Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 142: Ngoại truyện:Vệ Xuân x Tiết Vô Vấn




Năm Thừa Bình thứ hai mươi bảy, mùa hạ, đất Túc Châu.

Vừa đặt chân vào cổng thành, Tiết Vô Vấn đã thấy Ám Nhất vội vã chạy đến bẩm báo, nói Quốc Công gia gọi hắn về phủ Định Quốc Công.

Ngồi trên lưng ngựa, Tiết Vô Vấn nghe vậy thì nhướn mày, hỏi: “Hai ngày nay ta lại làm chuyện gì trái quân lệnh nữa sao?”

Từ hồi hắn một mình một ngựa xông vào hậu doanh quân Bắc Địch, chém đầu chủ tướng, cha hắn là Tiết Tấn canh chừng hắn rất kỹ, việc nhỏ như con kiến cũng bắt hắn chịu quân trượng, nói là phải trị cái tính ngang ngược của hắn.

Ám Nhất bị Tiết Vô Vấn hỏi mà ngẩn người.

Vị ám vệ trẻ tuổi ngước mắt nhìn Tiết Vô Vấn, thầm nghĩ: Thế tử người còn không biết, sao thuộc hạ biết được? Thật coi thuộc hạ là con giun trong bụng Quốc Công gia sao?

Tuy không nói lời nào, nhưng Tiết Vô Vấn nhìn vẻ mặt đầy biểu cảm của Ám Nhất, cũng đoán được hắn ta đang nghĩ gì, khẽ cười nói: “Thôi, dù sao cũng chỉ vài gậy, coi như thư giãn gân cốt vậy.”

Nói xong, hắn thúc ngựa, phi thẳng về phủ Định Quốc Công.

Hai khắc sau, Tiết Vô Vấn xuống ngựa, sải bước vào phủ, đi thẳng đến thư phòng của Tiết Tấn.

Cửa thư phòng mở toang, Tiết Tấn đang cúi đầu xem bản đồ chiến sự.

Tiết Vô Vấn bước vào, chưa đợi Tiết Tấn lên tiếng, hắn thẳng thừng nói: “Cha, hài nhi đến lĩnh phạt.”

Ánh mắt Tiết Tấn nghiêm trọng, ông ấy đặt bản đồ xuống, hỏi hắn: “Con phạm lỗi gì?”

Tiết Vô Vấn đưa chân móc một chiếc ghế, ngồi xuống một cách tùy tiện, rồi nói với vẻ bất cần: “Hài nhi cũng không biết, chẳng phải đang đợi cha nói sao?”

Tiết Tấn thấy bộ dạng lêu lổng của hắn, cau mày, lạnh giọng nói: “Ta gọi con đến là để con thay ta và mẹ con đi một chuyến đến Thanh Châu!”

Thanh Châu?

Tiết Vô Vấn khẽ nhíu mày, dựa người ra sau, uể oải nói: “Cha có thể sai người khác được không? Năm ngoái hài nhi giao đấu với Ô Việt, bị hắn ta chém một đao. Thù này chưa báo, hài nhi còn mặt mũi nào mà mang họ Tiết? Đi Thanh Châu một chuyến mất ít nhất ba tháng, ai biết khi hài nhi trở về, tên ngu xuẩn Ô Việt kia có tự tìm đường chết trước hay không?”

Tiết Vô Vấn và Ô Việt có tuổi tác tương đương, một người là Thế tử Định Quốc Công, được bách tính Túc Châu gọi là Thiếu niên Chiến Thần; một người là Nhị Hoàng tử Bắc Địch, trời sinh thần lực, dũng mãnh thiện chiến, được xưng tụng là Tân Tướng Thần của Hoàng Đình.

Hai người trời sinh bất hòa, từ lần đầu gặp nhau trên sa trường đã nhìn nhau không vừa mắt.

Mấy năm trôi qua, thù hận giữa hai người càng lúc càng sâu, Tiết Vô Vấn chặt một ngón tay của Ô Việt, Ô Việt chém hắn một đao.

Nhớ đến vết thương sâu đến tận xương trên ngực năm ngoái, đôi mắt đào hoa đa tình của Tiết Vô Vấn chợt lạnh đi, tiếp tục nói: “Cha biết đấy, hài nhi muốn lấy đầu Ô Việt đã lâu rồi.”

Chuyện giữa con trai mình và Nhị Hoàng tử Bắc Địch, Tiết Tấn sao lại không biết?

Chính vì biết, mới tìm cớ điều hắn ra khỏi Túc Châu. Tránh khi Bắc Địch tấn công vào mùa thu năm nay, tiểu tử này vì muốn chém đầu Ô Việt, lại một mình một ngựa xông vào doanh trại địch.

