Hai ngày sau, Tây Châu dần có chút náo nhiệt.
Một nhóm tu sĩ trượng nghĩa từ Bích Vân thành truy đuổi Ma tộc đến đây.
Hạng Nhiên trốn chạy, không một lần quay đầu lại, tay trái khẽ động, nhẹ nhàng nghiêng người, dùng ngón tay đỡ lấy thanh đao đang lao đến từ cách đó mười bước.
Mồ hôi lạnh chảy ròng trên gương mặt Mã Vũ, hắn ta quay đầu hét lên với người phía sau: “Bọn chúng đuổi đến rồi!”
Những kẻ mà hắn ta nhắc đến chính là nhóm Linh tu đòi công đạo cho Diệp gia, truy sát họ không ngừng nghỉ suốt chặng đường, đã g.i.ế.c hơn hai mươi người trong nhóm của Mã Vũ.
Tất nhiên, cái gọi là đòi công đạo cho Diệp gia chỉ là cái cớ.
Suốt hàng ngàn năm, ân oán giữa Ma tộc và Linh tu không bao giờ gỡ bỏ được. Ma tộc tiêu diệt Linh tu, Linh tu càng quyết tâm huỷ diệt lại gấp bội.
Đó là vấn đề tôn nghiêm.
Lúc này, nhóm Linh tu đã đến gần trước mặt bọn họ, không nói lời nào đã bắt đầu giao chiến.
Hạng Nhiên vung thanh đoản đao duy nhất trong tay trái, thân hình toát ra ma khí xoay một vòng, vạt áo lướt qua đám người, tạo thành một vết m.á.u trên cổ những kẻ vây quanh, lao thẳng đến tu sĩ cuối cùng.
Linh tu ấy giơ kiếm lên định đỡ, nhưng bàn tay cầm kiếm bị chấn động dữ dội, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất.
Trong ánh mắt hoảng hốt của đối thủ, Hạng Nhiên nhảy vọt lên, lưỡi đao sắc bén từ tay nàng ta giáng xuống.
Thanh đoản đao cực kỳ sắc bén, được bao bọc trong ma khí càng thêm đáng sợ, đến nỗi cơn gió lạnh xung quanh cũng lập tức trở nên buốt giá.
"Phập—"
Thu Vũ Miên Miên
Đoản đao đ.â.m thẳng vào cơ thể.
Hạng Nhiên đứng thẳng dậy, chậm rãi rút đoản đao ra.
Tổng cộng mười hai linh tu, một mình nàng ta đã g.i.ế.c sáu người.
Mã Vũ run rẩy, dùng chân đá xác c.h.ế.t đang đè lên người mình ra, bò dậy rồi chạy đến sau lưng Hạng Nhiên.
"Chúng ta c.h.ế.t khá nhiều người rồi, liệu còn trộm được ma khí không?"
"Khó."
Mã Vũ nghe xong nghẹn lời: "Nhưng theo như ta biết, mỗi điểm trấn giữ trên biên giới chỉ có khoảng mười người."
“Người tuy ít, nhưng khoảng cách gần, thêm vào đó ai cũng có một cái Tiểu Linh Thông để liên lạc. Chúng ta chỉ cần lộ mặt là những người xung quanh sẽ kéo đến." Ánh mắt Hạng Nhiên lướt qua đám người còn lại, ý tứ không cần nói cũng biết.
Nhóm bọn họ tuy đều là Nguyên Anh, nhưng tác chiến không giỏi, thêm nữa tu vi do Chú Ma Trận cưỡng ép nâng lên vốn đã yếu hơn tu sĩ cùng cấp, sức chiến đấu thực sự có lẽ còn không bằng một Kim Đan.
Còn những người trấn giữ biên giới Tây Châu, hoặc là lính đánh thuê của Vinh gia và Khương gia, hoặc là người của Hạo Thiên Phủ ở Vô Nhai thành, hoặc là đệ tử của Tứ đại tông.
Không ai là dễ đối phó.
Chỉ e rằng đến lúc có mạng trộm được ma khí thì cũng không còn mạng để dùng.
Nghe Hạng Nhiên nói xong, những người còn lại bắt đầu lo lắng.
“Hồi nãy lão Lý bị thương nặng, ăn một viên đan dược, thế mà tắt thở ngay lập tức.”
Hạng Nhiên giận dữ quát: “Ai cho các ngươi ăn linh đan!? Trong cơ thể các ngươi bây giờ là ma khí.”
“Chúng ta còn biết làm sao? Ma khí trong người gần cạn rồi, không có ma khí thì vết thương cũng không lành được.”
Đám người thất vọng ngồi bệt trên bãi hoang.
Hạng Nhiên vươn tay chạm vào ngọc bội đeo trên cổ: "Các ngươi ở đây chờ, ta đi một mình."
Mọi người kinh ngạc, Mã Vũ vội đứng dậy đòi đi theo: “Một mình ngươi? Bọn họ canh giữ nghiêm ngặt như vậy, một mình ngươi sao có thể cướp được ma khí, ta sẽ đi cùng ngươi...”
"Ở lại đây, đừng làm vướng víu." Hạng Nhiên đẩy mạnh hắn ta trở lại.
Trên người nàng ta có ngọc bội, người khác không thể phát hiện được khí tức của nàng ta, nhưng những người khác thì chưa chắc.
"Để ngài ấy đi một mình sao? Đám Linh tu đó chắc chắn sẽ không nương tay đâu." Một người lên tiếng.
