Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 287:




Không nghi ngờ gì nữa, lời nói và hành động của Phùng Khải đã làm lung lay một phần thế lực.

Phùng Khải nói không sai, trước khi Ma tộc bị tiêu diệt, họ phải đảm bảo mình không bị các thế lực khác nuốt chửng.

“Trưởng lão, chúng ta không thể để bọn họ rời đi hết. Nếu họ đi rồi, bên Ma tộc kia phải làm sao?” Khương Trúc gần như có thể dự đoán được sau này Ma Tam sẽ hung hăng đến mức nào.

Nếu không còn ai chống cự, Ma tộc chắc chắn sẽ tấn công mạnh mẽ, không ai biết bước tiếp theo của chúng sẽ là gì.

“Đúng vậy, trưởng lão Lâm Thiên, nếu những gia tộc đó rời đi, vậy những gia tộc còn lại của chúng ta chẳng lẽ không thể đi sao? Không thể vì họ c.h.ế.t nhiều người mà để họ đi, còn chúng ta thì ở lại chờ chết.”

Cổ Điền và những thế lực khác cũng lên tiếng bất mãn, âm thanh phản đối vang vọng khắp nơi.

Tình hình lại trở nên hỗn loạn, một phần thế lực không đồng ý cho họ rời đi, cho rằng nhất định phải tiêu diệt Ma tộc. Một phần khác lại cho rằng mình đã chịu quá nhiều tổn thất, không thể tiếp tục tham chiến.

Trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn, Lâm Thiên nhanh chóng ra lệnh cho các trưởng lão đưa Khương Trúc và những người khác ra ngoài.

Bọn họ tụ tập lại, tranh cãi kịch liệt, tuy không ra tay nhưng tình hình còn nghiêm trọng hơn cả đánh nhau.

“Đi thôi, chúng ta đi xem các đệ tử khác.” Bạch Vi nói.

Bọn họ không giúp được gì, đành phải tìm việc khác để làm.

Khương Trúc ngẩng đầu nhìn thấy một bóng lưng già nua đang bước về phía bờ sông. Nàng quay lại nói với Bạch Vi và những người khác: “Các ngươi cứ đi trước, ta sẽ đến sau.”

Trương Đồng nhìn theo hướng nàng đi, lẩm bẩm: “Nàng đi tìm ai vậy?”

Bạch Vi nhìn kỹ rồi nói: “Hình như là đại sư Vân Hải.”

Tiêu Trường Phong gật đầu: “Là lão ấy.”

“Sao Tiểu Trúc lại quen biết đại sư Vân Hải?” Trương Đồng càng thêm bối rối.

Tiêu Trường Phong: “Không biết.”

Bạch Vi bắt chước Tiêu Trường Phong, cũng đáp lại bằng giọng trầm ngâm: “Không biết.”

Trương Đồng lập tức lộ ra biểu cảm như ông lão trong tàu điện ngầm nhìn điện thoại(1).

Tình bạn chính là một loại bệnh truyền nhiễm.

Thật đáng sợ!!!

Ở bên kia, Khương Trúc đã đuổi kịp đại sư Vân Hải đang bước đi một mình.

“Ta nhớ ngươi, tiểu ăn mày.” Vân Hải mỉm cười nhìn nàng.

Khuôn mặt lão già nua kinh khủng, nếp nhăn gần như tràn ra ngoài, so với lần đầu tiên Khương Trúc gặp lão, trông lão già đi rất nhiều.

“Ma Vương đã tìm được cách tu luyện lại linh lực rồi, đại sư, hiện tại ngài nên đi tu luyện đi.”

Khương Trúc suy nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Ma Vương là tên linh thú của ta, ngài đừng hiểu lầm.”

Vân Hải lắc đầu, tiếp tục bước dọc theo bờ sông: “Bần tăng đã đi từ Tây Châu đến Trung Châu, vượt qua Nam Châu, đặt chân đến Bắc Châu, và đã ngắm nhìn phong cảnh Đông Châu. Ta đã tu luyện đủ rồi.”

Giang Trúc đi bên cạnh, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ thốt ra một câu vô nghĩa: “Cùng Kỳ rất khó giết.”

“Đó là con hung thú thượng cổ cuối cùng.”

