Trên bầu trời Linh Hải, thuộc Nam Châu—
Quân Ma tộc và Linh tu sắp sửa giao chiến ở phía nam sơn mạch Cửu Long.
Trước đây, Vân Trung Kiếm Tôn vốn không dám đối đầu trực diện với Ma Âm, nhưng từ khi Diệp gia bị ma tộc tàn sát, rất nhiều tu sĩ vốn ẩn cư, chỉ một lòng phi thăng đã xuất hiện ở Linh Hải.
Ví dụ như Quan Ngọc ở Bắc Châu, Chung Vô ở Nam Châu, hay đại sư Phật đạo Vân Hải du hành tứ phương... Tất cả bọn họ đều có tu vi Hóa Thần đỉnh phong, thậm chí là còn có cả Hợp Thể cảnh.
Trong Tu Tiên giới, những người như Vân Trung Kiếm Tôn hay Lý Từ, vì phải quản lý tông môn và xử lý đủ loại chuyện vặt vãnh, thế nên tu vi của bọn họ không thể đạt đến mức cao nhất được.
Tài nguyên tông môn, thiên phú và sự nỗ lực của bản thân ít nhất có thể giúp họ xứng với hai chữ “cường giả”, cũng chính là có thể thuận lợi bước vào hàng ngũ Hóa Thần.
Nhưng muốn vượt qua cảnh giới Hóa Thần thì cần thời gian dài để tích lũy và lĩnh ngộ. Chính vì vậy những tu sĩ ẩn dật không bàn thế sự mới có tu vi vượt trội.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là họ phải sống sót đến lúc đột phá Hóa Thần
Cũng vì thế mà tán tu có sự chênh lệch rất lớn về thực lực, một số mạnh đến mức đáng sợ, nhưng số còn lại chỉ là vật hi sinh mà thôi.
Giờ đây, những tán tu mạnh mẽ này đã xuất hiện, Vân Trung Kiếm Tôn lập tức nắm bắt cơ hội, muốn nhân lúc này tiêu diệt Ma Âm.
"Chư vị, đã đến lúc đuổi Ma tộc ra khỏi Tu Tiên giới rồi.” Vân Trung Kiếm Tôn lơ lửng trên không, dùng linh lực khuếch đại thanh âm, truyền đến tai mọi Linh tu.
Bay trên trời, chạy dưới đất, tất cả Linh tu đều lao về phía đại quân Ma tộc đang ập đến.
Mấy luồng sáng xẹt qua bầu trời, những cường giả đã bay thẳng về phía Ma Âm, kẻ đang cưỡi Cùng Kỳ.
Trận đại chiến sắp bắt đầu!
Vân Trung Kiếm Tôn bộc phát linh lực, định lao lên, nhưng đột nhiên ngay lúc đó, một giọng nói lớn vang lên: "Một, hai, ba, đứng yên, đừng nhúc nhích!"
“?”
Toàn bộ Linh tu đều sững sờ.
Sau đó, từ trên trời rơi xuống… mưa.
Mưa địa lôi.
Vân Trung Kiếm Tôn nhìn kỹ lại, nhận ra đám nhóc đang ôm túi trữ vật rãi địa lôi xung quanh quân Ma tộc không phải bọn Niệm Nhất thì có thể là ai vào đây nữa.
Đệ tử Tam đại tông cùng Linh tu nhìn thấy cảnh này thì vô cùng mừng rỡ.
Thì ra đám thân truyền vẫn chưa chết!
Tiếp theo, từng tiếng nổ dữ dội vang lên dưới chân Ma tộc, trận thế này dường như khiến tất cả Linh tu đều đứng yên tại chỗ, không tiến về phía trước một bước.
Sau khi tro bụi dày đặc tan đi, chỉ thấy mặt đất bị nổ tung, tạo thành một cái hố khổng lồ, mà Cùng Kỳ, Ma Âm và cả quân Ma tộc đều bị chôn trong đó.
