Ngày hai mươi tư tháng bảy, đúng vào ngày thành lập của Thanh Vân quán.
Núi Thanh Vân vốn là ngọn núi nổi tiếng Thanh Châu, Thanh Vân quán đương nhiên cũng là đạo quán đứng đầu. Hằng năm, vào ngày thành lập, đạo quán đều tổ chức giảng đạo, cũng coi như là một sự kiện lớn của người dân Thanh Châu.
Bà ngoại của Vệ Xuân ngày trước từng tu hành tại Thanh Vân quán, vị Quán chủ hiện tại – Ân đạo trưởng – chính là sư muội của bà ấy.
Bởi vậy, hằng năm cứ đến ngày thành lập đạo quán, huynh muội Vệ gia đều đến đây.
Sáng sớm hôm nay, Vệ Xuân thức dậy, Ngọc Thư vấn tóc cho nàng xong, lấy ra một cây trâm gỗ, hỏi: “Hôm nay cô nương có muốn cài cây trâm gỗ này không?”
Vệ Xuân nhìn qua gương đồng, cây trâm gỗ ấy là vật mà bà ngoại nàng từng dùng để búi tóc đạo sĩ khi xưa.
Nàng “Ừm” một tiếng, nói: “Búi cho ta kiểu tóc đạo sĩ.”
Ngọc Cầm từ ngoài bước vào, Vệ Xuân đã thay một bộ đạo bào màu xanh nhạt. Ngọc Cầm nhìn nàng, hô hấp bất giác khựng lại.
Tuy biết chủ nhân nhà mình xinh đẹp tuyệt trần, nhưng Ngọc Cầm và Ngọc Thư vẫn thường hay ngẩn ngơ mỗi khi nhìn thấy nàng.
Cũng như lúc này, chỉ với một cây trâm gỗ, một bộ đạo bào, nàng đã toát lên khí chất thanh lãnh thoát tục, tươi sáng như trăng rằm, yểu điệu như chim hồng giật mình.
Ngọc Cầm tiến lên, đưa tay ôm lấy eo Vệ Xuân, cười nói: “Nếu cô nương chúng ta mà đi tu đạo, Thanh Vân quán nhà ta sẽ không chỉ là đạo quán đệ nhất Thanh Châu, mà là đệ nhất Đại Chu.”
Hai thị nữ bên cạnh Vệ Xuân lớn lên cùng nàng, tình cảm rất thân thiết, nói chuyện riêng với nhau cũng không câu nệ.
Nghe Ngọc Cầm nói, Vệ Xuân cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Huynh trưởng và A Cẩn đã xuất phát chưa?”
Khi Vệ gia lên núi Thanh Vân, đa phần nam nhân cưỡi ngựa, nữ nhân ngồi xe ngựa.
Ngọc Cầm đáp: “Đại công tử đã xuất phát từ một khắc trước, vị Thế tử của phủ Định Quốc Công cùng đi với ngài ấy.”
Vệ Xuân khẽ gật đầu, nói: “Chúng ta cũng xuất phát thôi. Ta đã hẹn với Tố Thập tỷ, giờ Tỵ sẽ đến Tĩnh Đường ở hậu sơn tìm nàng.”
Vệ phủ cách núi Thanh Vân không xa, chỉ hơn nửa canh giờ, xe ngựa đã đến chân núi.
Thanh Vân quán nằm giữa sườn núi, Vệ Xuân xuống xe, đi theo con đường nhỏ ở hậu sơn lên núi. Con đường này là do Ân Tố Thập dẫn nàng đi, là một lối tắt ít người qua lại, nằm ẩn mình giữa những rặng cây ăn quả.
Mỗi lần lên núi, Vệ Xuân đều thích đi đường này, vừa đi vừa thưởng thức hương thơm ngọt ngào của trái cây theo gió thoảng, thật thú vị.
Chỉ tiếc là đi được nửa đường, một con tuấn mã đen tuyền đột nhiên từ trong rừng cây lao ra, thẳng hướng đến Vệ Xuân, khiến nàng giật nảy mình.
Để tránh nó, nàng vội vàng lùi lại, không may giẫm phải một viên đá, trật chân.
