Hạng Nhiên đang tính toán đợi trời tối thêm chút nữa mới hành động, một loạt tiếng bước chân lại phá hỏng toàn bộ kế hoạch.
Qua khe cửa, nàng ta thấy người nữ nhân từng nấu thuốc cho mình đang dẫn theo binh lính đi về phía này.
Trong lòng Hạng Nhiên bỗng nhiên dâng lên một cơn giận dữ, nàng ta quay người, túm lấy đứa trẻ phía sau.
Dù rằng nàng ta bị thương, dù rằng lượng ma khí còn sót lại trên người đã không còn nhiều, nhưng chỉ cần nàng ta hơi dùng sức, cậu bé sẽ chết!
Cậu bé bị nhấc bổng lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẻ mặt đột nhiên lạnh lùng của nàng ta đã khiến cậu bé sợ hãi khóc òa: “Tỷ tỷ… tỷ đừng đánh ta, đừng đánh ta”
Hạng Nhiên nhắm mắt lại.
Bên ngoài, tiếng động ngày một lớn hơn.
“Rầm—”
Một binh lính đạp tung cánh cửa mục nát, bên trong chỉ còn lại một đứa trẻ đang khóc đến mức không thở nổi.
Thu Vũ Miên Miên
“Ma tộc ở đằng kia, mau đuổi theo!”
Người dẫn đầu lập tức đuổi theo, nhưng bị nữ nhân đang ôm đứa trẻ kéo lại: “Đại nhân, linh thạch ngài hứa phải đưa cho ta đấy.”
“Cho, cho, cái thứ không biết nặng nhẹ!”
Tuyết lại bắt đầu rơi, giống hệt mấy ngày trước.
Hạng Nhiên đã chạy ra tới phố lớn khẽ nghiêng đầu, phía sau, binh lính đuổi sát không rời.
Ma khí tỏa ra từ nàng ta khiến mọi người xung quanh hoảng sợ tránh xa, như thể vừa nhìn thấy một con quái vật. Tiếng hét thất thanh vang lên không ngừng.
“Ma tộc, Ma tộc đến kìa!”
“Trong thành thật sự có Ma tộc, đừng g.i.ế.c ta, đừng g.i.ế.c ta…”
“Cứu mạng, cứu mạng!”
Cả con đường hỗn loạn thành một mớ bòng bong, một vài tu sĩ chính nghĩa tốt bụng cũng tham gia vào đội ngũ truy đuổi.
Không còn cách nào khác.
Hạng Nhiên chỉ có thể nghiến răng lao về phía cổng thành.
“Chặn nàng ta lại, nàng ta muốn ra khỏi thành!”
Cổng thành đã bị đóng chặt, Hạng Nhiên đành phải trèo lên tường thành, nhưng trên tường cũng có binh lính chặn đường.
Ánh mắt Hạng Nhiên lóe lên sự lạnh lùng, nàng ta lập tức đánh ra một luồng ma khí. Một tia sáng lạnh vụt qua, những binh lính cản đường lập tức ngã xuống đất.
Nhưng từ một bên, một bóng người lao tới, bảy bàn tay tung chưởng chồng lên nhau, nàng ta không kịp né, chỉ có thể giơ tay lên đỡ. Đồng thời, một Linh tu khác tung một cú đá ngang vào người nàng ta.
Cú đá này dùng toàn lực, khiến khí huyết trong cơ thể Hạng Nhiên cuộn trào, rồi bị hất văng ra xa hơn mười mét.
Thời điểm ở cùng mấy người Niệm Nhất, nàng ta đã bị trọng thương. Sau đó lại giao chiến với người Diệp gia suốt một đêm, vết thương cũ chưa lành, nay lại thêm vết thương mới. Hiện tại, nàng ta chỉ có thể há miệng thở dốc, phun ra từng ngụm m.á.u tươi.
“Ngươi tùy tiện tàn sát Linh tu của chúng ta, không treo đầu Ma tộc ngươi lên trên cổng Bích Vân thành, để chịu cảnh gió thổi tuyết rơi hàng ngày, thì khó mà giải nỗi hận trong lòng chúng ta!”
Hạng Nhiên cố gắng đứng dậy từ mặt đất, khóe miệng đầy máu:
“Diệp gia coi thường mạng người, hại người vô số, ta g.i.ế.c bọn họ thì có gì sai?”
Người đối diện là một vị cầm đao mặc áo giáp. Thanh đao nặng nề, sáng loáng dưới ánh trăng, mang theo tiếng gió rít c.h.é.m thẳng xuống đầu nàng ta.
“Dù Diệp gia tội ác chồng chất, thì cũng không đến lượt Ma tộc các ngươi nhúng tay! Tu Tiên giới chúng ta tự khắc xử lý!”
“Keng—”
Thanh đao va chạm với bàn tay bao bọc bởi ma khí, lực lượng khổng lồ ép Hạng Nhiên xuống.
“Xử lý? Ta đã chờ suốt mười tám năm, nhưng vẫn chưa thấy các ngươi xử lý!”
Khi người lính kia còn đang nghi hoặc, bỗng nghe thấy một âm thanh xé gió. Nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen nhảy xuống từ tường thành.
Hắn vội vàng đuổi tới mép tường, cúi đầu nhìn xuống, nhưng chỉ còn lại một vùng tuyết trắng mênh mông, không thấy bóng dáng của ai.
Quay đầu lại, trên đất chỉ còn lại một cánh tay bị đứt.
“Ra thành, đuổi theo!”
Tuyết rơi dày đặc, Hạng Nhiên thoát ra được ngoài thành, nhưng vết thương trên cánh tay phải đã bị đông cứng.
May mắn thay, đó cũng là điều tốt, ít nhất nàng ta sẽ không c.h.ế.t vì mất máu.
