Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 286:




Dịch Phong xòe tay, cười nói: “Trí nhớ tệ thật, chẳng phải ta còn giúp các ngươi cứu Ma Âm sao? Còn các ngươi, thứ các ngươi đưa cho ta lại chính là cấm thuật Hấp Linh ngày xưa, nhọc ta phải tốn không ít công sức để tra xét.”

Ma Tam lạnh mặt: “Thì sao? Đó chính là thứ ngươi muốn, ta đã trả thù lao rồi.”

Dịch Phong: “Phải, ta đâu nói không cần. Chỉ cần có thể tăng tu vi, ta đều thích. Nhưng theo ta biết, cấm thuật Hấp Linh chỉ có thể nâng tu vi từ Hóa Thần sơ kỳ lên Hoá Thần trung kỳ. Vậy tiếp theo, ngươi định đưa gì để trả cho ta?”

Ma Tam cười âm hiểm: “Cái đó ngươi không cần lo.”

Dịch Phong: “Được, vậy ngươi nói đi, tiếp theo làm gì?”

“Bắt người.”

Ma Tam nhìn hắn ta, nói với vẻ đầy vẻ hứng thú: “Bọn người Niệm Nhất, chỉ cần ngươi bắt đại cho ta được một người sống, ta sẽ giúp ngươi tiếp tục tăng tu vi.”

Tay Dịch Phong khựng lại.

Ánh mắt Ma Tam lóe lên tia tàn độc: “Sao? Không muốn à?”

Dịch Phong bỗng nhiên cười: “Dĩ nhiên là không muốn rồi, ngươi muốn người sống, độ khó cao quá, ta phải tăng tu vi đến Hợp Thể cảnh, nếu không thì ta không làm.”

“Được.” Ma Tam đồng ý rất sảng khoái.

Không biết là thật sự có cách giúp tăng tu vi từ Hóa Thần trung kỳ lên Hợp Thể cảnh hay chỉ là lừa hắn ta.

Nhưng Dịch Phong chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn ta.

Lương Tu nhìn chăm chú vào nơi hắn ta vừa biến mất hai giây, rồi quay sang Ma Tam, khẳng định: “Ngươi không tin hắn.”

Ma Tam chỉ để lại một câu: “Nhân tu là kẻ không đáng tin nhất.”

Sau trận đại chiến, vì có quá nhiều người bị thương, các Linh tu tập trung tại một thung lũng để trị thương.

Trên đất, người nằm, người dựa, người bị thương nặng nhẹ đều có, nhưng phần lớn đều ngồi xếp bằng tự mình chữa trị, chỉ cần một viên đan dược cao cấp hoặc một gốc linh thảo thượng hạng là đủ giúp họ hồi phục phần nào.

Còn những người đứng đầu gia tộc thì tụ tập lại với nhau.

“Chậm nhất là ngày mai, Phùng gia ta chắc chắn sẽ quay về Vân Dương thành.” Gia chủ Phùng gia, Phùng Khải nói.

Lời vừa dứt, những người khác lập tức đứng dậy.

Gia chủ Cổ gia, Cổ Điền chất vấn: “Ngươi muốn quay về? Ma tộc còn chưa bị tiêu diệt.”

“Dù Ma tộc có bị tiêu diệt hay không, ta cũng sẽ dẫn người của ta rời đi! Phùng gia ta chỉ còn lại chừng này người, các ngươi muốn c.h.ế.t hết mới hài lòng sao?”

Phùng Khải ném mảnh vải mềm dùng để lau m.á.u trong tay xuống đất, đứng dậy nhìn sang người của những thế lực khác, giơ hai ngón tay lên, nói: “Trong trận chiến này, Phùng gia ta c.h.ế.t hai trăm đệ tử, ba trưởng lão. Nếu không phải bổn gia chủ ta mệnh lớn, Phùng gia giờ có lẽ đã đổi chủ rồi!”

Cổ Điền bước lên một bước: “Ngươi nói nhà ngươi có người chết, nhưng ở đây nhà ai mà không thế?”

Phùng Khải nhìn chằm chằm vào lão ta, cười lạnh: “Nếu ta nhớ không lầm, Cổ gia các ngươi chỉ mất chưa đến một trăm người?”

Cổ Điền hiểu được ý lão già kia muốn nói gì, cảm thấy có chút nực cười: “Ngươi nghĩ là chúng ta đã tính toán sao? Trên chiến trường, ai sống ai c.h.ế.t chúng ta làm sao mà quyết định được?! Vân Trung Kiếm Tôn tự có quyết định, đâu phải chỉ bằng vài câu của ngươi là có thể đảo lộn trắng đen...”

“Vân Trung Kiếm Tôn không thể quyết định nữa, ông ta đã phế rồi!”

Phùng Khải lớn tiếng ngắt lời lão ta: “Còn các ngươi có giở trò hay không, ai nói chắc được?”

Bên này cãi vã dữ dội, Khương Trúc vốn đang luyện đan và Bạch Vi đang chữa trị thương binh cũng nghe thấy động tĩnh.

Khương Trúc nhanh chóng tìm một đệ tử của tông môn, bảo hắn ta đi gọi các trưởng lão của Tam đại tông môn đến, sau đó cùng Tiêu Trường Phong và mấy người nữa đi khuyên giải.

Nhưng một khi mâu thuẫn giữa các thế lực này bùng nổ thì nhóm hậu bối như bọn họ khuyên can cũng chẳng thấm vào đâu. Họ khuyên một câu những người kia có thể mắng lại mười câu.

