Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 281:




Trong địa lao của Diệp gia, hai thị vệ ngồi bên chậu lửa nói chuyện phiếm, trong đó có một thị vệ hiển nhiên cảm thấy hơi e ngại lão già điên đang bị trói.

“Ngươi nói xem lão tổ đã biến thành như thế này rồi, sao gia chủ còn không cho lão xuống mồ đi?”

Thị vệ còn lại mỉm cười uống hai hớp rượu: “Dù sao cũng là Hóa Thần duy nhất của Diệp gia, nếu lão c.h.ế.t rồi thì địa vị của Diệp gia ở Bích Vân thành sẽ bị hạ thấp, nên gia chủ thà rằng bắt giam lão lại.”

“Nhưng nếu không cẩn thận để lão chạy được thì lão có thể g.i.ế.c hết chúng ta.”

“Ngươi đoán đúng đấy, lão ta sẽ g.i.ế.c sạch tất cả mọi người ở đây.”

Đột nhiên có giọng nữ nhân âm trầm vang lên sau lưng khiến cho họ rùng mình một cái, họ còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì trên cổ đã xuất hiện một vệt máu.

Hạng Nhiên bước qua t.h.i t.h.ể của hai thị vệ, giơ tay mở cửa địa lao ra, lão già với mái tóc bạc tán loạn, hai mắt đỏ au.

Nếu nhìn kỹ thì bên dưới mắt của lão ta còn có mấy sợi ma khí, tuyệt đối không đơn giản chỉ là tẩu hỏa nhập ma.

“Giết g.i.ế.c giết…” Từng chữ phun ra từ miệng lão ta đều đẫm máu.

Hạng Nhiên túm lấy xích lôi lão ta từ bên trong ra, lúc đầu lão tổ phản kháng tấn công về phía nàng ta, nhưng sau khi bị đánh ngã trên mặt đất thì lão ta giống như chó chết, bị kéo trên mặt đất cũng không động đậy.

Ra khỏi địa lao, nàng ta giơ tay bẻ gãy xiềng xích, cũng không quan tâm người nằm trên mặt đất có c.h.ế.t hay không, nàng ta đi về phía một căn phòng của Diệp gia mà không thèm quay đầu lại.

Tuyết trắng lất phất rơi xuống đất, lão tổ đang nằm trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hoàn toàn tối đen.

Lão ta nhìn chằm chằm vào người của Diệp gia ở phía xa, sau đó chậm rãi ung dung đứng lên: “Giết… Giết sạch các ngươi… Đều c.h.ế.t hết đi…”

Ở trong một lầu các khác của Diệp gia, Diệp Linh đang xếp bằng ngồi trên giường êm.

Nàng ta có thể cảm ứng được chủ ấn trong đầu có thể khống chế tuyệt đối Nô Linh Ấn, cảm giác nắm giữ mạng sống của ai đó trong tay khiến nàng ta mê muội, cho nên mỗi ngày nàng ta đều tiêu tốn gần phân nửa thời gian để tra tấn Hạng Nhiên.

“Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải phát tin lên Tiểu Linh Thông sao?”

Vẻ cáu kỉnh ban đầu khi bị làm phiền của Diệp Linh biến mất ngay lập tức, nàng ta háo hức vẫy tay gọi thị nữ, ra hiệu cho thị nữ mang Tiểu Linh Thông đến.

Nàng ta nhất định phải tự mình khiến Hạng Nhiên thân bại danh liệt, cả đời này đều gánh ô nhục trên lưng.

“Rầm—”

Cửa lớn bị ai đó dùng lực đá văng từ bên ngoài, thị nữ hoảng sợ quay đầu lại nhưng chỉ thấy một bóng dáng màu đen hiện lên, thế nhưng không có khí tức gì.

Đột nhiên nụ cười trên mặt Diệp Linh cứng đơ, nàng ta nhìn Hạng Nhiên một thân đầy ma khí trước mặt với vẻ sợ hãi.