Vị Đại tiểu thư Vệ gia từ nhỏ đã sợ đau, người thường có lẽ còn chịu được cơn đau ở mắt cá chân, nhưng nó lại khiến nàng đỏ hoe khóe mắt.
May thay con ngựa này có linh tính, thấy Vệ Xuân trật chân, vội vàng quay đầu, chạy vào rừng cây phía bên kia.
Ngọc Thư vừa tức vừa sợ, xoa ngực, trừng mắt nhìn theo hướng con ngựa bỏ chạy, mắng vài câu “loài súc sinh”.
Mắng xong, nàng ấy đỡ Vệ Xuân, lo lắng nói: “Cô nương, để nô tỳ cõng người lên núi. Ôi, biết vậy lúc nãy nên để nô tỳ lên núi báo với Ân tiểu đạo trưởng, để Ngọc Cầm ở lại cùng người.”
Ngọc Cầm biết võ công, thân thủ nhanh nhẹn, lúc nãy con ngựa lao tới, nếu có Ngọc Cầm ở đó, nhất định có thể bảo vệ cô nương.
Đâu như nàng ấy, phản ứng còn chậm hơn cả cô nương.
Ngọc Thư vừa nói vừa đỏ hoe mắt, vừa giận vừa hối hận.
Tuy đau, nhưng Vệ Xuân vẫn bình tĩnh, ngước mắt nhìn xung quanh, nói: “Còn nửa đường lên núi, ngươi cõng ta không nổi đâu. Ngươi lên núi gọi Ngọc Cầm xuống, để nàng cõng ta.”
Thấy Ngọc Thư do dự, Vệ Xuân lại nói: “Không cần lo lắng, người thường không lên được hậu sơn này, hơn nữa nơi này chỉ còn nửa đường đến Thanh Vân quán, ngươi đi nhanh về nhanh, cũng chỉ mất nửa canh giờ.”
Ngọc Thư suy nghĩ một chút, trải tấm áo choàng đang cầm trên tay xuống dưới gốc cây, nói: “Cô nương ngồi đây chờ, nô tỳ sẽ bảo Ngọc Cầm xuống đón người ngay.”
Nói xong, nàng ấy cũng không chần chừ, lập tức chạy lên núi.
Gió núi thổi khiến rừng cây xào xạc, Vệ Xuân dựa lưng vào thân cây, co gối ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cho đến khi một tiếng “đắc đắc” từ xa đến gần, nàng mới mở mắt, vừa mở mắt đã chạm phải một đôi mắt to tròn trong veo.
Lại là con tuấn mã lúc nãy.
Vệ Xuân không biết chủ nhân của con ngựa này là ai, nhưng nàng biết nó nhất định có chủ, bởi vì đây là một con Hãn huyết bảo mã thuần chủng, giá trị liên thành.
Lúc này, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, ngay sau đó, con ngựa khẽ nhấc móng, thong thả đi về phía nàng, sau đó bất chấp ý nguyện của nàng, phả ra hai luồng hơi ấm, cọ cái mũi ướt át vào cổ nàng.
Vệ Xuân: “…”
***
Tiết Vô Vấn xuyên qua rừng cây, vừa ngẩng đầu đã thấy con ngựa yêu của mình đang cúi đầu ngửi một tiểu đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ ngồi quay lưng về phía hắn.
Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng dựa vào tấm áo choàng trải trên mặt đất, cùng với bờ vai gầy yếu, vòng eo thon thả của tiểu đạo sĩ, Tiết Vô Vấn không cần nhìn mặt cũng biết đó là ai.
Tiểu đạo sĩ dường như bị dọa, tay chống ra sau, người liên tục ngả ra sau.
Tiết Vô Vấn hơi nhíu mày, quát: “Toái Băng!”
Toái Băng nghe thấy giọng nói có chút nghiêm khắc của chủ nhân, lập tức ngẩng đầu, phì một hơi rồi bỏ chạy.
Tiết Vô Vấn càng nhíu mày hơn, bước đến trước mặt Vệ Xuân, cúi đầu nhìn nàng.
