Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 294:




“Hác Phú Quý—!”

Người phía trước nghe tiếng gọi thì dừng lại.

Nghệ Phong Dao hai bước gộp thành một, nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn: “Ngươi đã đi đâu, tại sao lại ra đi không lời từ biệt?”

Hác Phú Quý đẩy hắn ta ra, bản thân thì đi đến sau gốc cây. Qua những tán lá đan xen, có thể thấy Mục Trì và  Bạch Tử Mục ở phía xa.

“Nếu ngươi tin ta, hãy nhanh chóng g.i.ế.c Bạch Tử Mục.”

“Tại sao, tại sao ai cũng muốn ta g.i.ế.c sư huynh của mình? Hắn là thân sư huynh của ta!”

Hác Phú Quý đột ngột quay lại, lớn tiếng nói với Nghệ Phong Dao: “Ta biết các ngươi đã cùng tu luyện hàng chục năm. Hắn dạy ngươi tu luyện, dạy ngươi luyện công, không ai hiểu rõ hơn ta!”

Nghệ Phong Dao nhìn chằm chằm người đột nhiên bùng nổ trước mặt trong hai giây, rồi đột ngột rời mắt nhìn xa xăm, không nhìn hắn nữa.

Thấy biểu cảm của hắn ta, Hác Phú Quý mềm lòng, cúi mắt nói: “Một sợi ma hồn của Ma Âm đang ẩn trong thức hải của hắn. Ma Nhất sắp tìm đến và khi các ngươi dẫn Thiên Lực phong ấn Ma tộc, hắn sẽ bắt đầu đoạt xá.”

Khi lời cuối cùng vừa dứt, toàn thân hắn đột nhiên co giật, gần như đứng không vững. Run rẩy vịn vào thân cây mới miễn cưỡng không ngã xuống.

“Nghệ Phong Dao, hắn sẽ khiến chúng ta thất bại trong gang tấc!”

Hác Phú Quý cắn răng, chịu đựng đau đớn bước đến trước mặt Nghệ Phong Dao: “Đi g.i.ế.c hắn, đoạt lấy Thiên Bia.”

Lúc này, Nghệ Phong Dao rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt giao nhau: “Huynh nói cho ta biết, rốt cuộc huynh là ai, làm sao huynh biết những điều này?”

Hác Phú Quý mở miệng, lời đến môi lại nuốt xuống: “Suy đoán thôi, ngươi tin ta đi.”

Ánh mắt của Nghệ Phong Dao đột nhiên trở nên dữ tợn, đẩy hắn ngã xuống đất, đưa tay về phía mặt nạ của hắn.

Nhưng...

“Sao có thể...”

Bất kể Nghệ Phong Dao cố gắng để tháo mặt nạ thế nào, chiếc mặt nạ như thể mọc trên mặt hắn, không thể gỡ xuống.

Hác Phú Quý đẩy Nghệ Phong Dao đang sững sờ ra, tự mình đứng dậy phủi bụi trên người: “Ẩn giấu thân phận là vì tốt cho ta, cũng là vì tốt cho ngươi.”

“Nếu ngươi không muốn bọn Trúc Tử thất bại, hãy làm theo lời ta.  Bạch Tử Mục sống thêm một ngày, nguy hiểm đối với ngươi và Mục Trì tăng thêm một phần. Đến lúc đó, không chỉ Bạch Tử Mục sẽ chết, Mục Trì cũng sẽ bị Ma tộc bắt. Mất đi Thiên Lực của hai người, dù thế nào cũng không thể phong ấn Ma tộc.”

Đôi mắt trầm lặng của hắn nhìn chằm chằm vào người đang ngồi ngây ra trên đất: “Các ngươi không phải đã nói, tuyệt đối không khiến lẫn nhau cùng đường sao?”

Nghệ Phong Dao nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, ngồi tại chỗ rất lâu. Cho đến khi nghe thấy Mục Trì bên ngoài lớn tiếng gọi mình, hắn ta mới lấy lại tinh thần, đứng dậy hội họp với họ.

Mục Trì đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới: “Sao đi lâu vậy? Nói đi, lại nhìn thấy bảo bối gì rồi?”

Nghệ Phong Dao miễn cưỡng mỉm cười: “Không có.”

“Thật hay giả đó? Ta không tin. Chẳng lẽ ngươi thật sự đi vệ sinh?”

Mục Trì vừa nói vừa đưa tay muốn lục soát người: “Có bảo bối tốt thì lấy ra đi. Ngươi không biết hàng, ta giúp ngươi xem.”

“Thật sự không có.”

Nghệ Phong Dao mặt mày căng thẳng: "Đứng đó, ngươi đừng động tay động chân! Sư huynh, mau đến giúp ta!”

Ở phía khác, Hác Phú Quý chưa đi xa, ngồi dựa vào một gốc cây lớn, đầu toát mồ hôi lạnh. Cánh tay, mắt cá chân và nhiều chỗ da thịt lộ ra đều trở nên trong suốt một cách bất thường.

“Ngươi nói ngươi chỉ chạy đi xem chút thôi.” Một giọng nói từ chân trời truyền đến.

Sau đó, một nụ hoa trắng rơi xuống đất. Từ phương xa, một cầu thang màu trắng bay tới, một lão giả đầu bạc cưỡi Thần thú Kỳ Lân theo bậc thang từng bước đi xuống đất.

Thấy người đến, Hác Phú Quý cố gắng đứng lên.

Rõ ràng Cửu Phi đã giúp hắn che giấu khí tức, nhưng vẫn bị Kỳ Lân tìm thấy.

