Vân Trung Kiếm Tôn vẫn còn ở sơn mạch Cửu Long, cùng với Cửu Phi và tiền bối Chung Vô trị thương và tu luyện. Ông ấy không có ở đây, nên tình hình hiện tại đành phải do các đệ tử thân truyền và các trưởng lão quyết định.
Khi họ chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Khương Trúc cảm thấy mắt cá chân của mình bị thứ gì đó nắm lấy, giật mình lùi lại hai bước.
Bạch Vi và những người khác cũng bị dọa cho giật thót.
Cúi xuống nhìn, là một bàn tay đầy máu, nhưng vài ngón đã bị cụt mất.
“Cái gì vậy, thứ này còn sống à?” Trương Đồng ngồi xổm xuống trước mặt bàn tay đó, dùng ngón tay chọc chọc vào.
Chủ nhân của bàn tay đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt méo mó, ra sức gào thét, m.á.u tươi chảy ra từ khóe miệng nàng ta: “Ta không phải là Ma tộc... Đừng g.i.ế.c ta...”
Trương Đồng bị dọa ngã ngửa ra sau, buột miệng chửi một tiếng, sau đó vỗ ngực: “Làm ta sợ muốn chết.”
Mọi người nhìn theo cánh tay đó, thấy một gương mặt bị vân đen che kín, nhưng những vân đen trên mặt nàng ta nhấp nháy, dường như không ổn định.
Nhìn kỹ hơn, nàng ta chỉ còn lại nửa thân trên, còn nửa dưới không biết đã bị vứt đi đâu.
Khuôn mặt của nữ nhân đó càng lúc càng méo mó, m.á.u chảy ra từ thất khiếu trên mặt, mắt nàng ta gần như rớt ra ngoài.
Nàng ta dùng tay cố bám xuống đất mà bò đi, nhưng đã hoàn toàn kiệt sức.
Nàng ta sắp chết.
Khương Trúc lúc này mới nhận ra, nhân tu trước mặt đã bị ma hóa này có gì đó khác với những người trước kia.
Những người bị ma hóa khác chỉ có linh lực chuyển thành ma khí, không có biểu hiện bên ngoài khác biệt, nhưng người này... giống như một thứ gì đó giữa ma vật và ma tu.
Khương Trúc khẽ ngồi xuống, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Tên...”
“Vân Nương...”
Người nữ nhân cố gắng vươn tay về phía giày của Khương Trúc, cố gắng nắm lấy, giọng khàn khàn gào khóc, mỗi lần kêu lên một câu thì lại phun ra một ngụm m.á.u lớn.
“Ta tên là Vân Nương, ngươi tin ta... Ta... thật sự... không phải là Ma tộc... ta là Vân Nương mà...”
“Tại sao không tin ta... Sao các người lại không tin ta...”
Người nữ nhân trợn trừng đôi mắt đầy máu, rồi tắt thở.
Khương Trúc mím môi.
Nhân tu bị biến thành Ma tộc, nàng thậm chí không biết phải cứu thế nào, chỉ có thể đứng nhìn nàng ta c.h.ế.t đi.
“Đợi chúng ta tìm được cách giải quyết thì có thể cứu được họ.” Lâm Thiên thấy nhóm đệ tử thân truyền đang nhìn chằm chằm vào xác c.h.ế.t trên đất, lên tiếng an ủi: “Vị kia của Cung gia đang nghiên cứu đan dược, đừng lo lắng.”
Nghe thấy người quen, Khương Trúc cuối cùng cũng kéo lại suy nghĩ: “Cung Tiêu Tiêu sao?”
“Đúng, nàng ấy đã nghiên cứu hơn nửa năm rồi, hy vọng sẽ có chút tiến triển, nhưng Chú Ma Trận này là do Ma Tam tạo ra, e rằng không dễ đối phó.”
Nhắc đến Cung Tiêu Tiêu, Bạch Vi lập tức nhìn xung quanh: “Cung gia không sao chứ?”
Lâm Thiên liếc nhìn Khương Trúc rồi giải thích: “Biết Tam Đại Các đang cung cấp tài nguyên cho Phàm giới, nên Vân Trung Kiếm Tôn đã phái trước vài đệ tử bảo vệ Tam Đại Các và ba gia tộc Cung, Bạch, Minh, họ không bị tổn hại nhiều.”
Nghe vậy, Khương Trúc và những người khác mới an tâm.
Ở cực nam của Nam Châu, bên dưới vách núi đen là Linh Hải.
Quanh đây không có thành trì, cũng không có thôn làng, chỉ có một khu chợ.
Cái gọi là chợ chính là nơi buôn bán đồ vật.
Ba người Mục Trì, Bạch Tử Mục và Nghệ Phong Dao không may, vừa đến đây đã gặp phải trộm.
Một thiếu niên gầy yếu đ.â.m vào Nghệ Phong Dao, nói một tiếng xin lỗi rồi chạy thật nhanh.
“Chết tiệt, thằng nhóc đó móc mất túi trữ vật của ta rồi.” Nghệ Phong Dao hét lên.
Mục Trì sao có thể để tên trộm bỏ đi dễ dàng như vậy, nhanh chóng vung Diệt Hồn Côn về phía trước. Côn xuyên qua đám đông, trúng thẳng vào lưng của thiếu niên khiến hắn ngã lăn ra đất.
Mục Trì đã khống chế lực đạo, không đến mức gây tử vong, nhưng cũng đủ khiến tên trộm nếm mùi đau đớn.