Không biết vì sao hai năm nay quân Bắc Địch có binh mã lương thảo đặc biệt dồi dào. Năm ngoái nếu không phải Tiết Vô Vấn xông vào doanh trại địch đốt lương thảo, lại chém đầu một chủ tướng, e rằng quân Bắc Địch đã công phá thành Túc Châu rồi.

Khi Tiết Vô Vấn xách đầu chủ tướng địch trở về thành, toàn bộ bách tính Túc Châu đều vui mừng khôn xiết, reo hò vang dội.

Thiếu niên mặc giáp sắt tung đầu người lên cao, rồi phóng ngựa vào thành một cách ngạo nghễ.

Sau khi trở về phủ Định Quốc Công, hắn cởi bỏ chiến giáp, mọi người mới biết hắn bị thương nặng, trung y và áo lót trắng muốt đã sớm bị máu nhuộm đỏ.

Lúc đó Tiết Vô Vấn đã bị sốt cao, toàn thân nóng như vừa lăn trong lửa. Tiểu tử này suýt mất mạng, vậy mà vẫn nói với Tiết Tấn bằng giọng điệu bất cần: “Cha đợi con hít thở đã rồi hãy phạt con.”

Nói xong thì ngất lịm.

Hắn kháng quân lệnh, nhưng cũng lập đại công.

Công tội bù trừ, Tiết Tấn không phạt hắn chịu quân trượng, chỉ phạt hắn chép gia huấn một trăm lần.

Gia huấn thì chép rồi, nhưng chẳng để vào lòng. Từ đó về sau, tiểu tử này càng thêm ngang ngược.

Ba ngày hai bữa lại chạy ra ngoài, trêu đùa quân Bắc Địch như mèo vờn chuột.

Nghĩ đến đây, Tiết Tấn xoa ấn đường, nói: “Vệ Thái phó sắp đến đại thọ bảy mươi, ta và mẹ con đều không thể rời khỏi Túc Châu, chỉ có thể để con thay mặt lão Tiết gia chúng ta đến chúc thọ.”

Tiết Vô Vấn im lặng.

Tiết Tấn liếc hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, nói: “Hoặc là về Thịnh Kinh ở với bà nội con ba tháng, hoặc là đi Thanh Châu chúc thọ Vệ Thái phó, tự con chọn một.”

Tiết Vô Vấn: “…”

***

Ra khỏi thư phòng, Tiết Vô Vấn đứng dưới gốc cây bạch quả, khẽ nheo mắt, suy nghĩ một lát, rồi bước chân đến Kinh Trập viện.

Trong Kinh Trập viện, Thôi thị đang phân phó công việc cho hạ nhân, vừa dặn dò xong thì thấy Nhan ma ma vào bẩm báo, nói thiếu gia đến thỉnh an.

Giờ này con trai đến tìm bà ấy, Thôi thị cũng đoán được hắn vì chuyện gì mà đến.

Nghe Nhan ma ma nói xong, Thôi thị vẫn bình tĩnh gật đầu, nói: “Cho nó vào, tiện thể mang bức tiểu họa ta vẽ hôm qua đến đây.”

Khi Tiết Vô Vấn bước vào, Thôi thị đặt chén trà xuống, nói: “Ta biết con đến vì chuyện gì. Ta nói thật với con, con nhất định phải đi Thanh Châu, con đến tìm ta cũng vô ích.”

Thôi thị nói xong, cầm lấy một xấp tranh nhỏ, nói với Tiết Vô Vấn: “Vừa hay con đến, ta tiện thể nói với con về mấy tiểu thư Vệ gia, tránh cho con lỗ mãng, đắc tội người ta. Dòng chính Vệ gia hiện giờ chỉ có một cô nương, tên là Vệ Xuân. Chi thứ có ba cô nương, lần lượt là Vệ Nghiên, Vệ Tiệp, Vệ Nguyên.”

“Khi gặp các nàng thì đừng có xấc xược, nhất là muội muội Vệ Xuân của con, từ nhỏ thân thể nàng ấy đã yếu ớt, dì Hoắc và Vệ thúc thúc đều coi nàng như trân bảo. Nếu chọc giận nàng, cẩn thận mấy huynh trưởng của nàng liều mạng với con! Tóm lại con đến Thanh Châu phải chú ý cho ta, giữ mồm giữ miệng, đừng làm mất mặt người Tiết gia!”

Không trách Thôi thị phải dặn dò Tiết Vô Vấn trước khi đi, thật sự là con trai bà ấy trời sinh đã có bộ dạng phóng đãng. Trong thành Túc Châu này, ai ai cũng coi hắn là kẻ phong lưu.