Nàng ta chạy rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một hang động nhỏ miễn cưỡng tránh được gió tuyết.
Ma khí đã cạn kiệt, nàng ta không thế chống lại cái lạnh thấu xương. Điều nàng ta có thể làm bây giờ chỉ là thu mình thành một khối, một lúc sau, nàng ta chậm rãi đưa tay lên tháo miếng ngọc bội bên hông, đeo lên cổ.
Hơi lạnh từ ngọc bội khiến nàng ta không kìm được mà rùng mình.
Nếu vứt bỏ ngọc bội, bọn họ sẽ tìm ra nàng ta ngay lập tức.
"Hạng Lão Bình... Diệp lão tổ... Diệp Thần... Diệp Linh..."
Nàng ta thì thầm từng cái tên, như thể đó là niềm tin giúp nàng ta cầm cự lâu thêm một chút.
Trong cơn mê man, một luồng hơi ấm phả vào mặt nàng ta, tiếng gầm gừ khe khẽ của dã thú khiến nàng ta tỉnh táo, nhưng nàng ta không dám mở mắt hoàn toàn.
Trước mặt là ba con sói.
Là băng lang Trúc Cơ kỳ.
Hơi thở nàng ta dồn dập, bàn tay lần xuống hông, nắm chặt chủy thủ. Trong khoảnh khắc, nàng ta lao tới, đ.â.m sâu vào cổ con sói trước mặt.
Tiếc rằng lực tay trái của nàng ta quá yếu, thế nên cả người nàng ta bị hất văng ra ngoài.
Mùi m.á.u tanh lập tức kích thích hai con sói còn lại, chúng điên cuồng lao tới, răng nanh sắc bén hướng thẳng vào nàng ta.
Tiếng quyền cước vang lên liên tiếp trong không gian chật hẹp.
Ba con sói, một con người. Trong mắt bọn họ đều rực lên sát khí,lộ ra ánh sáng hung ác.
Một con sói cắn c.h.ặ.t c.h.â.n nàng ta, kéo lê về phía sau. Nàng ta thuận tay nhặt lấy chủy thủ vừa rơi xuống đất, đợi khi con sói khác lao đến, lạnh lùng giơ d.a.o ra trước mặt, trong mắt nàng ta như có hồng quang, lạnh lẽo đầy đáng sợ.
"Phập—"
Chủy thủ cắm sâu vào thân thú, đoạt đi sinh mệnh của nó.
Gió lạnh không ngừng tràn vào hang động. Hạng Nhiên lột sạch ba tấm da sói, khoác lên người, có lẽ nàng ta vừa trải qua một trận chiến, nên khiến cơ thể nóng lên, lá gan cũng lớn hơn một chút.
Nàng ta đi ra ngoài, nhặt ít củi khô, vất vả lắm mới đốt được một đống lửa.
Nhưng chưa bao lâu, bên ngoài lại có động tĩnh.
Hạng Nhiên nhìn chằm chằm vào màn tuyết trắng, ngẩn người, không đi ra kiểm tra, cũng chẳng có ý định trốn.
Nàng ta không hiểu, vận khí của mình rốt cuộc kém đến mức nào, dường như chưa bao giờ được trời cao đoái hoài.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, một nhóm người đông đảo xuất hiện trước cửa hang.
Nàng ta ngồi trong hang, nhai từng miếng thịt nướng, không buồn ngẩng đầu lên.
Chỉ còn một cánh tay khiến động tác nàng ta hơi vụng về, thậm chí còn có vài miếng thịt chưa chín hẳn. Nhưng nàng ta không đợi được nữa, cứ thế ăn, khiến khóe miệng dính đầy m.á.u tươi.
"Linh tu?" Người bên ngoài chần chừ, không ai dám bước vào, dường như đã phát sinh gì đó.
"Hay là đi thôi? Giữa trời tuyết thế này mà dám một mình ở ngoài, chắc chắn không phải kẻ dễ chọc."
"Nếu muốn đi thì tự đi, đừng trách ta không nhắc nhở. Hiện giờ Bích Vân thành đang kiểm soát rất nghiêm ngặt, tuyết lớn thế này, linh thú bên ngoài lại đang tụ tập đi săn. Muốn c.h.ế.t thì cứ đi!"
Người nọ nói xong, bèn thẳng thừng bước vào hang, không nói một lời, ngồi xuống bên đống lửa.
Hạng Nhiên đưa tay lau vết m.á.u bên môi: "Cút."
Người nam nhân giật mình, nhưng vẫn cố tỏ ra hung hăng: "Muốn c.h.ế.t hả? Dám chọc vào Nguyên Anh!"
Lúc này nàng ta mới nhận ra, trên người hắn ta toát ra ma khí,
Bên ngoài, đám người kia lập tức ồn ào, có kẻ quát lên:
"Mã Vũ, sao ngươi lại làm lộ thân phận của chúng ta, nếu để Linh tu khác biết, chúng ta sẽ c.h.ế.t chắc!"
"Chúng ta phải g.i.ế.c người bên trong đi, nếu không cả bọn chắc chắn sẽ bị bao vây tiêu diệt!"
“Đúng đúng, mau g.i.ế.c nàng ta đi, nơi này cách Bích Vân thành không xa, nếu nàng ta chạy thoát chúng ta chêt chắc.”
Những kẻ vốn còn đang do dự lập tức lộ ra sát ý, ào ào xông vào hang.
Hạng Nhiên lặng lẽ nghe cuộc trò chuyện của bọn chúng, trong lòng khẽ động.
Buông khúc xương xuống, nàng ta dùng da sói lau sạch m.á.u trên tay, giọng điệu lạnh như băng: "Diệp gia của Bích Vân thành... là ta diệt.”