Phàm giới—
Tường thành bên ngoài hết phá rồi lại tu bổ, phá rồi lại tu bổ, mà doanh địa phía sau tường thành cũng như thế.
Từ sau khi đại quân của Ma tộc ra ngoài thì sức tiến công của chúng còn mãnh liệt hơn trước rất nhiều, đã nhiều lần chúng đánh tới doanh địa, thậm chí suýt thì chúng đã trực tiếp xuyên qua phòng tuyến để chạy đến trong thành trì của phàm nhân.
Hoàng Phủ Chước chỉ có thể bất đắc dĩ tách một bộ phận binh sĩ ra để ngày đêm tuần tra bên trong thành trì, nhưng nếu cứ như vậy thì nhân thủ càng thêm thiếu thốn.
Nhưng mà còn may là bên Tu Tiên giới định kỳ đưa vật tư đến, cho dù là binh sĩ phàm nhân thì chỉ cần có một tia linh lực, cũng có thể dùng được một số phù lục cấp thấp và trận pháp, tốt xấu gì cũng có thể dựng lên kết giới kéo dài được một lát.
Chỉ là Vạn Phật Tông bận túi bụi, Ma Phi mang hơn một nửa Ma tộc đi về hướng vương triều Tề Thánh bên cạnh vương triều Vân Tần, bách tính bên đó cũng bắt đầu liên tục mất tích.
Vô Tướng đành phải chia đệ tử của Vạn Phật Tông ra, một phần ở lại Vân Tần, một phần tiến đến Tề Thánh.
Bây giờ chỉ còn lại hai vị trưởng lão là Huyền Thương, Thanh Mộc và hai vị thân truyền là Huyền Tịch, Thiền Tâm cùng trấn thủ Vân Tần, chủ trì đại cuộc.
Trong căn phòng mờ tối bốn phía đều chứa đầy linh dược để luyện chế đan dược, Cung Tiêu Tiêu ngồi một mình trên ghế, trước mặt nàng ấy là lò luyện đan đã lâu không dùng đến.
Chỉ cần nàng ấy nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy tràng cảnh hôm đó, dường như giọng nói của họ vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng ấy.
“Lộc cộc lộc cộc …”
Một bình đan dược lăn trên mặt đất rồi dừng lại.
Cung Tiêu Tiêu không ngẩng lên nhìn: “Tạm thời ta không muốn luyện đan, ngươi đi tìm luyện đan sư khác giúp ngươi đi.”
Dịch Phong từ sau rèm đi đến, hắn ta lấy một viên Lục Ảnh Thạch ra đặt xuống mặt bàn trước mặt nàng ấy: “Ngươi đã đồng ý với phụ thân của ngươi, ngươi sẽ tự đi xong con đường của mình.”
Rốt cuộc Cung Tiêu Tiêu cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn ta: “Ta không có nói sẽ không đi, chỉ là ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
Hình như Dịch Phong tin cách nói của nàng ấy nên nhẹ nhàng gật đầu: “Nếu nghỉ ngơi đủ rồi thì ngươi nên cầm lấy lò luyện đan đi, nếu luyện không ra cũng không phải vì thiên phú của ngươi không đủ.”
Hắn ta đẩy Lục Ảnh Thạch trên bàn về phía nàng ấy: “Ngươi cần hợp tác cùng một vị trận pháp sư đáng tín nhiệm, ta đề nghị ngươi nên đi tìm Minh Nhã Quân để trò chuyện với nàng ấy về cấm thuật Hấp Linh, có thời gian thì có thể đi tìm Niệm Nhất, nàng có thể nhìn ra quy tắc của linh lực.”
Dịch Phong nói xong thì quay người định đi.
Đột nhiên Cung Tiêu Tiêu đứng lên: “Ngươi là ai?”
Dịch Phong không trả lời vấn đề này mà hắn ta chỉ nói: “Nếu như ngươi muốn báo đáp ta, vậy thì khi có người hỏi đến ngươi cũng không được để cho người khác biết ta là ai, đây là chuyện tốt đối với ta rồi.”