Thiếu niên rên rỉ, nhăn nhó đứng dậy, cơn đau ở lưng khiến hắn phải cúi người.
Thu Vũ Miên Miên
Lúc hắn ngẩng lên, ba người Mục Trì đã đứng trước mặt.
Nghệ Phong Dao lập tức giật lại túi trữ vật, gằn giọng nói: “Ngươi đúng là tên trộm đáng ghét, va vào ta rồi còn dám ăn cắp đồ của ta!”
Thiếu niên nhìn thấy ba người trước mặt không dễ chọc, bèn cười khan vài tiếng và bắt đầu cầu xin: “Tiểu nhân có mắt không thấy núi Thái Sơn, mong các đại gia bỏ qua cho. Các vị chắc hẳn là người từ nơi khác tới, không bằng để tiểu nhân làm người hướng dẫn, các vị thấy có thể được không…”
Mục Trì nhìn hai người còn lại, Bạch Tử Mục mỉm cười gật đầu: “Được, chúng ta cũng đang muốn hỏi xem nơi này có chỗ nào kỳ lạ, hay đặc biệt không.”
Thiên Bia của Mục Trì cảm ứng thấy Thiên Trụ ở gần đây, nhưng họ đã đi khắp nơi mà vẫn chưa tìm ra.
Nghe vậy, thiếu niên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Quanh đây vài trăm dặm không có thành trì, chỉ có chợ. Nhiều linh dược và thiên tài địa bảo chỉ có quanh vùng Linh Hải ở cực nam của Nam Châu mới có, nên một số gia tộc và thế lực thường thông qua chợ này để tuyên bố nhiệm vụ.”
“Còn những người đến đây đa phần là tán tu, họ kiếm linh thạch bằng cách hoàn thành nhiệm vụ.”
Thiếu niên gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Nơi đặc biệt ư... thực sự thì chẳng có chỗ nào kỳ lạ cả, nơi tán tu tụ tập thì làm gì có chỗ nào đặc biệt. Nếu có, các đại thế lực đã đến đây từ lâu rồi.”
Nghệ Phong Dao chỉ vào chỗ đông người nhất: “Vậy ở đó họ đang làm gì?”
Lúc mới tới đây, hắn ta đã chú ý rằng hầu hết mọi người đều tụ tập ở chỗ đó.
“À, đó là gian hàng nhiệm vụ của Tam Đại Các. Mấy tháng gần đây, Tam Đại Các đột nhiên ra nhiệm vụ cần một lượng lớn đá Phong Khinh và Thất Tinh thảo. Hai loại này xung quanh Linh Hải có rất nhiều, nên rất nhiều tán tu đến đây nhận nhiệm vụ.”
“Hoàn thành nhiệm vụ không chỉ đổi được linh thạch, mà còn có thể đổi được địa lôi và Tiểu Linh Thông, các ngươi biết địa lôi chứ? Thứ này rất thích hợp để phục kích, còn Tiểu Linh Thông thì cũng nhờ những nhiệm vụ đó mà giờ đây gần như ai cũng có một cái, tán tu rất thích nhận nhiệm vụ của họ.”
Thiếu niên nói tới đây, mặt chợt xịu xuống, hừ lạnh một tiếng, tự mãn khoanh tay bước đi: “Nhưng ta chẳng thèm đổi đồ của họ, người phụ trách từng mắng ta.”
Nghệ Phong Dao liếc nhìn chiếc Tiểu Linh Thông bên hông thiếu niên: “Vậy Tiểu Linh Thông của ngươi cũng là ăn cắp hả?”
Không thể nào, chẳng phải phát minh của Trúc Tử có thể phòng ngừa trộm cắp sao?
Thiếu niên lập tức phản bác, quay đầu lại nói: “Tất nhiên là không! Ta tự tay kiếm được đó!”
Ba người: “?”
Mục Trì bật cười: “Chẳng phải vừa nãy ngươi nói ngươi không đổi đồ của họ sao?”
Thiếu niên thản nhiên đáp: “Bằng hữu ta đổi chứ không phải ta. Ta chưa bao giờ làm nhiệm vụ của họ.”
Nghệ Phong Dao: “...”
Trời cao thần thánh ơi, sao con người có thể trơ tráo như vậy chứ.
Nghệ Phong Dao cười lắc đầu, rồi bỗng nhìn thấy trong đám đông có một người đeo mặt nạ. Người đó vừa nhìn thấy hắn ta đã lập tức quay người bỏ đi.
Hác Phú Quý...
“Ta đi vệ sinh, các ngươi ở đây chờ ta một lát.” Nghệ Phong Dao không ngoảnh lại, vội vã tách khỏi đám người mà đuổi theo.
“Ê ê ê, ngươi có biết nhà vệ sinh ở đâu không? Cần ta chỉ đường cho không?”
Thiếu niên gọi với theo vài tiếng, nhưng người trước mặt đã chạy mất. Hắn lẩm bẩm: “Gấp vậy sao.”
Mục Trì và Bạch Tử Mục chỉ biết đứng yên tại chỗ, không nói nên lời.
Họ đều là Nguyên Anh, làm gì còn cần đi vệ sinh.
Chắc chắn Nghệ Phong Dao lại nhìn thấy thứ gì đó thú vị rồi.
Mục Trì kéo thiếu niên lại gần: “Kệ hắn ta đi, tiếp tục kể đi.”