Mọi người chỉ thấy Khương Trúc bay lên không trung, hét lớn: "Bắt đầu xào nấu!"
Nói rồi, nàng ném những đốm Lưu Ly Tịnh Hỏa rực cháy vào bên trong.
Khương Trúc: "Bước đầu tiên: đổ dầu—"
Trương Đồng, Tiêu Trường Phong và Bạch Vi đồng loạt lấy bình sứ từ túi trữ vật, ném xuống.
Bạn đầu, quân Ma tộc không rõ đó là gì, cho đến khi có kẻ vung tay đập nát tất cả bình sứ…
Nội tâm các đệ tử gào thét: móa, là dầu hỏa đó!
Người đang đứng nhìn lửa càng cháy càng cao- Ma Âm: “...”
"Xé xác bọn chúng cho ta!"
Lưu Ly Tịnh Hỏa càng cháy càng mạnh, thiêu đến mức Cùng Kỳ và quân Ma tộc kêu gào khóc la, thương tổn không lớn, nhưng uy nghiêm đã bị khiêu khích, thế nên hắn mới cao giọng.
Nhưng ngay lúc Cùng Kỳ nổi giận gầm lên, ma quân định phản công, toàn bộ đệ tử đã bao vậy miệng hố, bất cứ kẻ nào bò lên đều bị đá bay xuống,
Quan Giác cùng mấy người khác hợp lực khống chế Cùng Kỳ không cho nó đi lên, càng tuyệt hơn chính là, trong khi đám đệ tử dưới sự chỉ huy của Khương Trúc bắt đầu đậy dùng một đống lưới che phía trên tương đương với nắp nồi.
Mọi chuyện bắt đầu đi theo hướng lạ lùng.
Khương Trúc ra lệnh: "Cho hành, gừng, tỏi vào!"
Trương Đồng lập tức ném Thực Nhân hoa đã chuẩn bị từ trước đó.
Thực Nhân hoa kia vừa bị ném vào đã bị Cùng Kỳ đạp hai ba cái nát vụn.
Vân Trung Kiếm Tôn nghiêng đầu: "Thứ đó có tác dụng gì?"
Các đệ tử cũng đồng loạt nhìn hắn ta.
Trương Đồng cười đáp: "Tăng hương, tăng vị.”
Mọi người: “???”
Ném Thực Nhân hoa để tăng hương vị?
Chẳng lẽ đây là kỹ thuật nấu ăn của thiên tài!
Cả đám đệ tử học hỏi nhanh chóng, ném đủ loại độc thảo, cỏ dại và rác rưởi xuống hố, biến thành một nồi lẩu Ma tộc.
Khương đầu bếp phất tay: "Thêm muối!"
Trương Đồng dẫn đệ tử Quy Nhất Tông rắc đủ loại độc dược màu trắng xuống.
Khương Trúc: "Thêm nước tương!"
Bạch Vi dẫn theo đệ tử Thiên Diên Tông lấy roi quất liên tục vào miệng hố.
Khương Trúc: "Lật mặt để chiên vàng mặt còn lại.”
Tiêu Trường Phong dùng thần thông uy phong kia của mình, giơ kiếm khổng lồ lên, liên tục chọc xuống hồ đảo qua đảo lại.
Các đệ tử Kiếm Tông cũng hợp lực dùng trường kiếm b.ắ.n kiếm khí, cố gắng làm cho quân Ma tộc tự động lật mình, tốt nhất là nhảy lên luôn.
Mặc dù đến bây giờ vẫn chưa gây tổn hại gì cho đối phương, Cùng Kỳ da dày thịt béo, đến cả Vân Trung Kiếm Tôn cũng không làm gì được, nhưng sau khi đánh xong, ai nấy đều thấy tay mình cứng đờ.