Có lẽ vì vừa rồi vô tình tiết lộ một số điều cho Nghệ Phong Dao.

 

Lão giả từ trên lưng Kỳ Lân nhẹ nhàng xoay người bước xuống, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, bước đến trước mặt Hác Phú Quý: “Ngươi tự tiện thay đổi hướng đi.”

“Dù là trực tiếp thay đổi số phận của Tô Thiên Tuyết hay tiết lộ một vài điều với bọn họ, điều này sẽ ảnh hưởng đến kết cục tương lai. Thiên đạo tuyệt đối không dung tha.”

Hác Phú Quý thở hổn hển, nói: “Chẳng phải Thần tạm thời chưa xuất hiện sao?”

Lão giả lắc đầu: “Nếu không nhờ Cửu Phi giúp ngươi, ngươi đã sớm hồn phi phách tán rồi, tiểu bối à, ngươi chỉ là may mắn thôi.”

“Vừa rồi ngươi lại tiết lộ một số điều cho người khác. Hiện tại ngươi mới chỉ bị phản phệ bởi pháp tắc, nhưng đến ngày ngươi hoàn toàn biến mất, thiên đạo sẽ lần lượt thu hồi mọi ân huệ đã ban cho ngươi.”

Hác Phú Quý nghĩ đến Nghệ Phong Dao, không kìm được hỏi: “Thu hồi ân huệ? Sau đó ta sẽ thế nào?”

Lão giả chỉ xung quanh, cuối cùng chỉ vào người hắn: “Mỗi bông hoa, mỗi chiếc lá, mỗi cọng cỏ, mỗi thân cây, cho đến mọi vật có hình dáng trên thế gian đều là ân huệ của thiên đạo. Ta cũng không biết Thần sẽ thu hồi thứ gì.”

Hác Phú Quý mím môi, cúi đầu đầy buồn bã.

“Ngươi không nên hành động vội vàng như vậy. Nhưng sự việc đã đến nước này, ta chỉ có thể nói với ngươi rằng, ngươi càng tiết lộ nhiều, biến mất càng nhanh, thay đổi càng nhiều, những thứ bị thu hồi càng nhiều.”

Lão giả dường như nhìn xuyên qua hắn để nhìn về một người khác, lặng yên một lúc lâu.

Trước khi rời đi, lão để lại một câu: “Ngươi đã chọn cách ngu ngốc nhất, còn người kia thì thông minh hơn ngươi nhiều. Ít nhất nàng sẽ không bắt nạt bản thân của quá khứ.”

Hác Phú Quý sững sờ tại chỗ, ngay cả khi lão giả biến mất cũng không kịp phản ứng. Trong đầu hắn hiện lên một vài ký ức đã lâu không nhắc đến.

Khi Tu Tiên giới sụp đổ còn ảm đạm hơn hiện tại rất nhiều. Những tảng đá lớn lơ lửng trên không, gió gào thét, cuốn theo lá khô và cành cây gãy lên tận bầu trời.

Theo dòng chảy của thời gian, chỉ còn lại hai bóng dáng vẫn tiếp tục bước về trung tâm cơn bão.

Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng cũng dừng lại. Ánh nắng vàng úa chiếu lên gương mặt nàng, khiến sắc mặt loang lổ không đều. Đôi mắt nàng lúc sáng lúc tối, chẳng ai biết nàng đang che giấu điều gì.

Hắn không hiểu được. Hắn chỉ cảm thấy tim đập như sấm, không thể kiểm soát mà chăm chú nhìn nàng, sợ rằng nàng cũng sẽ biến mất như bao người khác.

Hắn nghe thấy chính mình nghẹn ngào hỏi: “Muội cũng muốn đi sao?”

“Chắc chắn vẫn còn cách cứu vãn, chúng ta không thể cam chịu số phận như vậy.”

Thu Vũ Miên Miên

“Nhưng bọn họ đều đi rồi, không ai quay trở lại! Đừng đi, ta cầu xin muội.”

“Nghệ Phong Dao, ta sẽ trở lại. Ta nhất định sẽ mang bọn họ trở lại, chờ ta, ở đây chờ ta.”

Vậy nên hắn đã chờ dưới gốc cây mục nát đó, năm này qua năm khác, nàng cũng giống như những người khác, không bao giờ xuất hiện trước mắt hắn nữa.

Hác Phú Quý quỳ trên mặt đất, hai tay chống xuống. Trong đôi mắt hắn không kìm được mà rơi từng giọt nước mắt lớn, những giọt nước văng tung tóe: “Đồ lừa gạt, tất cả đều là lừa gạt, ta đã chờ rất rất nhiều năm... không ai nói cho ta biết phải làm gì.”

Về sự thông minh, hắn không bằng Khương Trúc.

Về thiên phú, không bằng Tiêu Trường Phong.

Về tâm tính, không bằng Bạch Vi.

Về điềm tĩnh, không bằng Bạch Tử Mục.

Về kiên cường, không bằng Mục Trì.

Về dũng mãnh, không bằng Trương Đồng.

Nhưng lại chính hắn là người còn ở lại!

Một mình hắn...

Hác Phú Quý lau mặt, bình ổn cảm xúc, đứng dậy. Hắn kéo tay áo xuống che đi thân thể gần như trong suốt của mình.

Quay đầu nhìn thoáng qua ba người Nghệ Phong Dao đang vui đùa với nhau.

Hắn chỉ hiểu rõ chính mình.

Vậy nên hắn chỉ có thể bắt nạt chính mình của quá khứ.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.