Liếc thấy chóp mũi nàng hơi ửng đỏ, hắn sững người, ngay sau đó ngồi xổm xuống, tìm kiếm ánh mắt của nàng, nhìn vào đôi mắt hơi đỏ hoe của nàng, không biết tại sao, lại thấy buồn cười.
Chỉ bị ngựa phả hơi vào mặt mà đã muốn khóc rồi sao?
Yếu ớt, thật sự là yếu ớt.
“Chỉ vậy đã sợ rồi?” Nếu lắng nghe kỹ, có thể nghe thấy trong giọng nói trầm thấp của hắn ẩn chứa ý cười.
Vệ Xuân không nói.
Lúc nãy, khi con ngựa tên Toái Băng đến gần ngửi nàng, cái chân bị thương của nàng theo bản năng co lại, cử động này lại kéo theo một cơn đau nhói.
Đau đến mức trán nàng rịn ra những giọt mồ hôi lạnh, khóe mắt cũng đỏ lên, nhưng nàng cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi. Nước mắt của nữ nhi là rất quý giá, không thể dễ dàng rơi xuống.
Lúc này nghe Tiết Vô Vấn nói, Vệ Xuân hơi thẳng người, chịu đựng cơn đau nhàn nhạt nói: “Không có.”
Có lẽ là nhìn thấy rõ khuôn mặt trắng bệch vì đau của nàng, mí mắt Tiết Vô Vấn khẽ chớp, nhanh chóng nhìn xuống mắt cá chân bị thương của nàng, khóe môi đang nhếch lên cũng theo đó mà hạ xuống.
“Bị thương rồi?” Hắn vừa nói vừa định đưa tay ra xem vết thương của nàng.
“Đừng chạm vào.” Vệ Xuân vội vàng nói, vất vả lắm mới kìm nén được cơn đau nhói, lúc này không thể chịu được sự đụng chạm của hắn.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Tiết Vô Vấn dừng lại giữa không trung.
Một lát sau, hắn thu tay về, khuỷu tay đặt lên đầu gối, đầu ngón tay lười biếng buông thõng xuống.
“Ta chỉ xem thử có bị thương gân cốt không, nếu bị thương thì càng sớm nắn xương lại càng tốt. Ta hành quân đánh trận nhiều năm, mỗi lần trật xương đều tự mình nắn lại.” Hắn dừng lại một chút, thu lại vẻ mặt lười biếng thường ngày, nói từng chữ: “Cô tin ta.”
Vệ Xuân bị giọng nói nghiêm túc của hắn làm cho ngẩn người, suy nghĩ một hồi, nàng gật đầu: “Làm phiền rồi.”
Tiết Vô Vấn nắm lấy một góc áo choàng, nhẹ nhàng ấn vào mắt cá chân của nàng qua lớp vải, một lát sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ gọi: “Vệ Uyển Uyển.”
Vệ Xuân sững người.
Cũng ngay lúc ngẩn ngơ đó, mắt cá chân đột nhiên đau nhói, tiếp theo là một tiếng “rắc” nhỏ gần như không nghe thấy.
Lông mi Vệ Xuân khẽ run, theo bản năng cắn môi, ngăn tiếng kêu đau sắp thoát ra khỏi miệng.
Chỉ trong chốc lát, nàng nghe Tiết Vô Vấn nói: “Chỉ bị trật xương mác thôi, ta đã nắn lại rồi. Cô cử động chân xem, hẳn là không còn đau như lúc nãy nữa.”
Vệ Xuân làm theo lời hắn, quả nhiên đã đỡ hơn rất nhiều.
Nàng khẽ mở môi, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
Tiết Vô Vấn nhìn nàng không rời mắt, thấy sắc mặt nàng bớt đau, khóe môi lại hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Vẻ mặt ngẩn ngơ, kinh ngạc cùng đau đớn của tiểu cô nương khi nãy đều lọt vào mắt hắn.
Vừa rồi chắc là rất đau, khuôn mặt trắng nõn kia có thể thấy rõ là trắng hơn vài phần.
Nhưng ngoài dự đoán của hắn, nàng không khóc không kêu, chỉ cắn môi mà nhẫn nhịn.
Đúng là kiên cường hơn hắn tưởng.
