Những kẻ này, có kẻ đã đánh đập những nữ tử từng là lô đỉnh, có kẻ còn cưỡng bức họ, rồi đổ lỗi rằng chính họ quyến rũ mình để rồi bị lão quái vật kia hành hạ đến chết. Cũng có kẻ, giống như huynh muội Diệp gia, chỉ thích bày trò đùa dai đầy nhàm chán.
Cho người ta hy vọng rồi lại đẩy họ vào địa ngục, dù chẳng hề có oán thù gì.
Tất cả bọn chúng đều là những khuôn mặt mà ngay cả trong giấc mơ, Hạng Nhiên cũng không dám quên.
Nhưng giờ đây, bọn chúng đều run rẩy quỳ rạp, có kẻ sợ đến mức tè ra quần, còn không quên dập đầu cầu xin tha mạng.
Thời thế đã khác xưa rồi.
"Thật ra các người vốn có thể thoát được một kiếp này. Ta đã cố thuyết phục bản thân rất lâu, nhưng giờ nghĩ lại, các ngươi đáng bị c.h.é.m ngàn đao hơn ai hết."
Ánh mắt Hạng Nhiên bình tĩnh không gợn sóng đi về một góc sáng sủa, nàng ta cúi xuống nhấc lên một cây búa lớn đang được nung đỏ bừng.
"Lão tổ yêu quý của các ngươi đang bận cản chân thành chủ giúp bọn ta. Các ngươi biết đấy, một Hóa Thần phát điên rất khó đối phó, nên chúng ta có dư thời gian."
Hạng Nhiên dùng ma khí trói chặt gia chủ Diệp gia vào tường: "Ta từng gặp những đệ tử của gia tộc lớn ở Trung Châu, nhưng Diệp gia dưới sự lãnh đạo của ngươi đúng là thất bại thảm hại."
Không đợi gia chủ Diệp gia kịp mở miệng cầu xin, Hạng Nhiên đã vung búa, tàn nhẫn giáng thẳng xuống cánh tay lão ta.
"Вốp—"
Lão ta thét lên đầy thảm thiết.
Diệp Linh sợ đến co rúm lại, bịt chặt tai không dám nghe, khớp hàm run lập cập. Những kẻ còn lại thì không ngừng lùi về sau, tiếng khóc lóc vang vọng.
Nhưng Hạng Nhiên chẳng buồn để tâm đến những tiếng kêu thảm thiết đó. Nàng ta vung búa từng nhất, đôi mắt đen kịt dần chuyển thành màu đỏ như máu, tràn ngập sự tàn bạo, ma khí trên người nàng ta giống như dã thú đang giương nanh múa vuốt.
"Bức tường này đối với Diệp gia các ngươi mà nói có ý nghĩa lắm nhỉ? Vậy thì tất cả các ngươi nên bị trét lên đó, nhất là lão già kia."
"Nhìn hành lang này, các ngươi có thấy sợ không?"
"Ta đã đi qua nó hết lần này đến lần khác, có những đêm sợ đến mức không ngủ được. Ta càng cố sống sót, các ngươi càng muốn ngăn cản ta sỉ nhục ta, cứ như không bao giờ có điểm dừng."
"Nhưng ta đã làm gì sai?!"
Đôi mắt Hạng Nhiên đỏ rực, dường như có thể nhỏ ra máu. Nàng ta nghiêng đầu nhìn đám người đang run rẩy co cụm lại, giọng nói lạnh lẽo như băng:
"Giờ đây, đúng sai trắng đen đối với ta đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là ta sẽ sống sót, mười tám năm trước ta đã làm được, sau này cũng sẽ làm được!"
"Còn các ngươi... hãy xuống địa ngục hết đi!”
Một trận tuyết lớn đã chôn vùi toàn bộ Diệp gia.
Gia tộc này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng rốt cuộc đã bị tận diệt. Không một ai sống sót.
Máu nhuộm đỏ nơi đây, chỉ còn sót lại một bức tường vỡ nát, nhưng vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn.
Thành chủ Bích Vân thành khi nhìn thấy đống hài cốt thì sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy.
"Ma tộc... Ma tộc đã đồ sát Diệp gia..."