Dân phong Túc Châu cởi mở, hai năm nay, không biết bao nhiêu cô nương chạy đến trước mặt hắn bày tỏ tình cảm, cũng không mong làm phu thê, chỉ muốn có một đoạn tình cảm phong hoa tuyết nguyệt với hắn là đủ rồi.

Thôi thị hiểu con trai mình, tính tình ngang ngược thì ngang ngược, nhưng không phải kẻ háo sắc.

Thôi thị không sợ gì khác, chỉ sợ cái tính khí nóng nảy của hắn nổi lên, ăn nói không kiêng nể, làm mất mặt người ta.

Các cô nương Vệ gia dù là chi chính hay chi thứ đều được nâng niu như châu như ngọc, không chịu nổi sự độc miệng của hắn.

Thôi thị hiểu Tiết Vô Vấn, Tiết Vô Vấn lại càng hiểu mẹ mình.

Nghe vậy khẽ cười một tiếng, nói: “Mẹ yên tâm, hài nhi biết nặng nhẹ. Vị muội muội kia chẳng phải là vị Thái tôn phi tương lai sao? Thân thể yếu ớt như vậy, hài nhi nhất định sẽ tránh xa nàng. Tránh cho nàng có mệnh hệ gì, tên Chu Hoài Hựu kia lại tìm hài nhi gây chuyện.”

Xem hắn nói gì kìa? Còn bày cái vẻ mặt chán ghét kia cho ai xem?

Thôi thị tức giận nói: “Tiết Ký Dữ, ta nói trước! Nếu muội muội Vệ Xuân của con có mệnh hệ gì, dù Thái tôn không tìm con gây chuyện, ta cũng sẽ tìm con gây chuyện! Con nhớ tránh xa nàng ra, tránh cho nàng bị con chọc tức sinh bệnh, ta cũng không còn mặt mũi nào gặp dì Hoắc!”

Tiết Vô Vấn cầm xấp tranh nhỏ, bị Thôi thị đuổi ra khỏi Kinh Trập viện.

Ám Nhất tò mò liếc nhìn xấp tranh nhỏ trên tay hắn, nhớ lại cảnh Thế tử bị Quốc Công gia vội vã gọi về lúc nãy, trong lòng bỗng nảy sinh muôn vàn suy đoán.

Hắn ta khẽ ho một tiếng, dè dặt thăm dò: “Thế tử, đây là các vị Thế tử phu nhân tương lai mà phu nhân tìm cho ngài… sao?”

Mẹ nó, các vị Thế tử phu nhân…

Tay không chút do dự, Tiết Vô Vấn nhét xấp tranh chân dung chưa từng liếc mắt nhìn vào lòng Ám Nhất, lạnh lùng ra lệnh: “Giúp ta vứt đi.”

“…”

Ám Nhất nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy xấp tranh nhỏ, nhìn bóng dáng Thế tử khuất dần, cúi đầu chăm chú xem xấp tranh nhỏ.

Chỉ thấy bức tranh trên cùng vẽ một tiểu nương tử tay cầm quạt tròn, tuy tiểu nương tử còn nhỏ tuổi, nhưng ngũ quan đã rõ nét, mơ hồ có thể thấy dung mạo khuynh thành, quả thật là sinh ra đã vô cùng xinh đẹp.

Ám Nhất theo bên cạnh Tiết Vô Vấn, hắn ta gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nhân nhưng chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn tiểu nương tử này.

Hắn ta nhịn không được lại nhìn bức tranh thêm một lần, lắc đầu nói: “Ánh mắt Thế tử quá cao rồi, tiểu nương tử xinh đẹp thế này mà cũng chướng mắt, chẳng lẽ sau này ngài ấy muốn cưới tiên nữ hay sao? Ơ, tiểu nương tử này tên là Vệ Xuân? Sao lại thấy cái tên này quen quen…”

***

Hôm sau, Tiết Vô Vấn dẫn theo Ám Nhất, Ám Nhị lên đường đến Thanh Châu.

Dù trong lòng không cam lòng, nhưng hắn vẫn phải đi. Hơn nữa, hắn cũng đã lâu không gặp Vệ Triệt. Hai năm trước Vệ Triệt đến Túc Châu du học, ở lại đó trọn một năm.

Tiết Vô Vấn rất tán thưởng vị Vệ Đại công tử tấm lòng rộng mở này, tuy tuổi tác hai người chênh lệch vài tuổi, nhưng lại rất tâm đầu ý hợp, đúng là gặp nhau muộn màng.

Ngựa nhanh rong ruổi gần hai mươi ngày, chủ tớ ba người cuối cùng cũng đến Thanh Châu vào ngày mười bảy tháng sáu.

Vừa qua cổng thành, Tiết Vô Vấn giao ngựa cho Ám Nhị, nói: “Ngươi dẫn Toái Băng đi ăn cỏ linh lăng và ngô non, dỗ dành nó cho tốt.”

