Vinh Mặc Hi vung thương quét sạch ma khí, trước mắt nàng ấy chỉ còn lại một vũng máu.
Nàng ấy bước nhanh đuổi theo một lúc, nhìn quanh bốn phía, thần thức lan tỏa xung quanh vị trí của mình.
“Kỳ lạ, tại sao không tìm thấy chút dấu vết nào?”
Trên đường chạy trốn, Hạng Nhiên lại nhìn thấy Mã Vũ và những người khác đang bị Linh tu truy đuổi, nàng ta ẩn mình, bất ngờ tấn công giải quyết những kẻ truy sát họ.
“Ngươi vẫn chưa chết!” Mã Vũ đã bị đ.â.m vài nhát, thấy nàng ta như nhìn thấy cứu tinh, suýt khóc.
“Đi theo ta.” Hạng Nhiên ôm bụng đang chảy m.á.u không ngừng, không có thời gian để trò chuyện.
Mã Vũ lập tức chạy theo sau nàng ta.
“Hướng này là về phía Bích Vân thành, chúng ta lại chạy về đó?”
“Khương gia, Vinh gia, Vô Nhai thành đều ở phía nam, chúng ta không có lựa chọn nào khác.”
Hạng Nhiên dẫn những người còn lại chạy về hướng bắc, không dám dừng lại dù chỉ một khắc, càng không dám sử dụng ma khí để chữa thương, sợ lại thu hút Linh tu.
Họ chạy suốt cả đêm, đến khi có người kiệt sức ngã xuống, mới dám tạm dừng nghỉ ngơi.
Nhóm người của họ thực sự trông rất thê thảm.
Ban đầu có hơn tám mươi người, giờ chỉ còn hơn hai mươi.
Hạng Nhiên không do dự, lập tức lấy ra chiếc bình duy nhất chứa ma khí từ trên người.
May mắn là ma khí nàng ta trộm được cũng không ít.
Nhưng sau khi mỗi người chia nhau dùng để chữa thương, cũng chỉ còn lại một chút xíu.
“Chuyến đi này coi như mất trắng sáu mươi mạng người.” Hạng Nhiên lắc chiếc bình còn chút ma khí trong tay, mặt không biểu cảm nói.
Mã Vũ, đang kinh ngạc trước tốc độ chữa lành của ma khí, sững người lại, mím môi nói: “Ta biết chúng ta thực lực không đủ, nhưng... chúng ta chỉ muốn giúp ngươi.”
Hạng Nhiên lạnh lùng nhìn lướt qua đám người ngồi dưới đất, có nam có nữ, ai nấy đều rách rưới, có người mặt mày bầm tím, rõ ràng bị đánh không nhẹ.
“Các người không phải muốn giúp ta, mà là giúp chính mình.”
Mọi người ngẩng đầu lên, nghe nàng ta nói: “Bọn họ c.h.ế.t là vì bọn họ yếu, còn những người sống sót đều có tiến bộ. Tu Tiên giới không dung kẻ yếu, càng không dung kẻ mãi mãi yếu.”
Mã Vũ gãi đầu, ngượng ngùng cười.
Thật ra nếu nói tiến bộ thì cũng không tiến bộ bao nhiêu, dù sao cứ xông vào rồi loạn chém, cũng c.h.é.m trúng một kẻ nào đó.
Đúng lúc này, trước mặt họ đột nhiên xuất hiện một luồng ma khí, từ trong ma khí truyền ra một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo: “Đến Phong Thanh Tông.”
Mọi người bị giọng nói bất ngờ này dọa sợ run rẩy.
“Ma tộc... muốn tìm chúng ta?”
Thu Vũ Miên Miên
“Ngày xưa không mang chúng ta theo, giờ lại muốn tìm, chắc chắn không phải chuyện tốt!”
“Đúng đúng, chúng ta không đi, biết đâu bọn họ cũng thiếu ma khí, muốn hút cạn chúng ta.”
