Thị vệ cảm thấy tự trách vì không làm tròn nhiệm vụ, vô cùng hổ thẹn, nói: “Thuộc hạ sẽ lập tức đi bắt thiếu chủ về.”
Hắn ta đứng dậy định rời đi thì bị một thị vệ khác chặn lại.
Trong lúc gã thị vệ còn đang kinh ngạc, phía sau bỗng vang lên một tiếng thở dài xen lẫn chút bất đắc dĩ: “Để bọn chúng đi đi.”
Công Sóc quay người nhìn thị vệ một cái, nói: “Chúng ta không thể giữ nó mãi trong lồng được. Rồi cũng sẽ có ngày ngươi và ta nhắm mắt xuôi tay.”
Bàn tay đang nắm kiếm của thị vệ từ từ buông lỏng.
Công Sóc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ba con chim nhảy nhót trên cành cây rất vui vẻ, nói tiếp: “Huống chi cả Lý gia và Quảng gia cũng thả người rồi, chỉ còn mỗi Công gia chúng ta sống c.h.ế.t không chịu thả cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Một lúc sau, lão ta bỗng nhiên nói thêm: “Đi gọi tiểu công tử đến đây. Những bài học mà ca ca nó không học được, nó phải học bù.”
Thị vệ ngẩn người một lúc rồi cúi đầu đáp lời.
Phàm giới —
Sau trận đại chiến, toàn bộ Vương triều Tề Thánh tan hoang, xác c.h.ế.t nằm la liệt khắp mặt đất.
Có xác của binh lính phàm nhân, cũng có cả xác của đệ tử Vạn Phật Tông.
Xung quanh những t.h.i t.h.ể là các hoà thượng đứng thành vòng tròn, tay chắp lại, mắt nhắm, miệng tụng niệm Vãng Sinh chú.
Từng tia kim quang dịu dàng phát ra từ Tam Thanh và Độ Chân, dẫn dắt các vong hồn tiến về Hoàng Tuyền.
Ở phía sau, trưởng lão Thông Trần lên tiếng: “Vương triều Tề Thánh không có Tường thành hộ Ma, hơn nữa binh binh lính ở đây cũng không sánh được với Vân Tần. Chỉ dựa vào mấy trăm đệ tử e rằng khó mà chống đỡ nổi.”
Binh lính của vương triều Vân Tần sau quá trình được họ huấn luyện, tuy linh lực còn thấp kém nhưng ít ra cũng biết sử dụng một số phù lục và trận pháp cấp thấp, không đến mức hoàn toàn dựa vào các đệ tử, thêm vào đó, họ còn có thời gian để sắp xếp.
Nhưng lần này, vương triều Tề Thánh lại bị đánh bất ngờ, khiến cho quân lính không kịp trở tay.
Số phàm nhân bị Ma hóa ngày càng nhiều, đệ tử càng lúc càng ít.
“Kết giới của Ma tộc đã bị phong ấn, bọn chúng không có ma khí, trong khi chúng ta có nguồn tài nguyên từ Tu Tiên giới cung cấp. Nếu ta đoán không nhầm, Ma khí của bọn chúng đã sắp cạn kiệt.”
“Ta sẽ phái Tam Thanh và Độ Chân đi tìm Chú Ma Trận của bọn chúng. Chỉ cần phá hủy nó, cầm cự thêm đợt này nữa chúng sẽ không còn trụ được bao lâu.”
Vô Tướng nhìn Thông Trần và các trưởng lão khác, sau cùng dừng ánh mắt ở trưởng lão Huyền Chân, ôn hòa hỏi: “Linh Nguyên Hộ Tông của Tam đại tông môn còn trụ được bao lâu nữa?”
Huyền Chân đáp: “Nếu không có Ma Phi phá hoại ở bên ngoài, ít nhất còn trụ được một năm, nhưng nếu hắn ta tiếp tục hao tổn linh lực ở ngoài, cùng lắm nửa năm là sẽ vỡ.”
“Vậy thì hãy chiếm lại kết giới phong ấn, đừng để Ma tộc tiếp cận nữa. Tình hình ở Tu Tiên giới không ổn, cố gắng tranh thủ thêm chút thời gian.” Vô Tướng lại nhìn về hướng của vương triều Vân Tần.