"Được rồi, ăn thôi!". Khương Trúc nhặt hai cái cây lên làm đũa, còn chưa kịp quay đầu đã bị Cùng Kỳ dùng đuôi quất cả người và đũa bay đi.
Còn bay đi rất xa.
Tiêu Trường Phong liếc nhìn Khương Trúc bay qua, bình thản nói: "Còn chưa chín"
Mọi người: "...”
Vân Trung Kiếm Tôn : "..."
Đại đệ tử à, ngươi có bị điên không vậy?!
"Chết đi cho ta!" Bị “xào nấu” lâu như vậy rốt cuộc Ma Âm và Cùng Kỳ cũng nổi điên, lực lượng toàn thân bùng phát, hất tung tất cả những người đang giăng lưới.
Bàn chân to lớn của Cùng Kỳ bước ra khỏi hố, toàn thân Ma Âm toát ra ma khí, đưa tay lên: “Các ngươi tự tìm…”
“Rầm—”
Chỉ thấy mấy người Vân Trung Kiếm Tôn lại tung một cước, đá Cùng Kỳ rơi lại vào trong hố.
Khương Trúc nhổ bùn đất trong miệng ra, nổi giận đùng đùng bay trở lại khai hỏa: “Làm lại!”
Mấy đệ tử “chiên xào” thật sự rất vui vẻ, bọn họ không biết Ma tộc khi “nấu” lên lại thơm như vậy.
Ma Âm lại phát cuồng.
Lần này là phát cuồng thật sự.
Tuy rằng không bị trọng thương gì, nhưng lại cảm thấy uất nghẹn và sỉ nhục khi bị đùa bỡn.
Đội quân Ma tộc đồng loạt lao lên, trận chiến thật sự bùng nổ.
Hai mắt Cùng Kỳ đỏ bừng, xem ra đã tức đến điên rồi, bàn chân giẫm mạnh trên mặt đất, tạo ra một vết nứt thật sâu.
Một sức mạnh khổng lồ ăn mòn toàn bộ lưới ngăn ở phía trên, quân Ma tộc gào thét tiến lên.
Lần này trận đại chiến đã thực sự bắt đầu.
Trong hố sâu, Vân Trung Kiếm Tôn, Vân Hải, Chung Vô và Quan Giác cùng với những thủ lĩnh của thế lực khác đang quấn lấy Cùng Kỳ.
Còn Ma Âm… Bị Khương Trúc và đồng bọn đánh hội đồng.
Cả người Trương Đồng bật nhảy lên cao, cầm kích đao bổ xuống thật mạnh,
Ma Âm lại tung ra một quyền, khiến Trương Đồng bị đánh lui ra xa hơn năm bước, nhưng hắn chưa kịp truy kích lại thì Trương Đồng, Tiêu Trường Phong và Bạch Vi đã ba mặt giáp công
Khương Trúc muốn rút kiếm, lại đột nhiên nhớ ra Lôi Thần vẫn còn đang dưỡng thương, hiện tại nàng không có kiếm để sử dụng.
Thấy Ma Âm đã sắp tiến lại gần, nàng chỉ đành lui về sau tránh công kích của hắn.
Hoa văn trên mặt Ma Âm giật giật, tựa hồ có chút vui sướng: "Kiếm của ngươi đâu? Bị Ma Ngũ nổ mất rồi chứ gì?”
Thấy Khương Trúc không có vũ khí, Ma Âm lập tức dồn dập tấn công về phía nàng, giống như đã tìm ra được chỗ đột phá.
Nhưng Khương Trúc chỉ khẽ nhếch môi, sau khi tránh thoát được công kích của hắn thì bắt đầu phản công lại, tung nắm đ.ấ.m liên hoàn, hư ảnh chồng lên nhau không nhìn rõ đâu thật đâu giả.
Một quyền được tung ra, Ma Âm bắt lấy tay nàng, Khương Trúc không hoảng mà chỉ nhướng mày nhìn hắn.
