Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 279:




Trên một đồng bằng đầy đá lởm chởm ở phía xa xôi nhất của Tây Châu, Trương Đồng đang ngồi trong Thiên Địa Mẫu Trận, Thiên Bia sau lưng kết hợp với Thiên Trụ trước mặt.

Tề Thương đi đến bên cạnh Mục Trì, chọt vào cánh tay của hắn mấy cái: “Tiểu tử, hắn ta đang làm cái gì thế?”

“Dùng Thiên Bia dẫn Thiên Lực.”

Tề Thương quay đầu nhìn hắn ta, thật sự không hiểu gì: “Dẫn Thiên Lực? Là làm gì?”

Mục Trì lắc đấu: “Phong ấn Ma tộc, cách phong ấn của Thiên Diễn Tông bị phá rồi, chúng ta phải tìm cách khác.”

Tề Thương bị dọa đến lảo đảo: “Không phải phong ấn của Thiên Diên Tông là trên cầu Phù Dao sao?”

“Phải, nhưng khi chúng ta đến đã bị phá hỏng rồi.”

Sắc mặt của Tề Thương nghiêm trọng: “Cột đá trên cầu Phù Diêu sẽ không dễ dàng bị phá hỏng…”

Cho dù là Ma Sát cũng chưa chắc có năng lực đó.

“Ngươi còn không có Thiên Bia.”

Mục Trì lộ ra vẻ mặt làm sao ngươi lại biết.

“Đừng đoán nữa, bởi vì Thiên Bia đang ở trên người ta.”

Tề Thương vỗ vào bờ vai của hắn: “Được rồi, mau đến đây, ta cho ngươi. Sau này cũng không có thời gian, ta tự đến cầu Phù Diêu xem thử, chỉ dựa vào mấy tiểu quỷ các ngươi thì e là không trông cậy được gì.”

Mục Trì không tán đồng, hắn đuổi theo phản bác: “Chính tiểu quỷ trong miệng ngươi phát hiện ra phương pháp phong ấn đã bị phá hủy.”

“Ngươi?”

Sắc mặt của Mục Trì ngượng ngùng: “Không phải, là Tiểu Trúc Tử.”

“Ta thấy nàng thông minh hơn các ngươi.”

Mục Trì: “…”

Không cần phụ họa đâu.

Mà Khương Trúc “thông minh một chút” trong miệng của Tề Thương đang vo ve bên cạnh Nghệ Phong Dao.

“Đã nói là ở cùng nhau, vậy mà Hạng Nhiên không nói tiếng nào đã đi mất, Hác Phú Quý cũng không nói tiếng nào mà rời đi, hai người họ làm cái gì thế?” Nghệ Phong Dao ai oán còn kém không vẽ vòng tròn nguyền rủa trên đất mà thôi.

Nói xong thì hắn ta lại ngẩng đầu nhìn Nguyệt Hoa: “Hác Phú Quý không để lại một câu nào à?”

Nguyệt Hoa lắc đầu.

Vẻ mặt của Nghệ Phong Dao không đổi, hắn ta vỗ tay: “Tốt lắm, thậm chí còn không bằng Hạng Nhiên.”

Khương Trúc giành lấy hòn đá trong tay hắn ta rồi ném đi: “Huynh có cảm thấy Hác Phú Quý kỳ lạ lắm không?”

“Cảm thấy chứ, cả ngày đeo mặt nạ, có thể chất thần kinh, không một xu dính túi, không rõ gia tộc…”

“Không phải ta nói mấy thứ này, ta nói là cảm giác, có cảm thấy huynh ấy rất quen thuộc không?” Khương Trúc nói: “Huynh ấy cứ nhất quyết đòi đi theo chúng ta, nhưng chưa bao giờ nghe huynh ấy nói vì sao lại đi theo chúng ta.”

“Ma tộc cũng sắp đánh tới rồi nhưng hình như huynh ấy không quan tâm, tại sao chứ, huynh ấy không muốn quay về bảo vệ người nhà à? Hoặc chẳng lẽ là nói huynh ấy không có chuyện gì mà bản thân huynh ấy muốn làm sao?”

Nghệ Phong Dao kinh ngạc há miệng, vẻ mặt ngây ngốc: “Ý của muội là muội đang nghi ngờ huynh ấy là gian tế à? Huynh ấy đi theo chúng ta vì muốn giám sát chúng ta sao?”

Khương Trúc nhìn hắn ta hai giây, chỉ chốc lát thì dời ánh mắt đi.

“Ta không có ý này, quả thật huynh ấy đã cứu chúng ta.”