“Nếu bây giờ không đi, đợi đến khi Ma Tam rảnh tay, hắn ta chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta. Chúng ta đều là từ Chú Ma Trận ra, đó là thứ hắn ta biết rõ, hắn ta có thể tìm được chúng ta.”
Hạng Nhiên đứng dậy phủi bụi trên áo: “Đi thôi, nếu các ngươi không muốn chết.”
Mọi người nhìn Hạng Nhiên rồi nhanh chóng quyết định đi theo nàng ta.
Khi họ lên đường, trời vừa tờ mờ sáng.
Cùng lúc đó, cơn sóng dữ ở Hoàng thành cũng đã bắt đầu rồi.
Một số tu sĩ bị ma hóa ở gần đó nhận được tin tức, lập tức kéo đến, họ không nói một lời liền lao thẳng vào Hoàng thành.
Trong khi đó, tất cả các Ma tộc chia nhau tấn công Tứ đại tông.
Lương Tu dẫn theo đệ tử Phong Thanh Tông cùng bao vây trước cửa tông môn Vạn Phật Tông, dựa theo thời gian, giờ này bọn họ lẽ ra phải đang phá đại trận của tông môn.
Nhưng tòa Cấm Tháp cao vút trong Vạn Phật Tông lại tỏa ra Phật quang, bao phủ toàn bộ Vạn Phật Tông.
Dù Lương Tu đã đột phá đến Hợp Thể cảnh, vẫn không thể phá vỡ kết giới bảo hộ.
“Lương Tu, ngươi không nên đi đến bước này, toàn bộ Phong Thanh Tông không nên đi đến bước này.” Đạo Ngộ đứng trong kết giới, nhìn người bên ngoài nói.
“Không nên ư? Vì sao lại không nên? Ngày đó khi các ngươi làm nhục chúng ta trong Đại hội tông môn, chẳng phải đã nên lường trước sẽ có cục diện như ngày hôm nay sao?”
Lương Tu điên cuồng hơn, lão ta đi qua đi lại trước kết giới.
“Người ta muốn g.i.ế.c nhất chính là Vạn Phật Tông các ngươi.”
“Các người luôn mồm nói cứu thế độ nhân, vậy mà lại trơ mắt nhìn Thiên Tuyết bị lão già Trác Hồi Chu kia nhắm vào, suýt chút nữa mất mạng dưới một kiếm của ông ta.”
Đạo Ngộ lắc đầu: “Ngươi thừa biết là nàng ta cấu kết với Ma tộc...”
“Đủ rồi, hiện giờ các ngươi cũng định mắng ta cấu kết với Ma tộc ư? Nhưng các ngươi không làm được như ngày trước, một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t ta.”
Lương Tu lạnh lùng, xoay người dẫn đệ tử rời đi.
“Nếu các ngươi muốn làm con rùa rụt cổ, thì cứ ở trên núi này mà nhìn, xem Hoàng thành và ba tông môn còn lại bị tàn sát thế nào!”
Đạo Ngộ nhìn theo bóng lưng bọn họ, thở dài một tiếng, rồi lại nhìn về phía Hoàng thành dưới chân núi, nơi đó đang cháy dữ dội, khói đen bốc thẳng lên trời.
“Tin tức đã gửi đi chưa?”
Bên cạnh, Minh Không cầm một cái Tiểu Linh Thông, gật đầu: “Khoảng nửa canh giờ trước đã gửi đi rồi, các tu sĩ đang trên đường tới.”
Vì phải bảo vệ biên giới và truy lùng Ma tộc khắp nơi, cộng thêm trận chiến trước đó với Ma tộc, phần lớn các gia tộc trong Hoàng thành đã cử đệ tử ra ngoài.
Hiện giờ bọn họ đang vội vàng trở về.
Tại Quy Nhất Tông—
Trong tông môn chỉ còn một vị trưởng lão và chưa đến trăm đệ tử.
Không còn Thần Nguyên Hộ Tông, việc chống lại Ma tộc chỉ dựa vào trận pháp hộ tông và Thần thú hộ tông.
