Ma Vương cũng đồng ý với nhận định này.
Tu Tiên giới bây giờ không thể so sánh với ngày xưa.
Quan trọng nhất là chính đám Linh tu này đã phong ấn hắn. Riêng chuyện đó là khiến hắn cảm thấy bất mãn vô cùng.
Tuy nhiên, dù gạt bỏ hết những ân oán cá nhân giữa hắn và Tu Tiên giới, đứng từ góc nhìn của kẻ ngoài cuộc, hắn vẫn nghi ngờ liệu việc phong ấn Ma tộc khi xưa có phải là quyết định đúng đắn hay không.
Trước trận đại chiến cách đây hai ngàn năm, giữa Vạn Ma Quật và Tu Tiên giới chưa từng tồn tại phong ấn nào.
Mặc dù đã phân định rõ ràng ranh giới, Thiên Trụ giữ linh lực nằm trong phạm vi Tu Tiên giới, còn Địa Sát Ma Thạch ngăn cản ma khí dừng lại ở Vạn Ma Quật, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Vạn Ma Quật cằn cỗi, chỉ có ma khí và đá vụn, hoang vu và lạnh lẽo. Nơi đó chỉ có Ma tộc, hoàn toàn không phồn thịnh như Tu Tiên giới.
Vì thế, Ma tộc thường xuyên xâm phạm vào lãnh thổ của Linh tu, xung đột xảy ra liên miên. Trong hoàn cảnh ấy, môi trường sinh tồn của Linh tu khắc nghiệt hơn bây giờ rất nhiều, nhưng cũng chính vì thế mà thiên tài và cường giả xuất hiện nhiều không kể xiết.
Ngày nay, sau hai ngàn năm kể từ khi Ma tộc bị phong ấn, số lượng cường giả Hợp Thể cảnh trong Tu Tiên giới chỉ đếm trên đầu ngón tay, càng không nói đến những tuyệt thế cường giả Đại Thừa cảnh.
Ma Vương ngẩng đầu nhìn Vân Trung Kiếm Tôn và nói: “Có lẽ ngay từ đầu các ngươi không nên phong ấn Ma tộc.”
“Đó là quyết định của tổ tiên, chúng ta không có quyền can thiệp.”
Vân Trung Kiếm Tôn không trải qua thời kỳ đó, nhưng đó chắc chắn là một thời đại hỗn loạn và đầy m.á.u tanh.
Ma tộc muốn tàn sát bọn họ, đương nhiên bọn họ phải phản kích. Tổ tiên mong muốn có thể che chở hậu nhân nên quyết định phong ấn Ma tộc. Ai có thể nói điều đó là sai?
Ít nhất, những kẻ thế hệ sau như họ không thể phán xét như vậy.
Điều duy nhất họ có thể làm là một lần nữa đứng vững và chống lại Ma tộc.
Ma Vương vô thức vuốt ngón tay cái của mình, rất lâu sau mới nói: “Tạm thời bổn vương sẽ không lấy lại sức mạnh, ít nhất là cho đến khi các ngươi còn có thể giữ được Ma Sát.” Nói xong, ánh mắt hắn ra hiệu cho Vân Trung Kiếm Tôn chuẩn bị tiếp nhận phương pháp tu luyện.
Vân Trung Kiếm Tôn nở một nụ cười nhẹ, những nếp nhăn trên khóe mắt khẽ động: “Đa tạ.”
Công gia ở Nam Châu —
“Tại sao?!”
Công Thiên Tinh không thể tin nổi rằng người phụ thân luôn luôn sáng suốt của mình lại thẳng thừng từ chối hắn. Dường như hôm nay hắn mới thực sự hiểu rõ người trước mặt.
“Họ vì Tu Tiên giới mà bị truy sát, tại sao họ có thể đi còn con thì không?”
Công Sóc đập mạnh lên bàn, phát ra một tiếng “rầm”, lão ta quát: “Giờ không phải chuyện con có thể hay không! Là Công gia không cho phép con ra ngoài mạo hiểm. Nếu con là Lý Thiên Tinh hay Hà Thiên Tinh thì c.h.ế.t ở đâu cũng chẳng sao, nhưng con mang họ Công!”
“Bất kể chuyện con làm là vì chút vinh quang nhỏ bé của mình hay chỉ đơn giản là ganh đua với đám người trẻ tuổi khác, ta đều phải nói với con rằng con phải tỉnh táo lại.”
Công Thiên Tinh nghe giọng điệu cương quyết của phụ thân mình, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo: “Con rất tỉnh táo, dù con mang họ Công thì con vẫn là Linh tu.”
Công Sóc từng bước từ nơi chủ vị đi đến trước mặt hắn, nghiêm giọng nói: “Con không hiểu sao? Công gia đã mất hai trăm đệ tử trên chiến trường chống lại Ma tộc, nhiêu đó đã là cống hiến đủ lớn vì Linh tu rồi!”
Lần đầu tiên phụ tử hai người đối mặt căng thẳng như vậy.
Công Sóc từng chữ từng câu nói: “Con tưởng các thế lực khác sẽ đạo nghĩa hơn Ma tộc sao?! Các gia tộc khác đang rình rập như hổ đói, chẳng bao lâu nữa tình hình sẽ càng hỗn loạn hơn, đến lúc đó Công gia cần có thiếu chủ, thế nên ai cũng có thể chết, nhưng con thì không.”
Nói xong, lão ta thu lại ánh mắt, vẫy tay ra hiệu cho xung quanh: “Giữ chặt nó, không có sự cho phép của ta, không cho thiếu chủ bước ra khỏi Công gia nửa bước.”