“Thứ ta cho ngươi chỉ là bản đầu tiên của Chú Ma Trận, nhưng mà có lẽ sẽ có thể cứu được những phàm nhân này, sau này ta sẽ tìm cơ hội cho ngươi cái khác.” Nếu như hắn ta có đủ may mắn.
Sau khi không gian vặn vẹo một chốc thì trong phòng không còn bóng người nào khác.
Cung Tiêu Tiêu giật mình, sau đó nàng ấy cầm lấy Lục Ảnh Thạch trên bàn lên, sau khi rót linh lực vào thì một đoạn cảnh quay xuất hiện trong phòng.
Một người dùng m.á.u vẽ gì đó lên mảnh đất hoang, hắn ta quay đầu, rõ ràng là gương mặt của Ma Tam kia, tiếp theo đó là một nam nhân đội mũ lá tre rộng vành tê liệt ngã xuống trong trận pháp, toàn thân run rẩy.
Cung Tiêu Tiêu chăm chú nhìn đoạn cảnh quay bên trong trận pháp, sau đó nàng ấy bóp chặt viên Lục Ảnh Thạch trong tay, đoạn hình chiếu trong gian phòng biến mất.
Đó là Chú Ma Trận bản linh lực!
Nàng ấy vội vàng mang Lục Ảnh Thạch giấu vào Nhẫn Trữ Vật, sau đó cuống quít chạy ra ngoài.
“Này này này, ngươi muốn đi đâu thế?” Huyền Tịch nhìn thấy nàng ấy hốt hoảng chạy từ trong phòng ra thì cũng co chân đuổi theo.
“Ta về Tu Tiên giới.”
Huyền Tịch nghe vậy thì thấy sao làm được, bây giờ rất nhiều nguy hiểm.
Hắn ta vội vàng ngăn cản nàng ấy.
“Bây giờ ngươi không thể trở về được, ma tộc đang ở bên kia Linh Hải, nếu ngươi đến đó sẽ bị bắt lại.”
Cung Tiêu Tiêu dừng chân: “Khi người của Linh Phù Các đưa vật tư đến, Minh Nhã Quân có đến không?”
Huyền Tịch cũng không biết nàng ấy hỏi chuyện này làm gì: “Không đến, họ lập trận pháp xong thì thông qua trận pháp có thể giao vật tư đến, hơn nữa Minh Nhã Quân cũng không có ở Linh Phù Các, ngươi có đi cũng vô ích thôi.”
“Nàng ấy đi đâu rồi?”
Huyền Tịch nhìn xung quanh, sau đó hắn ta đưa tay ra bày kết giới rồi nói: “Không ai biết nàng ấy ở đâu cả.”
Giống hệt như nhóm người của tiểu sư muội vậy, không ai biết tung tích.
Huyền Tịch rũ mắt xuống.
Từ sau khi Ma tộc hiện thế, mười ba vị thiên tài của Trung Châu, ngoại trừ đến Phàm giới thì những người còn lại chưa từng lộ mặt.
Lần trước khi đưa vật tư đến thì Minh Nhã Quân đã từng nói với họ, ở Tu Tiên giới có rất nhiều người đến báo là tiểu sư muội của họ đã c.h.ế.t rồi.
Nhưng lần trước lúc Vân Trung Kiếm Tôn đến thì không hề nói nhóm người của tiểu sư muội gặp chuyện gì, cho nên chắc chắn là họ vẫn còn sống.
Cung Tiêu Tiêu mím môi: “Vậy… Ta ở Phàm giới đợi nàng ấy…”
Huyền Tịch lắc đầu xua đi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, đổi thành vẻ mặt không hiểu: “Ngươi tìm nàng ấy làm gì? Nếu ngươi sốt ruột thì ta có thể cho người gửi Linh Chỉ Hạc đến Linh Phù Các, để họ phái phù trận sư đến.”
Thu Vũ Miên Miên
“Không cần đâu, ta chỉ tìm Minh Nhã Quân thôi.”