Ma Âm cúi đầu, chỉ thấy chuỗi Phật châu hạt bồ đề ngàn mắt trên cổ tay nàng phát ra Phật quang chói lòa, đánh văng hắn ra xa.
Nàng cười thanh thoát, sát khí dâng trào: "Ngươi nhầm rồi, ta không phải Kiếm tu.”
Ba người Tiêu Trường Phong đồng loạt lao lên, bạo kích Ma Âm.
Khi trận chiến đang diễn ra ác liệt, bỗng nghe thấy một tiếng ma sát khủng khiếp vang lên từ phía bên kia.
Hung thú Cùng Kỳ lao vút lên không trung, sau đó lao thẳng xuống, đ.â.m vào đám tu sĩ trên mặt đất.
“Rầm—”
Sau tiếng nổ lớn, xung quanh dường như đều lặng ngắt, làn sóng khí khổng lồ quét bay tất cả Linh tu và Ma tộc đứng gần đó.
Ngay cả mấy người Khương Trúc cũng phải giơ cánh tay lên che chắn, bị gió thổi đến mức không mở nổi mắt. Lực lượng sắc bén quét qua, để lại trên người họ những vết m.á.u dài.
“Chư vị, theo ta tiêu diệt con súc sinh này!”
Trong lúc Chung Vô cùng những người khác đang đối đầu với hung thú, Quan Giác đã thoát ra, vung đại đao lên, mạnh mẽ bổ xuống.
Lưỡi đao mang theo sự bá đạo và khí thế vô song, đao khí cuồn cuộn lan tỏa từ lưỡi đao ra khắp bốn phía.
“Gào gào gào—”
Máu tươi b.ắ.n tung tóe, một mắt của Cùng Kỳ bị lưỡi đao đ.â.m xuyên, nó loạng choạng lùi lại hai bước. Sự mù lòa khiến nó hoàn toàn mất kiểm soát.
Tiếng rít gào vang vọng khắp bốn phương, một luồng sức mạnh đáng sợ bao trùm hàng ngàn trượng xung quanh. Những linh thú trong núi mở to mắt nhìn, tiếng kêu thảm thiết vang vọng từ sâu trong núi.
Chính vào lúc này, Chung Vô và những người khác đã thoát khỏi thân thể khổng lồ của nó.
Vài vị đại năng chia ra đứng ở bốn phía, đồng loạt tụ tập lực lượng có sức mạnh hủy diệt trời đất. Linh lực trên người họ bốc lên ngút trời, đá vụn bay lên không trung, lơ lửng dưới bầu trời.
Ma Âm đứng dưới thân Cùng Kỳ trợn mắt nhìn.
Khương Trúc và những người khác không thể ở lại dưới sức mạnh đáng sợ như vậy. Ma Vương đã giúp họ chống đỡ một phần áp lực, để họ dẫn các đệ tử xung quanh nhanh chóng rút lui, càng xa càng tốt.
Xác của các Linh tu và Ma tộc nằm ngổn ngang trên mặt đất, các đệ tử lần lượt bước qua từng xác chết.
Khương Trúc quay đầu lại, chỉ thấy Vân Trung Kiếm Tôn giơ cao cự kiếm, Quan Giác vung đại đao c.h.é.m ngang, Phật chưởng của Vân Hải giáng xuống từ trên trời, Chung Vô chỉ tay diệt núi.
Còn hung thú khổng lồ vỗ cánh, cuốn theo cơn lốc dữ dội, gào thét làm đất trời biến sắc.
“Ầm ầm—”
“Ầm ầm—”
Sau một tiếng nổ chói tai, không còn lại gì cả. Sóng gió khổng lồ thổi các đệ tử lùi lại mấy bước.
Khương Trúc cố gắng mở mắt, chỉ thấy Cùng Kỳ ngã xuống đất, có người từ trên không trung rơi xuống.