Chỉ trong một đêm, thảm kịch của Diệp gia đã lan truyền khắp Tu Tiên giới nhờ Tiểu Linh Thông.
Khác với những tin đồn mơ hồ trước kia, lần này, Tiểu Linh Thông đã tái hiện toàn bộ khung cảnh bằng hình ảnh và video, cảnh tượng ấy khiến mọi người không dám nhìn thẳng.
Đây là lần đầu tiên Ma tộc công khai đồ sát một gia tộc của Tu Tiên giới, thủ đoạn tàn nhẫn khiến người ta tức giận đến cực điểm!
Sau khi nhận được tin tức, Ma Âm không những không phủ nhận mà còn lấy đó làm vinh dự, chúc mừng tuyên dương khắp nơi.
Các gia tộc, thế lực lớn trong Tu Tiên giới phẫn nộ không thôi, lập tức điều động nhân lực. Vân Trung Kiếm Tôn vốn đang bận sắp xếp bố cục lúc này lại dẫn tu sĩ tấn công Ma Âm.
Đêm Diệp gia bị diệt, Khương Trúc cùng đồng đội vừa chuẩn bị rời Tây Châu để quay về Trung Châu.
Bên đống lửa, mọi người ngồi thành một vòng tròn, trước mặt ai cũng có một chén rượu. Nhưng không ai nói gì, chỉ có Ma Vương là đi qua đi lại.
Tề Thương cầm cành cây khuấy tro lửa.
Mấy người trẻ tuổi này lúc nào cũng ríu rít, đột nhiên im lặng như vậy, khiến lão có hơi không thích ứng.
"Sao ai cũng im re thế? Có gì muốn hỏi thì hỏi đi, đừng cứ nín thinh như vậy." Tề Thương thật sự không chịu được cảm giác cứ bị mấy người họ dùng ánh mắt này nhìn mình.
Nghệ Phong Dao bặm môi, lên tiếng: "Nếu Ma tộc hoàn toàn đánh vào Tu Tiên giới, bọn họ sẽ biến tất cả các gia tộc thành thế này sao?"
Tề Thương còn đang suy nghĩ cách trả lời thì Ma Vương đã dõng dạc đáp: "Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Từ xưa đến nay vẫn vậy thôi."
"Các ngươi thấy tàn nhẫn chỉ vì lần đầu tiên có người đưa những cảnh này lên Tiểu Linh Thông. Nhưng giữa những nhân tu với nhau, còn có những chuyện tàn nhẫn hơn mà không ai dám công khai, các ngươi chẳng thể tưởng tượng nổi mà thôi."
"Nói vậy nhưng các ngươi lo lắng cũng không sai. Nếu Ma tộc thẳng, Linh tu chắc chắn sẽ bị đồ sát."
Nhóm Nghệ Phong Dao đang vô cùng khó chịu, nhưng lúc này, Ma Vương bỗng bị Khương Trúc chộp lấy, nhét vào trong giỏ.
Ma Vương chồm đầu ra khỏi giỏ, phụng phịu: "Ngươi làm gì thế?”
Khương Trúc chậm rãi nói: "Người ta thường bảo rằng Linh tu nếu ký khế ước với linh thú thì sẽ nhận được sự trợ giúp to lớn."
Ma Vương: "?"
Ý gì đây?
Chẳng lẽ hắn chưa đủ hữu dụng sao?
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Khương Trúc thở dài: "Ta cảm nhận được rồi, đúng là có tác dụng phụ lớn thật… Hai câu thôi đã khiến người ta chán đời rồi."
Ma Vương: "…"
Tề Thương: "…"
Nhóm Nghệ Phong Dao: "…"
Xin lỗi, nhưng họ thật sự không nhịn được nữa!
Nhóm Nghệ Phong Dao phá lên cười, nhưng Ma Vương thì không vui chút nào. Hắn nghiến răng, nhảy ra khỏi giỏ, đuổi theo từng người để bắt họ thừa nhận công lao của mình.
Ai dám không thừa nhận chứ?
Không thừa nhận thì sẽ bị Ma Vương đuổi chạy khắp nơi!
Đến khi nhận đủ lời khen ngợi, hắn mới vênh mặt, đầy đắc ý trở về bên đống lửa.