Nàng cẩn thận suy nghĩ: “Hơn nữa lúc trước khi mấy người Trương Đồng bị đuổi giết, Hác Phú Quý cũng đang ở cùng chúng ta, nếu thật sự là huynh ấy báo tin thì người bị đuổi g.i.ế.c là chúng ta mới đúng.”

Nghệ Phong Dao hung hăng vỗ vỗ ngực.

Khương Trúc đi qua đi lại, trong đầu nhớ lại tất cả biểu hiện của Hác Phú Quý một lần.

Thu Vũ Miên Miên

Số lần nàng nhìn thấy huynh ấy sử dụng linh lực rất ít, thậm chí hoàn toàn không nhìn ra huynh ấy tu đạo gì, dùng vũ khí gì, công pháp và chiêu thức gì.

Chuyện này rất đáng sợ.

Thật ra họ đã quen biết nhau hơn một năm, cho dù là người xa lạ cũng không biết ít như vậy được, huống chi phần lớn thời gian họ đều ở cùng nhau.

“Trúc Tử, muội nghĩ ra gì rồi à?” Nghệ Phong Dao lẩm bẩm, dò hỏi.

 

Khương Trúc nhìn hắn ta một cái: “Tạm thời chưa có.”

Nàng nhìn về phía Mục Trì và Tề Thương đứng phía xa, sau đó lại quay đầu nhìn mấy người Bạch Vi đang xem Tiểu Linh Thông.

“Trong chúng ta có tất cả năm Thiên Bia, trước mắt chỉ có Thiên Bia trên người Mục Trì là vẫn không có Thiên Lực, dường như Minh Nhã Quân cũng đi tìm Thiên Trụ, chúng ta phải đi tìm hai người có Thiên Bia còn lại, mà bên phía Vân Trung Kiếm Tôn thì cũng cần có người đi giúp ngài ấy.”

“Cho nên chúng ta phải chia quân thành hai đường.” Nghệ Phong Dao chăm chú nhìn nàng: “Muội muốn ta đi à?”

“Phải, ta muốn để huynh đi, Mục Trì và Bạch Tử Mục sẽ cùng đi tìm Thiên Trụ tiếp theo, còn ta và mấy người Bạch Vi sẽ đi giúp Vân Trung Kiếm Tôn.”

Nếu như vậy thì có thể thừa cơ hội tách Tiêu Trường Phong, Trương Đồng và Bạch Tử Mục ra, ba người họ bị đuổi g.i.ế.c vô cùng tàn khốc, cũng có thể xem thử rốt cuộc là ai bị người ta dùng thủ đoạn nhỏ trên người.

“Nếu như bên phía các muội xảy ra vấn đề thì sao?”

“Vậy ta sẽ lại để Tiêu Trường Phong và Trương Đồng tách ra, nhưng ta vẫn hy vọng không phải người trong chúng ta, bởi vì trên người chúng ta đều có Thiên Lực, tùy tiện vứt bỏ một người thì sẽ thất bại trong gang tất.”

Khương Trúc nhìn chăm chú về phía mấy người Bạch Vi đang cười nói ở phía xa, rất lâu mới nói: “Nếu quả thật đã xảy ra chuyện gì, lúc quan trọng thì có thể vứt bỏ Bạch Tử Mục, huynh biết vứt bỏ mà ta nói có ý nghĩa gì mà.”

Nếu như có ai trong họ c.h.ế.t đi, vậy thì vẫn xem như còn hy vọng, Thiên Lực vẫn luôn tồn tại trên Thiên Bia, chỉ cần tìm được thiên tài rồi ngộ ra Thiên Bia lần nữa là được.

Nhưng nếu như bị bắt sống thì mới thật sự là xong đời.

Nghệ Phong Dao thuận miệng lấy lệ: “Trò đùa này tuyệt đối không buồn cười.”

Khương Trúc: “Ta biết ta không nên phá hoại bầu không khí nhẹ nhõm này của chúng ta, nhưng ta không nói đùa.”

Đột nhiên Nghệ Phong Dao ngẩng đầu lên nhìn nàng, động tác trên tay cũng dừng theo.

Nhìn thấy ý trong giọng nói của nàng không đổi, đột nhiên cảm xúc của hắn ta trở nên kích động: “Trúc Tử, muội có biết muội đang nói gì không? Muội điên rồi hả, hắn là thân sư huynh của ta.”

“Ta biết hắn là thân sư huynh của huynh, còn là thân truyền của Thiên Diễn Tông, là đồng bạn mà chúng ta quen biết hơn hai năm.”