Trận pháp sư trong Linh Phù Các, nàng ấy chỉ yên tâm về Minh Nhã Quân thôi.
Cung Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn ta, nàng ấy do dự rất lâu rồi cuối cùng vẫn hỏi: “Ngươi biết cấm thuật Hấp Linh sao?”
Huyền Tịch nhớ lại một chút.
“Ta từng nghe nói, có lẽ mấy người của trưởng lão Huyền Thương biết nhiều hơn đấy, ta dẫn ngươi đi tìm họ.”
Cung Tiêu Tiêu vuốt ve Nhẫn Trữ Vật đeo trên cổ rồi đi theo sau hắn ta.
Cùng lúc đó trong Diệp gia ở Bích Vân thành của Tu Tiên giới đang ẩn chứa nguy cơ.
“Thật sự chúng ta phải truyền chuyện của Hạng Nhiên và lão tổ ra ngoài sao? Nhưng như vậy thì không phải Diệp gia cũng sẽ mất hết thể diện sao?”
“Có trời mới biết, Diệp Linh tiểu thư còn nói sẽ lập tức truyền tin tức lên Tiểu Linh Thông, tiểu nhân vật như chúng ta làm sao hiểu được mấy chuyện này.”
“Nói ra thì kỳ lạ thật, trước tiên không nói chuyện lão tổ phát điên, chẳng phải Diệp Linh tiểu thư tận mắt nhìn thấy Hạng Nhiên g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Thần thiếu gia sao? Làm sao lại không muốn chỉnh c.h.ế.t nàng ta chứ?”
“Việc Diệp Linh tiểu thư không chào đón Hạng Nhiên đã không phải chuyện ngày một ngày hai nữa rồi, chẳng phải hai năm trước Hạng Nhiên đã chạy trốn một lần rồi sao, không biết tại sao lại bị Diệp Linh tiểu thư và Diệp Thần thiếu gia bắt trở về, kết quả là Hạng Nhiên ghi hận trong lòng, thế là nàng ta đã tìm họ luận võ… Ngươi đoán xem kết quả thế nào, lúc đó Hạng Nhiên đã đột phá Nguyên Anh…”
“A, vậy chẳng phải Diệp Linh tiểu thư thua rất thảm sao?”
“Chắc chắn là vậy rồi, hơn nữa còn thua ngay trước mặt người trong toàn thành, nếu không phải lão tổ xuất hiện thì suýt chút nàng ấy đã bị đánh c.h.ế.t rồi, ngươi nói xem Diệp Linh tiểu thư có thể không ghi hận được à?”
“Ta nói Hạng Nhiên cũng chẳng ra gì cả, đúng là đồ vong ân bội nghĩa, nếu không phải nàng ta chạy trốn thì có thể xảy ra những chuyện này à?”
Mấy thị vệ vừa nói chuyện phiếm vừa đi ngang qua hòn non bộ nhưng không biết có người đang nấp sau hòn non bộ.
Ánh mắt của Hạng Nhiên hờ hững, nàng ta ngoắc ngón tay, một sợi ma khí từ phía sau quấn chặt vào cổ của ba thị vệ, sau đó yên lặng không tiếng động kéo họ đến phía sau hòn non bộ.
Thậm chí mấy thị vệ còn chưa kêu được tiếng nào đã bị g.i.ế.c chết, c.h.ế.t vô cùng gọn gàng.
Nàng ta chăm chú nhìn t.h.i t.h.ể của họ, giọng nói trầm ngâm mang theo lạnh lùng: “Rõ ràng ta đã thuyết phục bản thân mình, nhưng đáng tiếc người đáng c.h.ế.t không sống lâu…”
Hạnh Nhiên buộc chặt ngọc bội đeo bên hông mình hơn, ánh mắt âm trầm.
Niệm Nhất đã đưa cho nàng ta ngọc bội này, có thể giúp nàng ta che giấu khí tức.
Bây giờ nó là trợ thủ duy nhất của nàng ta.