Toái Băng là tọa kỵ của Tiết Vô Vấn, là một con tuấn mã Hãn huyết thuần chủng, đã theo hắn suốt năm năm.

Năm xưa Tiết Vô Vấn có thể lặng lẽ lẻn vào doanh trại Bắc Địch, công lao Toái Băng không nhỏ.

Tiết Vô Vấn luôn yêu thương chiến mã này hết mực.

Tuy tính tình Toái Băng nóng nảy, lại còn kiêu ngạo. Nhưng hắn chính là như vậy, chỉ cần là thứ hắn yêu thích, dù tính tình có tệ đến đâu, hắn cũng vui lòng dỗ dành chiều chuộng.

Sau khi Ám Nhị dẫn Toái Băng rời đi, Tiết Vô Vấn cùng Ám Nhất nhanh chóng bước vào quán trà bên cạnh.

Quán trà nằm gần cổng thành, bên trong đa phần là thương nhân từ khắp nơi trên thế gian. Lúc này không biết đã xảy ra chuyện gì, bầu không khí bên trong căng thẳng như dây đàn. Vài tên đại hán đứng đó, trừng mắt nhìn một thanh niên thư sinh.

Tiết Vô Vấn vừa mới ngồi xuống không lâu, thanh niên thư sinh kia đã bị chủ quán đuổi ra khỏi quán.

Ám Nhất len lén đi dò la một hồi, quay lại nói nhỏ với Tiết Vô Vấn: “Vị thương nhân kia hình như vừa nói câu gì đó đại loại như ‘Cái gọi là đệ nhất mỹ nhân Thanh Châu chẳng qua chỉ là đám tiểu thư khuê các tự dát vàng lên mặt mình, thực chất đều là lời nói quá sự thật’. Câu nói này chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ, lập tức chọc giận đám người Thanh Châu trong quán!”

Tiết Vô Vấn nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, nói: “Người kia nói cũng không sai. Đại Chu chúng ta nơi nào cũng có đệ nhất mỹ nhân. Cái gọi là ‘đệ nhất’ này phần lớn đều là đám quý nữ kia tự nâng giá trị bản thân.”

Nghe chủ tử nói vậy, Ám Nhất theo bản năng nhìn quanh, sợ người tiếp theo bị đuổi ra ngoài sẽ là bọn họ.

“Thế tử, nơi này dù sao cũng là địa bàn của người ta. Thuộc hạ thấy người dân Thanh Châu, cũng, cũng khá mạnh mẽ…” Cho nên, ngài hãy giữ mồm giữ miệng lại!

Tiết Vô Vấn liếc hắn ta một cái, khẽ cười một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Mấy người chỉ ngồi ở quán trà một lát, đợi Toái Băng ăn xong thì thẳng tiến đến Vệ phủ.

Vệ thị đời đời sinh sống quay mặt về phía núi Thanh Vân, núi Thanh Vân rừng rậm bao quanh, núi non trùng điệp.

Gần Vệ phủ dưới chân núi Thanh Vân có vài mảnh rừng rậm rạp, trong đó có một mảnh hình như là vườn cây ăn quả, móng guốc Toái Băng vừa đặt chân vào mảnh vườn cây ăn quả thì không chịu đi nữa, thở phì phì, kiêu ngạo hí lên một tiếng.

Tiết Vô Vấn kéo dây cương, xoay người xuống ngựa, vỗ vỗ eo Toái Băng, ôn tồn nói: “Chỉ được chơi hai khắc là nhiều nhất, sau hai khắc ngoan ngoãn quay lại tìm ta.”

Toái Băng lại hí lên một tiếng, sau đó tung vó chạy vào sâu trong rừng.

Tiết Vô Vấn khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn cây đại thụ xanh um tươi tốt trên đỉnh đầu, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái leo lên cây, nằm vắt vẻo trên một cành cây to.

Lúc này đang là giữa hè, xung quanh là tiếng ve sầu kêu râm ran xen lẫn tiếng gió ấm thổi qua lá cây xào xạc.

Tiết Vô Vấn khoanh hai tay sau gáy, nhắm mắt lại, đang định nghỉ ngơi một lát, dưới gốc cây bỗng truyền đến tiếng bước chân khe khẽ.

“Cô nương, người đi chậm thôi, cẩn thận đá vụn dưới chân.”

Vệ Xuân nghe Thạch ma ma nói, khẽ “Ừm” một tiếng, đôi mắt trầm tĩnh đảo qua xung quanh.

Chẳng mấy chốc nàng đã dừng chân, đứng dưới một gốc cây vải sum suê cành lá, chỉ vào hai quả vải đỏ mọng trên cây, thản nhiên nói: “Ta muốn hai quả đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.