Tiết Vô Vấn lặng lẽ liếc nhìn xuống môi dưới của nàng.
Sắc môi cô nương này nhạt hơn người thường, là màu hồng anh đào non nớt. Vừa rồi môi dưới bị nàng cắn, lập tức nổi lên màu máu, thêm hai dấu răng hình trăng khuyết.
Thật lòng mà nói, có một khoảnh khắc, Tiết Vô Vấn suýt nữa đã đưa tay lên, chạm vào hai dấu răng hình trăng khuyết trên môi nàng.
Tiết Vô Vấn dời mắt, đang định đứng dậy, tay áo đột nhiên bị người ta nhẹ nhàng kéo lại.
Hắn nhướn mày, nghe vị Vệ Đại nương tử xưa nay đoan trang, giữ lễ nói: “Tiết Thế tử, huynh có mang khăn tay không?”
Việc xin khăn tay một lang quân thực sự không phải là điều Đại nương tử Vệ gia sẽ làm.
Nhưng hắn không biết, Đại nương tử Vệ gia thật sự là nhịn không được nữa mới mở lời.
Con ngựa khi nãy chắc là đã ăn quả, lúc ngửi nàng, mũi miệng ướt át, dính đầy chất nhầy lên cổ nàng.
Vệ Xuân ưa sạch sẽ, cực kỳ ưa sạch sẽ.
Chỉ cần nghĩ đến cổ mình dính đầy nước quả và nước miếng ngựa, nàng lập tức thấy sởn gai ốc. Xui thay hôm nay nàng mặc đạo bào do Ân Tố Thập tặng, không có chỗ nào để nhét khăn tay.
Tiết Vô Vấn thong thả nhìn nàng, hỏi: “Cô muốn khăn của ta làm gì?”
Vệ Xuân mím môi, nói: “Lau cổ.”
Nghe vậy, Tiết Vô Vấn chậm rãi liếc nhìn cần cổ trắng như ngọc của nàng chỉ thấy làn da trắng mịn dính chút nước vàng vàng xanh xanh.
Nhớ lại cảnh tượng khi nãy lúc hắn bước vào, Tiết Vô Vấn lập tức đoán ra được là kiệt tác của ai.
Toái Băng thích ăn quả ngọt, sáng nay vừa đến núi Thanh Vân đã chạy đến rừng cây ăn quả bên này. Chắc là sau khi ăn một miệng đầy quả ngọt, chạy đến ngửi cô nương này, mới khiến cổ nàng bị bẩn.
“Ta không có thói quen mang khăn tay.” Tiết Vô Vấn vừa nói vừa kéo vạt áo mình, “xoẹt” một tiếng xé xuống một mảnh vải, đưa cho Vệ Xuân, nhếch môi cười nói: “Đại nương tử tạm dùng vậy.”
***
Nói về Ngọc Thư, chạy đến Thanh Vân quan xong, vội vàng dẫn Ngọc Cầm chạy về phía hậu sơn.
Chưa chạy được mấy bước, bỗng thấy phía trước có một người dắt một con ngựa thần tuấn, đang chậm rãi lên núi.
Con ngựa kia sinh ra thông minh, lỗ mũi “phì phì” thở ra, vừa nhìn liền biết là một con tuấn mã kiêu ngạo bất kham. Nhưng lúc này nó bị lang quân kia dắt, lại ngoan ngoãn như mèo con.
Nếu không, nó cũng sẽ không ngoan ngoãn để Tiết Vô Vấn trải một tấm áo choàng lên lưng nó, còn để Vệ Xuân ngồi trên tấm áo choàng đó.
Vệ Xuân ngay ngắn ngồi nghiêng, tay phải nắm một bên dây cương, lặng lẽ cúi đầu, dường như đang ngẩn ngơ, lại dường như đang chăm chú nhìn đầu gối mình.
Gió núi hiu hiu, lang quân phía trước chậm rãi dắt ngựa, tiểu nương tử phía sau yên lặng ngồi trên lưng ngựa.
Cứ như vậy, đi trong khung cảnh xanh tươi ngập tràn núi rừng, quả thật còn đẹp hơn cả tranh vẽ.
