta biết cuộc đại chiến chân chính còn chưa bắt đầu.
Vân Trung Kiếm Tôn dẫn theo số lượng lớn Linh tu rút lui đến khu vực giao giới giữa Trung Châu và Nam Châu.
"Kiếm Tôn, chúng ta còn phải tiếp tục rút lui sao?"
"Rút lui cho đến khi chúng ta vào được Trung Châu."
Vân Trung Kiếm Tôn liếc nhìn khu vực giao giới, ông ấy nhìn không chớp mắt rồi cười nói: "Nơi này là Tu Tiên giới, nhưng không có ma khí."
Dù Cùng Kỳ có mạnh đến đâu cũng không có thân thể bất tử.
Dù Ma quân có lợi hại đến đâu cũng không thể tạo ra ma khí từ trong không khí..
"Cộp cộp cộp…"
Từ xa một người cưỡi linh mã phi nước đại đến.
Vân Trung Kiếm Tôn nheo mắt lại, đợi người đó đến gần hơn mới có thể nhìn rõ người đến là ai.
Là một tên tiểu bối, trưởng tử Công Thiên Tinh của Công gia.
Công Thiên Tinh tung người xuống ngựa, cung kính hành lễ, sau đó đứng lên: "Kiếm Tôn, ta muốn nói chuyện riêng với ngài, liên quan tới chuyện người bị Ma tộc truy sát."
Những người xung quanh tự giác lùi lại vài bước,Vân Trung Kiếm Tôn phất tay thiết lập kết giới.
"Tứ đại tông môn đã tìm ra cách phong ấn, người còn sống sao?" Công Thiên Tinh cũng không che giấu, tình hình hiện tại không cho phép họ giữ im lặng.
Vân Trung Kiếm Tôn mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên, người của chúng ta có rất nhiều, họ đều còn sống."
"Rất nhiều..."
Công Thiên Tinh khẽ dừng lại: "Nếu quả thật còn nhiều như ngài nói, làm sao Ma tộc lại biết bọn họ muốn truy sát ai?"
Vân Trung Kiếm Tôn lắc đầu: "Ta biết ý của ngươi, nhưng một khi tin tức truyền ra thì sẽ không có ai nguyện ý."
Công Thiên Tinh: "Không thử một chút làm sao biết được? Không thể để họ bị Ma tộc tùy ý truy sát khắp thế gian được, như thế thật quá khó rồi."
Hắn mở đoạn video trên Tiểu Linh Thông ra, nhìn thấy vùng đất hoang đó vô cùng thê thảm.
Đó là một trận đại chiến.
"Tất cả chúng ta đều hiểu kiểu truy sát này sẽ không xảy ra chỉ một lần." Công Thiên Tinh cụp mắt hỏi: "Là mấy người Niệm Nhất, phải không?"
Họ biến mất đã lâu, không ai biết họ đang làm gì.
Vân Trung Kiếm Tôn cũng không phủ nhận.
Ánh mắt của ông ấy dán chặt vào đoạn video.
Ông ấy đã xem video này rồi.
Sau khi video này được truyền ra, ông ấy đã xem nó không dưới mười lần, những người của các tông môn khác cũng vậy, họ cũng muốn thông qua đó mà tìm kiếm một chút dấu vết chạy trốn.
"Họ có tài giỏi đến đâu cũng không thể sống sót từ bên trong hiểm cảnh nhiều lần như vậy được, chẳng lẽ chúng ta cũng chỉ có thể cầu nguyện cho họ thôi sao?” Giọng điệu của Công Thiên Tinh hơi gấp gáp.
Hắn không hiểu.
Không hiểu tại sao Tứ đại tông lại không tung tin tức ra, rõ ràng đã đồng ý cùng nhau chống lại Ma tộc, nhưng họ cái gì cũng không biết, giống người ngoài cuộc.
Vân Trung Kiếm Tôn nhướng mày, lắc đầu nói: "Không có gia tộc nào hoặc là thế lực nào sẵn sàng thả một thiên tài đã bồi dưỡng nhiều năm ra để Ma tộc tùy ý truy sát, hài tử à, Công gia cũng sẽ không bằng lòng để ngươi mạo hiểm như vậy, ngươi hãy trở về đi."
Thiên Bia sẽ chỉ ở lại với thiên tài, thu hút hỏa lực của Ma tộc đồng nghĩa với việc phải đặt thiên tài vào chỗ nguy hiểm.
Vân Trung Kiếm Tôn vô thức xoa chiếc nhẫn trên ngón tay ông ấy, đó là biểu tượng của tông chủ Vô Cực Kiếm tông.
Chỉ có Tứ đại tông nguyện ý.
Ngay cả khi không nguyện ý cũng không có lựa chọn nào khác.
Suy cho cùng thì gia tộc và tông môn khác nhau.
Công Thiên Tinh cụp mắt xuống, lại hành lễ một lần nữa, sau đó lên ngựa: "Làm phiền Kiếm Tôn nói chuyện cùng ta, ta nhất định sẽ thuyết phục được Công gia."
Vân Trung Kiếm Tôn chỉ mỉm cười rồi vẫy tay chào hắn.
Một vị trưởng lão của Vô Cực Kiếm tông nhìn bóng lưng rời đi của Công Thiên Tinh nói: "Những đại gia tộc này, ngay cả gửi người thừa kế đến Linh Hải cũng không sẵn lòng, hắn làm sao có thể thuyết phục bọn họ..."
“Người thân cùng huyết mạch có thể dễ nói chuyện hơn nhiều so với người ngoài, hơn nữa còn là thiếu niên nhiệt huyết như vậy, nếu như hắn thật sự có quyết tâm này thì các trưởng bối trong tộc sẽ không nhẫn tâm xóa bỏ đi tâm huyết của hắn." Vân Trung Kiếm Tôn cười nói.
"Đã liên lạc được với nhóm của Niệm Nhất chưa?"
"Đã liên lạc được rồi, hiện tại mọi chuyện đều ổn, họ đã tìm thấy được Thiên Trụ tiếp theo."
Ngón tay của Vân Trung Kiếm Tôn khẽ run lên, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng được thả lỏng, ông ấy lẩm bẩm: "Vậy thì tốt rồi, còn sống là tốt rồi."
Còn sống thì sẽ có hi vọng.