Ma Tứ dẫn theo đội quân Ma tộc thế như chẻ tre, ma khí khủng khiếp đánh từng đợt vào trận pháp, các đệ tử bên trong ai nấy đều toát mồ hôi lạnh, ngay cả Thần thú hộ tông cũng trở nên bồn chồn, gầm rú không ngừng.
“Rắc rắc rắc—”
Đại trận hộ tông cuối cùng cũng xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, rồi “ầm” một tiếng, bị phá nát thành từng mảnh vụn.
Gần như ngay lập tức, Thần thú hộ tông nhảy vọt lên, lao thẳng vào đội quân Ma tộc, gầm thét giao chiến với bọn chúng.
Ở phía khác, Vô Cực Kiếm Tông và Thiên Diễn Tông cũng đang lâm vào tình trạng c.h.é.m g.i.ế.c tương tự.
Lúc này, Tề Thương đang cúi người, nằm bò trên Cầu Phù Diêu, đột nhiên ngẩng đầu lên, chống hai tay đứng bật dậy.
“Đám quỷ đen c.h.ế.t tiệt, dám đánh đến ngay dưới mắt lão tử?”
Sau đó, lão biến mất khỏi chỗ đó, khi xuất hiện lại đã ở trước cửa Thiên Diễn Tông.
Lúc này, trong tay Lương Tu đang tụ tập tà linh lực, ném về phía một đám đệ tử, nhưng không ngờ trước mắt chợt xuất hiện một bóng người.
Linh lực của Hợp Thể cảnh như thác đổ xuống, hai luồng sức mạnh khác nhau nhưng cùng đẳng cấp va chạm nhau, trong chốc lát cả đất trời như tối sầm lại.
Nụ cười đắc ý trên mặt Lương Tu lập tức đông cứng, lão ta nheo mắt nhìn về phía trước: “Ngươi là ai?”
Hai luồng sức mạnh còn chưa tan hết, bỗng bị một cây mộc côn quét ngang, tách ra.
Tề Thương bước ra từ giữa, khẽ nâng mí mắt nhìn kẻ đối diện: “Tán tu Tề Thương ở Kỳ Chu thành.”
“Kỳ Chu thành... Tề Thương...” Lương Tu lẩm bẩm hai câu, dường như có chút ấn tượng.
Cực đông bắc của Đông Châu có một tử thành, nơi sản sinh nhiều tu sĩ nổi tiếng, trong đó nổi tiếng nhất là Vô Thượng Thánh Nhân Chung Vô và Trảm Hồn Đạo Quân Tề Thương, cả hai đều xuất thân từ đó.
Chỉ có điều nghe nói Tề Thương không phải đã tẩu hỏa nhập ma rồi sao?
Lương Tu nhìn người trước mặt.
Đôi mắt sáng ngời, khí tức vững vàng, đâu có dấu hiệu gì của tẩu hỏa nhập ma.
Tề Thương biết lão ta đang nghi hoặc điều gì, chẳng buồn nói nhiều, chỉ siết chặt mộc côn trong tay, ngẩng đầu nói: “Có ta ở đây, ngươi không thể tàn sát Thiên Diễn Tông được đâu, tốt nhất là sớm dẫn lũ tay sai của ngươi cuốn xéo khỏi núi.”
Lương Tu nhếch môi, nở nụ cười hiểm độc: “Ngươi tưởng bảo vệ được Thiên Diễn Tông là xong sao? Ma tộc đã đi tàn sát hai tông còn lại rồi, chẳng bao lâu nữa, toàn bộ Hoàng thành sẽ thuộc về ta, ngươi còn chống cự làm gì?”
Tề Thương nhướng mày, chỉ cho rằng kẻ này tẩu hỏa nhập ma tổn thương đến đầu óc.
Lão tốt bụng chỉ tay về phía sau lưng Lương Tu: “Nếu người cười đủ rồi, không ngại thì quay lại nhìn phía sau xem.”