Ngọc Cầm, Ngọc Thư hoàn hồn, vội vàng gọi: “Cô nương.”
Vệ Xuân đưa tay về phía Ngọc Cầm, nói: “Đỡ ta xuống.”
Ngọc Cầm cao lớn, lại là người luyện võ, không tốn mấy sức đỡ nàng xuống.
Ngọc Thư bên cạnh tức giận trừng mắt nhìn Toái Băng, tiến lên đỡ Vệ Xuân, nói: “Cô nương, nô tỳ lập tức đưa người đến chỗ Ân tiểu đạo trưởng trị thương.”
Vệ Xuân thản nhiên “Ừ” một tiếng, quay đầu lại nói với Tiết Vô Vấn: “Vừa rồi đa tạ Thế tử.”
“Khách sáo làm chứ?” Tiết Vô Vấn nhìn nàng với vẻ mặt như cười như không, xoay người lên ngựa, nói: “Đều là Toái Băng gây ra họa, ngày khác ta sẽ cho nó đến tạ lỗi với cô.”
Hắn nói xong câu này rồi thúc ngựa rời đi.
“Cô nương, sao lại là Tiết Thế tử đưa người đến đây?” Ngọc Cầm ôm tấm áo choàng dính cỏ rác, tò mò hỏi.
“Hắn đến tìm ngựa, tình cờ gặp ta nên đưa ta một đoạn.” Vệ Xuân thản nhiên nói: “Đỡ ta vào đạo quán đi, chân ta không sao, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Lát nữa đừng làm ầm ĩ, kẻo kinh động đạo trưởng đang giảng đạo.”
Ngọc Thư, Ngọc Cầm đồng thanh đáp “Vâng”.
Vào đạo quán, Ân Tố Thập cầm một lọ thuốc đắp lên chân Vệ Xuân, vừa đắp vừa nói: “Xương này được nắn chỉnh còn tốt hơn cả ta làm, người nắn xương cho muội chính là vị, ừm, Thế tử Định quốc công cử chỉ lỗ mãng mà muội nói lần trước sao?”
Vệ Xuân lúc nhỏ được đưa đến đạo quán ở hai năm, quan hệ với Ân Tố Thập thân thiết như tỷ muội, đương nhiên là không có gì giấu giếm.
Lúc này nghe nàng ấy nhắc đến Tiết Vô Vấn, nàng lại có chút hối hận vì lần trước chỉ dựa vào ấn tượng ban đầu mà gán cho Tiết Vô Vấn cái mác “lỗ mãng”.
Dù sao, hôm nay tiếp xúc với hắn một lát, người này lại ngoài dự đoán… rất có lễ độ.
Lúc nắn xương cho nàng, hắn còn đặc biệt dùng áo choàng che chắn.
Lúc đưa nàng lên lưng ngựa, hắn cũng không chạm vào nàng, chỉ cười nói một câu “Ngồi cho vững”, sau đó liền nắm hai bên áo choàng, vững vàng “nhấc” nàng lên lưng Toái Băng, nhẹ nhàng như không tốn chút sức nào.
Đợi nàng ngồi lên lưng ngựa, còn nghiêm túc nói với nàng: “Cô cứ yên tâm ngồi, ta sẽ không để cô ngã xuống, tin ta.”
Đó là lần thứ hai hắn nói với nàng, tin ta.
Cũng thật kỳ lạ, người này ngày thường luôn mang vẻ bất cần đời phóng túng, nhưng khi hắn nghiêm túc bảo người khác tin tưởng hắn, thì thật sự… rất dễ khiến người ta tin tưởng.
Lúc đó khi hắn nói với nàng hãy tin hắn, bóng cây sau lưng hắn khẽ lay động, khuôn mặt cuốn hút của hắn ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo, bỗng nhiên khiến Vệ Xuân cảm thấy, người này quả thật… không kém gì huynh trưởng.
“Là hắn.” Vệ Xuân nghiêng đầu nhìn cây ngô đồng cao lớn ngoài cửa sổ, thản nhiên trả lời Ân Tố Thập: “Trước kia là ta hiểu lầm Tiết Thế tử, hắn thực ra, không phải là người lỗ mãng.”