Ma Phi vẫn luôn trấn giữ ở Phàm giới, ngoài việc muốn chiếm lĩnh nơi đây, hắn ta còn muốn bảo vệ kết giới phong ấn đã bị phá để Ma tộc có thể mở thông đạo bất cứ lúc nào.
“Ta và Huyền Chân sẽ tiếp tục ở lại vương triều Tề Thánh. Chúng ta sẽ dùng toàn bộ linh lực để khởi động Đại kết giới hộ quốc. Thông Trần, các ngươi hãy lập tức dẫn người liên hợp với Huyền Thương, cùng nhau chiếm lại kết giới phong ấn.”
Trưởng lão Như Tâm có chút do dự, hỏi: “Tông Chủ, hai người làm sao có thể trụ được...”
“Không sao, chỉ cần các ngươi hành động nhanh, chúng ta bên này nhiều nhất cũng chỉ trụ được hai ngày. Một khi kết giới phong ấn bị phá, Ma Phi sợ là lại gây rối, hắn ta sẽ càng gấp gáp hơn chúng ta. Khi đó, ta sẽ lập tức thanh trừng toàn bộ Ma tộc ở vương triều Tề Thánh, rồi đến hỗ trợ các ngươi.”
Trên gương mặt luôn hiền từ của Vô Tướng bỗng nở một nụ cười như thường lệ: “Bọn chúng đã vây hãm chúng ta lâu như vậy, cũng đến lúc đổi vai rồi.”
“Vâng.”
Thông Trần cùng những người khác khẽ vung áo choàng, trong nháy mắt hóa thành từng tia sáng biến mất khỏi chỗ cũ.
Thần không biết quỷ không hay, mấy vị trưởng lão ở vương triều Tề Thánh đã dẫn theo đệ tử trở về Vân Tần ngay trong đêm.
Lúc này, Huyền Tịch đang ngồi thiền lập tức mở mắt đứng dậy, bước ra ngoài, vừa lúc gặp Thiền Tâm cũng đang bước ra cửa.
Hai người liếc nhìn nhau, rồi chuẩn bị đan dược và các tài nguyên khác, hòa vào đoàn người.
Tất cả đệ tử còn lại của vương triều Vân Tần đều đã được trưởng lão Huyền Thương tập trung lại một chỗ.
Chẳng bao lâu sau, khu vực đóng quân sau Tường thành hộ Ma cũng trở nên trống trải, chỉ còn duy nhất một căn phòng còn sáng đèn.
Gió lạnh thổi qua, khiến ngọn nến trong phòng chập chờn một lúc.
Trên Lưu Ảnh Thạch, hình ảnh của Tây Châu liên tục xuất hiện, những tiếng hét kinh hoàng đầy thê lương không ngừng vang lên.
Thế nhưng Cung Tiêu Tiêu chỉ ngồi trước bàn vẽ vời, trên sàn nhà rải đầy giấy, trên đó chi chít những chữ viết, cùng với những đồ án trận pháp khó hiểu.
Nàng ấy không chỉ vẽ lại nguyên vẹn trận pháp trên Lưu Ảnh Thạch, mà còn ghi lại tất cả các công thức đan dược có thể thanh trừ ma khí.
Chỉ cần Minh Nhã Quân trở về...
Mọi thứ đều chỉ cần đợi Minh Nhã Quân trở về.
Tu Tiên giới, Trung Châu —
Ma Tam bước từng bước đi lên bậc thang, cuối cùng cũng đến trước cánh cửa đá khổng lồ.
Từ đây nhìn xuống, có thể thấy cả ngọn núi gần như đã bị ma khí bao phủ, chẳng còn đâu dấu vết của vẻ thanh khiết ban đầu.
“Ma tộc đến bao nhiêu rồi?”
Ma Tứ đáp: “Phần lớn đã vòng qua đây.”
Ma Tam gật đầu, nhìn sang Lương Tu đang ngẩn ngơ nhìn cánh cửa lớn, gương mặt hằn lên những đường vân đen, ánh mắt hiện rõ vẻ hiểm độc.