“Ngươi… Ngươi thế mà lại là ma…”

Ma tộc…

Thu Vũ Miên Miên

Hạng Nhiên là ma tộc!

Hạng Nhiên bước từng bước bước đến gần, Diệp Linh lùi từng bước về phía sau.

“Ta có ấn chủ, ngươi không g.i.ế.c được ta… Ngươi là nô lệ của ta!” Diệp Linh điên cuồng khống chế ấn chủ trong đầu, ý đồ g.i.ế.c người trước mặt.

Nhưng hai ngày nay nàng ta ngày đêm liên tục tra tấn Hạng Nhiên nên Hạng Nhiên đã hình thành thói quen chịu những cơn đau trong đầu từ lâu rồi.

“Ngươi còn kém xa lão tổ.” Hạng Nhiên mặt không biểu cảm nói.

Nàng ta túm lấy tóc Diệp Linh rồi kéo nàng ta xuống lầu các, sau đó lôi nàng ta vào sâu trong Diệp gia.

 

Bên ngoài gió tuyết vô cùng lớn, thực sự có thể khiến người ta c.h.ế.t cóng.

Ma khí phong kín tất cả các lối ra của Diệp gia, Diệp Linh nghe thấy xung quanh toàn là những tiếng kêu la thảm thiết, dọa nàng ta đến mức chảy nước mắt không ngừng.

Máu nhuộm đỏ nền tuyết, bốn phía đều là t.h.i t.h.ể của người trong Diệp gia, lão tổ thân yêu của nàng ta đang đại khai sát giới Diệp gia, g.i.ế.c thị vệ của Diệp gia, g.i.ế.c đệ tử của Diệp gia, g.i.ế.c tất cả mọi người trong Diệp gia.

Diệp Linh bị túm chặt đến mức da đầu chảy máu, tóc rơi vào vết máu.

Hai người đến viện tử của lão tổ Diệp gia rồi lại tiến vào tầng hầm, cuối cùng tiếng kêu thảm thiết bên ngoài cũng ít đi nên Diệp Linh cũng khôi phục lại chút thần chí.

Nàng ta ngẩng đầu là có thể nhìn thấy những ma khí đáng sợ kia, dọa nàng ta sợ muốn chết, nước mắt nước mũi tèm lem: “Ngươi thả ta ra đi, ta không dám nữa, ta cam đoan, ta cam đoan sau này vĩnh viễn sẽ không làm phiền ngươi nữa… Cầu xin ngươi…”

Nhưng dường như Hạng Nhiên không nghe thấy, nàng ta tự nói chuyện một mình, giọng nói đáng sợ của nàng ta vang vọng quẩn quanh bên trong hàng lang dài.

“Ngày đó ta đến Diệp gia thì ta mới mười hai tuổi, lần đầu tiên lão ta dẫn ta đến tầng hầm này, khi đó nơi này còn tối hơn bây giờ, lúc ta vào trong thì trong đó còn có hai mươi tám nữ hài khác cũng giống như ta.”

“Có một người tên là Tiểu Lê, chỉ mới mười tuổi, nàng ấy cứ khóc mãi không dứt giống hệt ngươi bây giờ vậy.”

Hạng Nhiên không hề dừng bước, hàng lang này vừa tối vừa dài, đủ để nàng ta kể lại hết câu chuyện của mình.

“Sau đó nàng ấy là người đầu tiên bị lão ta bắt đi, chỉ một đêm đã chết, lúc c.h.ế.t nàng ta giống hệt như một bà lão tám mươi tuổi, da nhăn nheo, từ ngày đó đến bây giờ ta đều nhớ rất rõ gương mặt đó của nàng ấy, đôi mắt trừng to nhìn chúng ta, chúng ta vô cùng sợ hãi nên phải ôm nhau túm tụm lại một chỗ, ngày này qua ngày khác đều phải cầu nguyện, mong có một ngày có thể chạy trốn.”