“Tông chủ—”
“Quan Giác tiền bối—”
“Đại sư Vân Hải—”
“Chung Vô tiền bối—”
Khương Trúc cùng các đệ tử chạy tới, gọi đủ mọi cái tên, có cái tên nàng còn chưa từng nghe qua.
Nàng đang chạy thì đá phải một xác chết.
Cúi đầu nhìn, xác c.h.ế.t đã tan nát đến mức không nhìn ra hình dạng, nhưng khuôn mặt của Tô Thiên Tuyết thì dù hóa thành tro, nàng cũng nhận ra.
Ma Âm...
Khương Trúc nhìn quanh.
Ma tộc còn sống sót không biết đã trốn đi đâu, chỉ còn lại vài kẻ đang thoi thóp bò trên mặt đất.
Ma vương đáp xuống vai nàng, nói: “Hắn ngoáy rồi, linh cảm.”
Khương Trúc gật đầu: “Biết rồi, tai họa sống ngàn năm.”
Nếu không đoán sai, ở chỗ Bạch Tử Mục vẫn còn một mảnh hồn của hắn, có thế nào cũng không c.h.ế.t được.
Nàng cúi đầu nhìn t.h.i t.h.ể của Tô Thiên Tuyết, mất đi hồn phách của Ma Âm, t.h.i t.h.ể rất nhanh đã mục nát, chỉ còn lại một bộ xương.
---
Ở nơi xa, Lý Từ đứng bên cửa động, chứng kiến linh lực và ma khí bốc lên ngút trời từ phía xa.
Hắn ta nói: “Cùng Kỳ c.h.ế.t rồi.”
Liêu Thu Thủy bước đến bên cạnh, cũng nhìn về phía xa, nhưng trên mặt không có chút vui mừng nào: “Ừ.”
Nhưng Vân Trung Kiếm Tôn chắc chắn đã bị trọng thương, giữ được mạng hay không vẫn còn khó nói, mà họ thì chỉ có thể ở đây chờ đợi.
Giữa các Ma tướng, vẫn còn bốn vị Ma tướng đang ở Tu Tiên giới, phía Phàm giới thì hoàn toàn không còn viện binh.
Thu Vũ Miên Miên
Tứ đại tông chỉ còn lại một nhóm các thân truyền chưa hoàn toàn trưởng thành.
Hai người im lặng hồi lâu.
Điều duy nhất họ hy vọng bây giờ là Ma Âm đã chết.
Cùng lúc đó, Đạo Ngộ của Vạn Phật Tông cũng đang đứng trước cổng tông môn, nhìn ra xa, đôi môi mím chặt.
“Thắng cũng lo, thua cũng lo… Bao giờ mới đến hồi kết…”
Đại chiến cuối cùng cũng kết thúc.
Nhưng thương vong vô số.
Luyện đan sư của Luyện Đan Các bận rộn đến mức các không cứu kịp người bị thương, Khương Trúc cũng bận đến mức chân không chạm đất.
“Tiêu gia, Từ gia, Bạch gia, Trương gia, Mục gia, Dịch gia ở Trung Châu… tổng cộng c.h.ế.t và bị thương hơn một ngàn năm trăm tu sĩ từ Kim Đan trở lên…”
“Phía Nam Châu có Phùng gia, Công gia, Lý gia, Quảng gia… tổng cộng c.h.ế.t và bị thương hơn một ngàn hai trăm tu sĩ từ Kim Đan trở lên…”
“Thôi gia, Cổ gia, Hạ gia, Tô gia… của Bắc Châu có hơn một ngàn tu sĩ Kim Đan trở lên tử vong hoặc bị thương…”
“Nhiều gia tộc mất đi hơn một nửa trưởng lão, thậm chí nhiều gia chủ cũng đã hy sinh… Những con số trên chỉ tính những người nhận diện được hoặc tìm thấy thi thể.”