Hắn ta chỉ vào những chữ khắc trên cánh cửa, nhếch môi hỏi: “Hay là đổi thành Thượng Ma Tông, Lương tông chủ thấy thế nào?”
Lương Tu đương nhiên nhận ra ngay sự ác ý trong lời nói của Ma Tam. Lão ta thu lại ánh mắt lạnh lùng, nói: “Chỉ cần các ngươi có thể giữ lời hứa, cho dù đổi Ngũ đại tông thành Thượng Ma Tông ta cũng chẳng có ý kiến gì. Với điều kiện là các ngươi phải thực hiện được.”
Ma Tam kéo môi tạo thành một nụ cười đáng sợ: “Ma tộc sẽ không làm ngươi thất vọng đâu.”
Thu Vũ Miên Miên
Hắn ta tiến đến nơi bằng phẳng bên cạnh.
Từ đây có thể nhìn thấy khung cảnh phồn hoa của Hoàng thành.
“Bọn chúng vẫn nghĩ chúng ta sẽ tiếp tục cố thủ ở Linh Hải mà đối đầu trực diện với bọn chúng.”
Hơn nữa, trận tiêu diệt Cùng Kỳ đã khiến bọn chúng tổn thất không ít, giờ đang là lúc bọn chúng dưỡng thương. Nhưng chỉ cần có ma khí, Ma tộc có thể nhanh chóng hồi phục.
Lương Tu nhìn theo hướng Ma Tam, nói: “Bọn chúng vẫn đang dưỡng thương ở sơn mạch Cửu Long. Từ đây truyền tin qua âm hạc mất khoảng nửa canh giờ...”
Ma Tam và Lương Tu liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương ẩn chứa những toan tính.
Ma Tam nhếch mép cười dữ tợn, liếc nhìn Ma Tứ: “Triệu tập tất cả Linh tu bị ma hóa đến Hoàng thành, phong cảnh đẹp thế này, phải thưởng thức cho kỹ.”
Ma Tứ lập tức làm theo.
Lương Tu lại có chút bất mãn: “Ngươi không sử dụng Ma tộc sao?”
Những Linh tu kia lão ta đã thấy qua, sức chiến đấu và tu vi không hề tương xứng.
Dù gì cũng chỉ là lũ kiến hèn hạ, ngay cả một quyển công pháp tử tế cũng chưa từng thấy qua.
Chuột mãi vẫn là chuột, dù có tu vi, cầm d.a.o cũng chỉ biết c.h.é.m loạn, thậm chí không bằng ma vật hung hãn.
Lão ta thật không hiểu nổi Ma Tam phí công làm chuyện này có ý nghĩa gì, vậy mà Ma Âm và Ma Phi lại để mặc hắn ta muốn làm gì thì làm.
Ma Tam khẽ nhếch môi, để lộ răng nanh sắc nhọn và đen ngòm: “Đừng vội, ta có tính toán của ta. Tu Tiên giới các ngươi có vẻ đều tôn sùng Ngũ đại tông?”
Lương Tu có chút kiêu ngạo, khẽ ngẩng đầu: “Đương nhiên, Ngũ đại tông cả về thực lực lẫn danh tiếng đều đứng đầu Tu Tiên giới. Cả Tu Tiên giới rất tôn sùng Ngũ đại tông, nên khi có việc lớn xảy ra, luôn là Ngũ đại tông chỉ đạo.”
Ma Tam cười, vỗ tay: “Rất tốt, vậy thì hãy bắt đầu từ Ngũ đại tông.”
Muốn hủy diệt Tu Tiên giới, trước hết phải phá hủy niềm tin của họ.
Lương Tu vừa định nói thêm gì đó thì thấy một nhóm Ma tộc tay cầm nhiều bình lọ tiến vào tông môn. Ma khí tranh nhau thoát ra khỏi bình, nhanh chóng bao phủ ba chữ lớn “Phong Thanh Tông”.
Rõ ràng gần đây không có Ma tộc nào đến biên giới đánh cắp ma khí, nhưng Ma Tam dường như lúc nào cũng có một lượng ma khí vô tận.
Lão ta đã hỏi vài lần nhưng Ma Tam chỉ cười mà không đáp.