“Từng người trong chúng ta c.h.ế.t đi, ai có mạng lớn hơn một chút thì có thể sống lâu thêm mấy ngày, chỉ là họ càng lúc càng già đi giống như một nhánh cây c.h.ế.t vậy.”

“Bởi vì thể chất đáng c.h.ế.t này của ta, lão ta xem ta như một món đồ chơi mà tra tấn, nói thật trước khi ta gặp đám người Diệp gia các ngươi, xưa nay ta không biết tộc Nguyệt Thực còn có loại “thiên vị” ngất trời này.”

“Ta lại nhìn thấy lão ta bắt về thêm một nhóm nữ hài nhỏ tuổi xinh đẹp khác, khoảng trăm người, có lẽ là nhiều hơn, ta không đếm hết, ta chỉ biết là từng người trong số họ cũng đã chết, c.h.ế.t tại nơi này, nơi mà chúng ta đang đứng đây, tro cốt của họ không có chỗ chôn nên bị ta bôi hết toàn bộ lên tường.”

Đột nhiên Hạng Nhiên dừng bước.

Diệp Linh thấy nàng ta quay đầu lại, nhưng Diệp Linh chỉ lo khóc, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, ma khí dữ tợn dọa Diệp Linh không dám thở mạnh, mà lời Hạng Nhiên nói ra càng làm cho nàng ta kinh hồn bạt vía.

Nàng ta vô cùng sợ hãi, nàng ta thà rằng cứ tiếp tục đi.

Mặt tường này khiến nàng ta cảm thấy rất lạnh, vô cùng lạnh.

“Không phải ta, chuyện này không phải ta làm…” Diệp Linh nằm rạp trên mặt đất cầu xin.

Không phải vì nàng ta thương tâm, cũng không phải vì nàng ta áy náy, mà là do nàng ta sợ hãi.

Đột nhiên Hạng Nhiên phát điên, nàng ta túm lấy cổ áo của Diệp Linh, đè nàng ta lên tường: “Không phải ngươi sao? Vậy thì là ai?”

“Ngươi cùng tên đáng c.h.ế.t Diệp Thần kia nói muốn dẫn ta chạy trốn, ta vô cùng vui mừng, ta đã tin các ngươi nên đã chạy theo các ngươi, chỉ còn thiếu một bước là có thể bước ra khỏi đại môn của Diệp gia rồi, nhưng sau đó vẫn bị bắt về viện tử này.”

“Ngươi quên rồi sao? Bởi vì trò đùa độc án vô vị của các ngươi mà ta bị khắc Nô Linh Ấn, bị sỉ nhục đến mức thương tích đầy mình, ta bị lão ta đóng đinh vào giường đá, ngày ngày ở cùng một chỗ với lũ chuột đói có thể ăn thịt người kia, mỗi một khắc đều suy nghĩ làm sao để c.h.ế.t đi, sao ngươi dám quên hả? Sao ngươi có thể quên hả?”

Toàn thân Diệp Linh run lên, nàng ta khóc đến mức không thở nổi: “Là chủ ý của ca ca ta… Ngươi đi tìm huynh ấy đi, có được không, ta cầu xin ngươi…”

Hạng Nhiên khôi phục cảm xúc, vẻ mặt không thay đổi buông lỏng nàng ta ra, tùy ý để nàng ta rơi xuống nền đất.

Hạng Nhiên nặng nề giơ tay lên lau sạch nước mắt trên mặt mình rồi nhìn xuống nàng ta.

“Vận khí của ca ca ngươi không tệ, chỉ là hắn ta c.h.ế.t đơn giản quá, ta hy vọng hắn ta có thể đầu thai, như vậy thì kiếp sau ta còn có thể gặp lại hắn ta.”

Diệp Linh bị kéo đến cuối hành lang.

Vẫn may là nơi đây có vài người, có trưởng lão của Diệp gia, có gia chủ của Diệp gia, còn có vài thị vệ và đệ tử của Diệp gia trông hơi quen mắt.

Hạng Nhiên ném tất cả họ vào cùng một chỗ.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.