Dù Tiêu Trường Phong có khống chế không cho họ động thủ, nhưng trong lòng họ vẫn không phục, lời lẽ đầy sắc bén.

 

Phùng Khải quay đầu nhìn Bạch Vi giữ chặt lão ta, hỏi: “Kiếm Tông c.h.ế.t bao nhiêu đệ tử? Ngươi đã thống kê chưa? Nói thật đi.”

Bạch Vi mím môi, nhìn sang Khương Trúc: “Ba trăm năm mươi tám người.”

Phùng Khải cười nhạt, rồi nhìn về phía thế lực của Cổ Điền, gật đầu: “Kiếm Tông cũng đã mất hơn ba trăm đệ tử...”

Người bên phía Cổ Điền cũng rất tức giận, chẳng lẽ họ phải c.h.ế.t sạch thì đối phương mới hài lòng?

“Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy?”

“Ta có nói bậy hay không, trong lòng các ngươi tự hiểu rõ. Có thế lực gần như bị diệt sạch, còn có thế lực cộng lại vẫn có thể lập thành một đội quân. Trong đó có bao nhiêu mờ ám, nói vài câu sao mà rõ được.”

Lời của Phùng Khải khiến mọi người ở đây gần như ngay lập tức d.a.o động, bầu không khí trở nên hỗn loạn vô cùng.

Có người giữ Phùng Khải lại, có người giữ Cổ Điền, cũng có người chia phe.

Nhưng chưa kịp để họ tiếp tục tranh cãi với Phùng Khải, các trưởng lão của Tam đại tông môn từ phía sau tiến vào.

Ngoại trừ những người ở lại trấn giữ tông môn và được cử đi canh giữ biên giới, Tam đại tông môn cử đến đây tổng cộng mười hai vị trưởng lão, nhưng đã có ba vị hi sinh.

Người dẫn đầu chính là trưởng lão Lâm Thiên của Kiếm Tông, nhờ sự xuất hiện của họ mà bốn phía xung quanh mới tạm thời yên tĩnh lại.

Trưởng lão Lâm Khiên vẫy tay với Khương Trúc và mấy người trẻ tuổi, tách họ ra khỏi đám đông hỗn loạn.

Sau đó, lão mới nhìn qua đám người có mặt, trầm giọng nói: “Thương vong của các đệ tử không phải điều chúng ta mong muốn, chư vị vì chống lại Ma tộc mới cùng nhau chiến đấu, ở đây không có kẻ phản bội, và cũng không được phép có kẻ phản bội.”

“Hiện tại chúng ta không còn thời gian để rối rắm về những chuyện này nữa. chừng nào Ma tộc vẫn còn trong Tu Tiên giới, chúng ta đều có thể phải chịu kết cục như Diệp gia, đó không phải điều chúng ta mong muốn.”

Sắc mặt Phùng Khải vẫn không tốt, lão ta quay lại nhìn người của Phùng gia phía sau, rồi lại nhìn về những thế lực khác trước mặt.

Khương Trúc đứng bên cạnh trưởng lão Lâm Thiên, nghe rõ ràng Phùng Khải nói: “Ngày sau thế nào ta không quản, ta chỉ biết nếu Phùng gia ta tiếp tục có người chết, không cần Ma tộc, các gia tộc khác cũng có thể nuốt chửng bọn ta.”

Trên mặt lão ta vẫn còn vết máu, trong mắt có những cảm xúc mà Khương Trúc chưa từng thấy trước đây.

Bi thương, quyết tâm, hối hận, nghi ngờ, nặng nề...

Nhiều cảm xúc lẫn lộn vào nhau.

Thu Vũ Miên Miên

Khương Trúc cảm thấy gia tộc nhỏ bé này dường như đã đè nặng lên đôi vai, đẩy lão ta vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

“Những chuyện cao cả như chống lại Ma tộc, Phùng gia bọn ta không làm nổi.”

Phùng Khải dẫn theo người còn sót lại của Phùng gia leo lên linh mã, lão ta nhìn Khương Trúc, Trương Đồng và những người khác vài giây.

Nói: “Nếu cứ tiếp tục c.h.ế.t thêm nữa, Phùng gia ta cũng phải để đám trẻ mười sáu mười bảy tuổi này lên chiến trường, nhưng đám hậu bối Phùng gia ta không có tu vi cao như vậy, bọn chúng không sống nổi.”

Có lẽ vì đạo nghĩa, trước khi dẫn người Phùng gia rời đi, lão ta để lại một câu: “Ta sẽ dẫn người Phùng gia đi trấn giữ biên giới.”

Trưởng lão Lâm Thiên nhìn theo bóng lưng người Phùng gia rời đi một lúc lâu.

Dù thế nào, lão cũng không thể đưa người Phùng gia trở lại.

“Lâm trưởng lão, Tề gia bọn ta cũng chỉ còn lại một vị trưởng lão trấn giữ, gia chủ cũng đã chết. Ta nghĩ chúng ta phải từ biệt rồi...”

Khương Trúc quay đầu lại, là một lão giả có tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, nàng rất muốn nói gì đó, nhưng khi thấy dáng vẻ của lão ta lại không thể thốt lên được.

Trưởng lão Lâm Thiên nhắm mắt gật đầu.

Người kia lập tức dẫn người rời khỏi nơi này.

“Lâm trưởng lão...”

“Lâm trưởng lão...”

Càng ngày càng nhiều người gọi bên tai.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.