Trên đường đi, rất nhiều người trong nhóm đã chết.
Linh tu không quan tâm ngươi là người hay ma. Chỉ cần ngươi có ma khí trên người, họ sẽ coi như ngươi là Ma tộc, sẽ tiêu diệt không thương tiếc.
Bây giờ Ma tộc trong Tu Tiên giới chính là kẻ thù chung, giống như tà vật vậy.
"Trên đường đi ngài ấy đã dạy chúng ta nhiều thứ, chẳng lẽ không giúp ngài ấy một lần?"
"Thôi đi, chúng ta giúp được gì cho ngài ấy? Không phải bảo vệ chúng ta là may rồi."
"Ngươi không nghe ngài ấy nói sao? Những người canh giữ đều là người của đại gia tộc. Đi chính là chịu chết."
Lời này vừa dứt, tất cả đều im lặng.
"Tham sống sợ chết, để một nữ tử ra ngoài tìm ma khí cho các ngươi, thật đúng là giỏi. Từ giờ trở đi, đừng để ta gặp lại các ngươi, nếu không gặp một lần ta đánh một lần.” Mã Vũ vừa mắng vừa đi về hướng biên giới.
Hắn ta đi rồi, những người khác đưa mắt nhìn nhau.
Trong đám người, dần dần vang lên những lời mắng nhiếc linh tinh như “hèn nhát”.
"Được rồi, im hết đi, muốn đi thì cùng nhau đi.”
Cả đám hơn mấy chục người tiện tay cầm lấy những vũ khí không mấy thuận tay, nhanh chóng bước theo dấu chân của Mã Vũ.
Lúc này, Hạng Nhiên đi trước đã tới sát khu vực biên giới.
Nhưng bọn họ canh giữ quá chặt, gần như không rời nửa bước, thật sự không có cơ hội ra tay.
Hạng Nhiên ẩn mình sau đống đá lởm chởm, đang suy nghĩ có nên chờ đến đêm mới hành động hay không thì đột nhiên nghe thấy tiếng hỗn loạn từ xa.
Nhìn ra xa, không phải Mã Vũ và đám người kia thì là ai?
Bảy tám chục người lao xuống như điên, tiếng động lớn đến kinh khủng.
"Đồ ngu."
Hạng Nhiên thu lại ánh mắt, cầm sẵn chiếc bình nhỏ trong tay, giấu mình lẻn qua.
Có lẽ vì thấy đối phương tấn công với số lượng quá đông, các tu sĩ canh gác ban đầu đã rời khỏi vị trí để tiếp viện.
Trong bóng tối, Hạng Nhiên âm thầm vung tay, đoản đao trong tay lao đi như những tia sao băng, đồng thời thân hình nàng ta lướt qua, không một tiếng động giải quyết sạch những tu sĩ còn lại.
Nàng ta mất không ít sức mới cạy được lỗ hổng trên kết giới, ma khí từ trong lỗ hổng ào ào tràn ra.
Nhanh chóng lấp đầy chiếc bình nhỏ.
Hạng Nhiên cất bình đi, nhìn lại xác người nằm la liệt trên đất rồi lấy thêm hai chiếc bình nhỏ ra.
Không lâu sau, phía sau đột nhiên vang lên tiếng xé gió.
“Tên trộm ma khí, mau bỏ ma khí xuống!” Vinh Mặc Hi hét lớn, cầm thương lao đến.
Hạng Nhiên vội muốn thu bình lại, nhưng nàng ta chỉ có một tay, trong lúc hoảng loạn chỉ kịp giữ lấy một chiếc bình.
Nàng ta nghiêng người tránh đòn tấn công, thấy mũi thương đã đánh nổ chiếc bình còn lại, ma khí chưa đầy lập tức trào ra cuồn cuộn.
Vinh Mặc Hi nhanh chóng xoay thương, không ngừng đ.â.m tới.
Hạng Nhiên xoay người nhảy bật lên về trước, một chân đạp lên ngọn thương bạc. Nàng ta nhẹ nhàng cúi người, dồn trọng tâm xuống, tay luồn ra sau lưng, một thanh đoản đao xuất hiện trong tay.
Hai người đối mặt, một người phẫn nộ, một người lạnh lùng như băng.
Dưới đám mây tàn, một luồng linh lực và một luồng ma khí giao nhau giữa không trung, phát ra một tiếng nổ lớn, tạo nên một luồng khí mạnh mẽ lan tỏa xung quanh.
Vinh Mặc Hi nổi tiếng là kẻ cuồng chiến, một tay thương bạc sử dụng cực kỳ điêu luyện. Dù chỉ mới Nguyên Anh trung kỳ, nhưng có thể đánh ngang với những tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Ma tộc xuất hiện ở biên giới Tây Châu phần lớn đều bị nàng ấy tiêu diệt.
Còn Hạng Nhiên, thực lực của nàng ta vốn dĩ đã là do cưỡng ép nâng cao, nay lại mất đi cánh tay phải quen thuộc, đương nhiên không phải đối thủ của Vinh Mặc Hi.
Một mũi đ.â.m thẳng vào bụng, Vinh Mặc Hi nhanh chóng áp sát, dùng một cước đá Hạng Nhiên văng xa đến mười thước.
Hạng Nhiên phun ra một ngụm máu, nhìn thấy mũi thương bạc tiếp tục lao tới, nàng lập tức ném bình ma khí trong tay ra.
“Choang —”
Chiếc bình vỡ tung, ma khí b.ắ.n tung tóe lên không trung.