Vì Ma tộc chạy ra từ phong ấn dưới Phàm giới đều là những kẻ mạnh nhất, nên chiến trường lần này không hề để tu sĩ dưới Kim Đan tham gia.
Người báo cáo vừa nói, Bạch Vi vừa ghi chép lại, bởi nếu Vân Trung Kiếm Tôn tỉnh lại, chắc chắn sẽ xem qua.
Tiền đề là ông ấy có thể tỉnh lại.
Thấy Khương Trúc bước vào, Bạch Vi lập tức bỏ bút xuống, tiến đến hỏi: “Sao rồi?”
Khương Trúc nhìn nàng ấy, há miệng định nói gì đó, phải mất hồi lâu mới thốt ra: “Tỉnh rồi, nhưng…”
Nụ cười trên mặt Bạch Vi biến mất ngay khi nghe thấy chữ “nhưng” của nàng.
Quả nhiên, nàng ấy nghe Khương Trúc nói: “Tu vi đã phế…”
Thực tế không chỉ có Vân Trung Kiếm Tôn, ông ấy và tiền bối Vân Hải bị thương nghiêm trọng nhất, linh căn bị hủy, tu vi hoàn toàn biến mất.
Còn tiền bối Quan Giác bị mất một cánh tay, tiền bối Chung Vô thì mù cả hai mắt, tu vi lùi một đại cảnh giới…
Ngay cả Sinh Mệnh thụ của nàng cũng không cứu được.
Bạch Vi nhìn thẳng vào mắt nàng, nhìn một hồi rồi không nhịn được cúi đầu khóc, nghẹn ngào nói: “Ngài ấy... thật sự không còn cách nào sao… dù chỉ là hồi phục một chút tu vi…”
“Không có linh lực, ngài ấy sẽ chết.”
Tu sĩ mà không có linh lực, tuổi thọ sẽ giảm theo, mà Vân Trung Kiếm Tôn đã sống được mấy trăm năm, không có linh lực, ông ấy sẽ nhanh chóng lão hóa và qua đời.
Khương Trúc nghiêng người ôm lấy nàng ấy.
“Ngài ấy sẽ không chết, Ma Vương đang tìm cách, chúng ta sẽ cùng nghĩ cách.”
---
Bích Vân thành—
Ma tộc không nói lời nào tàn nhẫn đồ sát Diệp gia, đây không còn là chuyện của một gia tộc, mà là hận thù giữa Ma tộc và Linh tu.
Vì vậy, từ sau khi Diệp gia bị diệt, thành chủ bắt đầu lục soát từng nhà một, quyết tâm tìm ra Ma tộc đang ẩn nấp trong Bích Vân thành.
“Phàm ai phát hiện tung tích Ma tộc, báo cáo manh mối hữu ích sẽ được thưởng mười viên linh thạch trung phẩm—”
“Nếu ai biết mà không báo, phủ thành chủ tuyệt đối không nương tay!”
Từng đoàn binh lính chạy qua các con đường lớn nhỏ.
Đợi họ đi hết, từ khe cửa cũ nát lộ ra một đôi mắt, qua hai giây lại khép cửa lại.
“Tỷ tỷ, tỷ bị thương sao không uống thuốc?” Một cậu bé khoảng mười tuổi nhìn bát thuốc trên bàn, đầy nghi hoặc.
Đó là bát nước thuốc mà nương cậu bé dùng linh dược cấp thấp nấu ra, rất hiệu quả.
Vị tỷ tỷ kia toàn thân đầy máu, sao lại không uống?
“Mỗi lần ta bệnh đều uống cái này, uống rồi là hết đau.”
Hạng Nhiên quay đầu lại, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Tỷ không đau, thật đấy.”
Nàng ta tất nhiên không thể nói cho cậu bé biết, linh dược đối với một ma tu như nàng ta không có tác dụng, chỉ có ma khí mới có thể chữa lành vết thương.
Nàng ta phải tìm cơ hội rời khỏi thành mới được.