Giọng của Vân Hải chậm rãi, ngay cả khi nói về hung thú cũng bình thản: “Thao Thiết (2), Hỗn Độn (3), Đào Ngột (4), mỗi con đều rất hung bạo. Sư tổ ta đã kể rằng, năm xưa khi bọn họ tiêu diệt Hỗn Độn đã có rất nhiều người chết, sau đó sư tổ ta từ tông chủ trở thành Tán tu.”

“Đều là những chuyện xưa không dám nhớ lại.”

Lão nhìn thẳng về phía trước rất lâu mới quay lại nhìn nàng, như đang hồi tưởng lại lần đầu gặp nàng.

“Ba năm trôi qua, ngươi đã thành công nhập Phật.”

Khương Trúc mỉm cười: “Đúng vậy, cũng nhờ lúc trước có đại sư chỉ đường.”

Tính đến hôm nay, nàng đã đến Tu Tiên giới được ba năm.

Nhìn lại, vẫn cảm thấy Phong Thanh Tông với mùi hôi thối của những kẻ chó l.i.ế.m vẫn khiến nàng cau mày.

Có thể nói là trước sau vô đối.

Vân Hải chậm rãi bước đi: “Đạo chia ba nghìn, Phật phân vạn lối, ngươi vốn dĩ đã vào Phật môn, không thể nói là ta chỉ đường.”

“Phật phân vạn lối?”

Vân Hải nhìn nàng một cái, mỉm cười nói: “Phật Di Lặc thong dong khắp trời đất, Phật Kim Cang vẻ mặt dữ tợn, Phật Cứu Thế từ khẩu thiện tâm...”

Khương Trúc tò mò hỏi: “Vậy đại sư nghĩ ta là Phật gì?”

 

“Phật Kiếm? Hay Phật Chúng Sinh? Chỉ có ngươi mới biết.”

“?”

Lão đại sáng tác ở đâu ra thế này.

Khương Trúc bĩu môi: “Đại sư đang coi thường ta vì ta còn nhỏ tuổi sao?”

Nàng đã lật tung hết tất cả kinh Phật trong Cấm Tháp rồi, chẳng hề có Phật Kiếm hay Phật Chúng Sinh nào cả.

Vân Hải nhìn thấy biểu cảm của nàng là biết nàng không tin, bèn cười nói: “Trước đây cũng không có Phật sát (5), càng không có Phật đạo.”

Khương Trúc sững lại, vội vàng đuổi theo: “Phật sát? Nhưng... Tông Chủ nói rằng Phật tu không đi theo con đường g.i.ế.c chóc.”

“Đó là Phật đạo ngày xưa, con người không bất biến, đạo cũng thế. Ta từng gặp một Phật sát, hắn nói với ta rằng không g.i.ế.c không thành Phật, đó là một Phật tu rất thú vị.”

Vân Hải cười chỉ về phía nàng: “Nếu đúng như ngươi nói, loại Phật tu như ngươi cũng không thể nhập Phật đạo được.”

Khương Trúc cười gượng, gãi gãi mũi.

Vân Hải tiếp tục: “Phật Tổ chỉ đơn giản là chỉ cho hậu nhân một con đường thành công mà người đã đi qua, đồng thời còn thay thiên đạo cho phép, sàng lọc những con đường khác cũng có thể dẫn đến thành công.”

“Nếu ngươi có bản lĩnh, ngươi có thể tự chọn con đường của mình.”

Giọng nói của lão ngày càng chậm, như guồng nước cũ kỹ, phải rất lâu mới quay được một vòng.

“Cho dù mang danh nghĩa Phật đạo, các tu sĩ vẫn có thể bước ra hàng ngàn con đường khác nhau.”

“Mỗi người đều có con đường của riêng mình, cũng như trên đời này không có hai chiếc lá nào giống hệt nhau.”

“Đại đạo của những tu sĩ có chung đạo tâm không phải là nhà tù, mà là lối tắt mà người đi trước đã dọn sẵn. Chỉ là họ gộp những đại đạo tương đồng gọi chung là Phật đạo.”

Khương Trúc nhất thời ngẩn người tại chỗ.