Thu Vũ Miên Miên
Sau một hồi náo loạn, mọi người lại tập trung thảo luận về hành động tiếp theo.
Bạch Vi nói: "Ma Ngũ đã chết, chắc chắn bọn chúng sẽ cử người mạnh hơn đến truy bắt chúng ta. Nếu chúng ta theo Vân Trung Kiếm Tôn, có lẽ vẫn ổn, nhưng Nghệ Phong Dao, các ngươi phải cẩn thận hơn."
"Yên tâm đi, chúng ta có ngọc bội Tiểu Trúc Tử cho, nếu không đánh lại thì chạy." Nghệ Phong Dao cười tít mắt, vỗ n.g.ự.c đảm bảo.
Khương Trúc nhe răng nói: "Nếu thật sự không đánh lại, ta mong chúng ta nhớ kỹ năm đức tính tốt."
Thấy mọi người đều đồng loạt nhìn về phía mình, nàng thong thả nói: "Khiêm nhường- ngươi đi c.h.ế.t trước đi, lạc quan- cùng lắm thì c.h.ế.t thôi, can đảm- ta c.h.ế.t ngay bây giờ, đoàn kết- chúng ta cùng chết, sẵn lòng giúp đỡ người khác- ta c.h.ế.t ngươi vui vẻ.”
Mọi người: "…"
Tề Thương: "…"
Tiêu Trường Phong nghiêm túc nhận xét: "Trúc Tử, đức tính tốt của ngươi hơi có hại đấy."
Trương Đồng cười khổ, xoa trán: "Rốt cuộc đến bao giờ Trúc tử mới bỏ được cái tật không nói lời tử tế đây?"
"Hahaha, đúng là nên sửa thật."
Giữa tiếng cười, ánh mắt của Bạch Tử Mục và Khương Trúc bất ngờ chạm nhau giữa không trung.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Bạch Tử Mục luôn có cảm giác nàng không hề đùa cợt.
Hắn khẽ dời mắt đi, nhưng khi ngẩng đầu lên, nàng đã không còn nhìn hắn nữa mà giơ cao chén rượu, cười nói: "Ma Âm còn không bắt được chúng ta, mấy tên Ma tộc khác đến cũng vô ích."
"Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng phải tin tưởng lẫn nhau. Tin rằng chúng ta sẽ luôn giữ cho nhau một con đường lui, tuyệt đối không để đội Tiểu Cường rơi vào đường cùng."
Bạch Tử Mục khựng lại, khẽ ngẩng đầu nhìn Khương Trúc, vừa vặn thấy nàng cũng đang nhìn mình.
Nhưng chỉ trong một giây, nàng đã dời mắt đi.
Hắn không hề hay biết rằng, vào khoảnh khắc ấy, Nghệ Phong Dao cũng thoáng ngẩn người trong chốc lát.
Bạch Vi và những người khác cười đùa nâng chén.
Tề Thương có chút bất đắc dĩ với cái tên đội đầy "đời thường" này, nhưng trước ánh mắt của họ, lão vẫn giơ chén lên.
"Đội Tiểu Cường muôn năm!"
Đêm đã khuya, bầu trời Tây Châu đẹp vô cùng.
Bảy, tám người dựa vào vách đá nghỉ ngơi.
Nghe thấy động tĩnh, Tề Thương đang ngồi thiền khẽ ngẩng đầu nhìn.
Là con hồ ly kia.
Nhưng lão không quan tâm.
Theo lời bọn họ, có người trong nhóm đã bị Ma tộc giở trò, rất có thể sẽ để lộ vị trí, vì vậy mỗi đêm con hồ ly này đều đi một vòng quanh bọn họ, kiểm tra xem có phát hiện gì không.
Tề Thương chỉ liếc qua một cái nên không nhận ra hôm nay Ma Vương dừng trước mặt Bạch Tử Mục lâu hơn bình thường.
Nhưng dù có phát hiện, lão cũng chẳng phản ứng gì.
Những gì Cửu Phi muốn làm, từ trước đến nay đều là âm thầm thực hiện.
Nếu có ai biết, thì chỉ có khế ước giả của hắn- Khương Trúc.
Một đêm không mộng mị.