Ngay lập tức, hai tên thị vệ bước lên, e dè nhìn chàng thiếu niên trước mặt.
Công Thiên Tinh cũng thu lại ánh mắt, không nhìn ai khác nữa, chỉ chăm chú nhìn xuống đất rồi chậm rãi nói: “Nếu không ngăn được Ma tộc, dù có một trăm thiếu chủ cũng không thay đổi được số phận Công gia sẽ trở thành một Diệp gia tiếp theo.”
Hắn liếc nhìn hai thị vệ đang muốn tiến tới nhưng không dám, rồi tự mình quay người bước đi.
Khi đến ngưỡng cửa, cuối cùng hắn cũng dừng lại, khẽ nghiêng người dưới ánh mắt của Công Sóc.
Thu Vũ Miên Miên
“Một ván cờ chỉ có thể toàn tâm toàn ý đánh với một người, còn có thắng được người tiếp theo hay không, chỉ có trời mới biết. Phụ thân, người đã sớm trở nên rụt rè, không còn như xưa nữa. Nhưng con thì vẫn còn trẻ.”
Công Sóc khoanh tay đứng lặng.
Lão ta nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài ngày càng xa.
Ngoài bức tường cao của viện tử, có mấy tên thị vệ mang đao đang canh giữ.
Công Thiên Tinh ngồi bên bàn gần cửa sổ, trong tay là chiếc Tiểu Linh Thông đang phát sáng.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến một tiếng huýt sáo.
Công Thiên Tinh cúi đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy hai bóng người quen thuộc xuất hiện trên tường sau của viện.
Quảng Ngọc Hoàn giơ chiếc bình mê hương trong tay lên lắc lắc trước mặt Công Thiên Tinh, sau đó ném qua, Lý Thiên Xuyên thì làm ký hiệu bằng tay với hắn.
Công Thiên Tinh nhìn thoáng ra phía sau một cái, nhét hết những vật dụng có thể mang theo trong phòng vào túi trữ vật, rồi thân ảnh chớp lên, nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ.
Ba người lập tức chạy từ Công gia ra ngoài thành.
“Phụ thân ngươi không cho ngươi đi à?” Quảng Ngọc Hoàn nghiêng đầu hỏi.
“Còn phải hỏi, đám lão già cổ hủ đó sao có thể đồng ý được, mấy lão nhà ta cũng không cho, nhưng quan trọng gì đâu.”
Lý Thiên Xuyên phun chiếc lá trong miệng ra, chạy lên trước hai người, rồi vừa chạy ngược vừa nói: “Chúng ta sắp làm chuyện lớn, ai cần cái thế lực gia tộc loạn cào cào đó chứ, ít nhất cũng phải ở mức độ cứu vớt Tu Tiên giới chứ nhỉ.”
“Huống chi, Trung Châu có thể, thì Nam Châu chúng ta cũng không thua kém gì.”
Nói xong, hắn ta trông có vẻ nôn nóng không đợi được, chân dậm mạnh xuống đất liên tục: “Nhanh lên, nhanh lên, Thiên Tinh, Vân Trung Kiếm Tôn có nói cho ngươi biết chúng ta sắp đi làm gì không?”
Quảng Ngọc Hoàn và Công Thiên Tinh cùng cười.
Nhưng mà...
“Ta vẫn chưa liên lạc được với Vân Trung Kiếm Tôn. Nghe nói ngài ấy bị thương rất nặng trong trận đại chiến, e rằng chúng ta phải tự mình đi tìm ngài ấy thôi.”
Lý Thiên Xuyên không để tâm, khoát tay: “Cũng được thôi, dù sao chúng ta cũng đã trốn ra ngoài rồi, đi đâu cũng thế.”
Quảng Ngọc Hoàn suy nghĩ một lát rồi nói: “Nghe nói sau trận đại chiến, Vân Trung Kiếm Tôn vẫn đang ở phía nam của sơn mạch Cửu Long để dưỡng thương. Chúng ta đến đó tìm xem?”
Hiện tại bọn họ đang ở trong Việt Khê thành, nằm ở phía nam của Nam Châu, mà phía nam sơn mạch Cửu Long nằm trên trấn Cổ Hà, gần như ở tận cùng phía đông của Nam Châu.
Con đường cũng khá xa.
“Cứ đến đó xem thử trước đã...” Công Thiên Tinh chưa nói hết câu, bỗng cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ, cả ba người ngay lập tức ẩn mình, thu khí ngưng thần.
Không lâu sau, có vài bóng đen xuất hiện.
Trên người chúng bốc lên ma khí, dường như vô cùng vội vã, một giây cũng không ngừng mà tiếp tục lao về phía nam.
Đợi đến khi chúng hoàn toàn rời đi, ba người mới xuất hiện từ chỗ nấp.
“Là Ma Nhất.” Quảng Ngọc Hoàn trầm giọng nói.
Ma Nhất có thực lực Hợp Thể cảnh sơ kỳ, theo lý thì chỉ cần cẩn thận một chút, hắn ta hoàn toàn có thể phát hiện ra bọn họ.
Nhưng có vẻ như hắn ta quá vội vã.
Công Thiên Tinh nghĩ đến một khả năng: “Có phải bọn chúng lại đi truy sát người rồi không?”
Sắc mặt ba người lập tức thay đổi, quyết đoán lần theo luồng khí tức đó mà đuổi theo.
Ở một nơi khác trong Công gia, một thị vệ vội vã bước vào phòng, quỳ một gối xuống, cúi đầu báo cáo: “Gia chủ, thiếu chủ đã bỏ trốn.”
Công Sóc nhìn xa xăm mà không nói gì.