Không biết từ lúc nào, Vân Hải đã đi đến ngồi dưới một gốc cây lớn. Lão dựa vào thân cây, làn da của lão gần như hòa làm một với vỏ cây cằn cỗi.

Lão già quá rồi.

Cũng quá mệt mỏi.

Lão mỉm cười nhìn Khương Trúc, giọng nói mơ hồ đến đáng sợ, như thể từ xa xăm vọng lại.

“Nếu ngươi muốn, có thể đi trên một con đường hoàn toàn khác. Nếu không muốn, lối tắt của người đi trước luôn sẵn sàng che chở ngươi.” Mặc dù ngươi đã đang đi con đường đó rồi.

Lá cây xào xạc rơi xuống, chẳng mấy chốc đã phủ kín người lão. Một cơn gió thổi qua, để lộ ra một đoạn xương trắng khoác áo cà sa màu vàng.

Trong phòng, Ma Vương đã hóa thành hình người, chuẩn bị truyền phương pháp tu luyện cho Vân Trung Kiếm Tôn.

Phương pháp này vốn là hắn và Lôi Thần ghi lại, định đưa cho Khương Trúc dùng sau khi nàng bị vỡ linh căn, giờ lại phải dùng cho lão già này trước.

Tóc của Vân Trung Kiếm Tôn đã bạc trắng, ông ấy chăm chú nhìn người trước mặt, nói: “Cửu Phi, ngươi sẽ giúp chúng ta, ít nhất là trước khi bọn chúng đột phá Hóa Thần chứ?”

Ma vương nhướn mày: “Bổn vương chẳng phải đang giúp các ngươi sao? Đang bận cứu mạng ngươi đây.”

Vân Trung Kiếm Tôn: “Ngươi biết nguồn sức mạnh đó đang ở đâu.”

Sắc mặt Ma Vương lập tức trở nên lạnh lùng.

Ban đầu chỉ là suy đoán nên không dám ra tay. Bây giờ thì đã xác nhận rồi.

Thu Vũ Miên Miên

Sức mạnh cuối cùng của hắn, quả nhiên đang nằm trong tay Ma vương Ma Sát.

Ma Vương nói: “Tu Tiên giới đã an nhàn quá lâu rồi, dường như không còn phong hoa như xưa.”

Vân Trung Kiếm Tôn hơi cúi đầu, cười tự giễu: “Loạn thế xuất anh hùng, thịnh thế nhiều phường hèn kém.”

Bọn họ chính là những kẻ tầm thường.

Không còn cảnh trăm người cùng phi thăng như ngàn năm trước, cũng không thể sánh với cảnh vĩ đại nghìn người đột phá Hợp Thể ngày ấy.

(1)

(2) Bào Hào còn được gọi là Thao Thiết 饕餮, là một loài dị thú ăn thịt người, tập hợp đặc trưng của ba loài động vật người, hổ, dê thành một thể. Nó có ngoại hình là mặt người thân dê, nanh hổ vuốt người, con mắt mọc ở dưới nách, âm thanh giống như trẻ sơ sinh đang khóc.

(3) Đế Giang tức thần Hỗn Độn 混沌神. Thần Hỗn Độn Đế Giang không đầu không mặt, dáng vẻ giống như cái túi vàng, màu sắc đỏ như đan hỏa, có sáu chân, bốn cánh. Trong sách cổ có nói Đế Giang tức Đế Hồng.

(4) Đào Ngột (梼杌): Trong Tây Hoang Kinh - Sơn Hải Kinh có đoạn trích:" Tây Hoang có giống thú dáng to như hổ, lông dài hai thước, chân hùm mặt người, đuôi dài một trượng tám thước, nhiễu loạn Tây hoang, tên là Đào Ngột..."

Cũng như những Hung thú khác, Hỗn Độn để ám chỉ những người che giấu kẻ gian nghe theo giặc làm điều hung ác; Cùng Kỳ thì lại ám chỉ những kẻ ác ôn bội bạc; Tháo Thiết là cách gọi đại diện cho những kẻ tham lam vô độ độc ác vô cùng; còn Đào Ngột thì được dùng như một từ ví von những kẻ bản tính hung tàn, cố chấp không chịu thay đổi.

(5) Thế giới hóa độ của Phật đà (theo từ điển Hán-Nôm)

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.