Khương Trúc hạ giọng, trên mặt không có nửa phần đùa giỡn: “Huynh nghĩ là ta đoán mò thôi sao, ta chỉ hỏi huynh, từ khi Thiên Diễn Tông gia cố phong ấn của Ma Âm, huynh có từng vào trong không?”

“Ta có vào, các trưởng lão cũng có vào.”

“Ta nói là phong ấn đại trận, huynh đứng ở trên phong ấn đại trận sao?”

Nghệ Phong Dao nhìn đi chỗ khác, im lặng không nói gì.

Đôi mắt đen như mực của Khương Trúc nhìn thẳng vào người hắn ta, từng chữ nói ra đều vô cùng khẳng định: “Không cần nhớ lại đâu vì huynh không có, mấy người Bạch Vi đứng canh giữ bên ngoài phong ấn càng không có tiến vào hang động, bởi vì các huynh đều không biết trận pháp, nhưng Bạch Tử Mục có tiến vào, không chỉ là tiến vào mà còn từng đứng trên phong ấn đại trận.”

Mặc dù không nên nghi ngờ đồng bạn nhưng sự thật chính là như thế.

Lúc Ma Âm còn chưa ra ngoài thì chỉ có Bạch Tử Mục và Ma tộc đứng gần nhau nhất.

Ma Vương từng nói Ma Âm am hiểu Đoạt Xá Chi Thuật, hắn cũng từng nói Ma tộc là thứ giống với tà vật.

Khương Trúc từng hỏi Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa nói cho nàng biết tà vật chỉ có bốn hồn, một hồn làm chủ hồn, ba hồn còn lại làm thứ hồn.

Bí quyết để bọn họ chạy trốn chính là vứt bỏ hồn phách khác, chỉ để lại chủ hồn, mặc dù như vậy thì sẽ hao tổn tu vi không có cách nào khôi phục được, nhưng vào lúc mấu chốt có thể cứu mạng, hơn nữa chủ hồn có thể tùy ý điều khiển hồn phách chưa bị tiêu diệt khác.

Khương Trúc cúi đầu lấy một cái hộp trong túi trữ vật ra rồi kín đáo đưa cho hắn ta, Nghệ Phong Dao nhìn nàng mấy giây rồi sau đó mở hộp ra.

Bên trong hộp là một viên Ma Linh Châu.

Nghệ Phong Dao vẫn cố gắng thuyết phục Khương Trúc thay đổi lý do thoái thác: “Muội không nghi ngờ Hác Phú Quý à, huynh ấy thường xuyên biến mất, huynh ấy có rất nhiều điểm khả nghi…”

Khương Trúc: “Ta nghi ngờ.”

Nghệ Phong Dao khẽ lắc đầu, giống như muốn nói gì đó với Khương Trúc rồi lại giống như đang tự lẩm bẩm: “Nhưng rõ ràng muội tin huynh ấy hơn, muội không tin sư huynh của ta, chúng ta đã đồng hành cùng nhau lâu như vậy mà.”

Có lẽ mấy người Bạch Vi cũng nhìn thấy họ đang kịch liệt tranh luận gì đó nên nghi ngờ thu Tiểu Linh Thông lại rồi đi về phía bên đây.

Khương Trúc đứng lên vẫy tay với họ, nàng nhìn không chớp mắt nói: “Đồng hành cùng nhau bao lâu cũng không có liên quan gì, ta cũng đang cố gắng phủ định chính mình nhưng kết luận của ta là như thế. Huynh có thể không tin ta, nhưng huynh phải nhớ kỹ lời ta đã nói, làm người thì sẽ có luc có sơ hở, huynh đừng hoài nghi chính mình.”

Khương Trúc hơi nghiêng đầu, liếc nhìn hắn ta một cái: “Ta nhất trí với quyết định của huynh.”

Nói xong thì nàng trực tiếp đi về hướng mấy người Bạch Vi.

“Trúc Tử, vừa rồi hai người đang nói chuyện gì thế?”

“Ta đang nói chúng ta nên chia quân thành hai đường, bên phía Vân Trung Kiếm Tôn đang cần chi viện, mà chúng ta lâu rồi không lộ diện, lúc trước trên Tiểu Linh Thông đã có người nói chúng ta c.h.ế.t rồi…”

“Chết tiệt, thật hay giả thế…”

Nghệ Phong Dao nhìn theo bóng lưng của nàng, trong đầu không khỏi nghĩ đến Hác Phú Quý, ngón tay cầm hộp hơi dùng sức, sau đó vô cùng nhẹ nhàng nói thầm hai câu.

“Ta cũng càng tin huynh ấy hơn, có thể là hơi điên rồi…”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.