Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 146: Chương 146




Hôm ấy, Thanh Vân quán đón tiếp rất đông người. Vệ Xuân vì thương tích ở chân nên không đến Đạo tràng nghe giảng, chỉ an tĩnh ngồi lại Tĩnh đường ở phía sau.

Nàng vốn tính ưa yên tĩnh, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn cạnh cửa sổ, lắng nghe tiếng gió núi, tiếng ve ngân nga giữa mùa hạ, quả là một khung cảnh thanh tĩnh, dễ chịu.

Chỉ là không hiểu sao ngày hôm đó, nàng đọc quyển Đạo kinh thủ bút của Tố Thập tỷ mà chẳng thấm được nửa chữ.

Nàng luôn cảm thấy trong tiếng gió, tiếng ve, cả tiếng lá cây xào xạc ngoài kia, như có một giọng nói trầm ấm gọi “Vệ Uyển Uyển”.

Thời gian thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày mồng năm tháng tám.

Hôm nay là ngày thọ yến của lão gia Vệ Hạng, ông nội Vệ Xuân. Từ sớm, đám gia nhân trong phủ đã tất bật chuẩn bị, đèn lồng bảy sắc treo kín mái hiên, gió thổi qua lại phát ra tiếng xào xạc, thật náo nhiệt.

Tiệc rượu bắt đầu từ giờ Thân, nâng chén chúc tụng suốt hai canh giờ mới tàn.

Đến chập tối, đài hí khúc ở Phương Phi viên nổi trống gõ chiêng, khách khứa no say được gia nhân dẫn lối đến Phương Phi viên.

Vệ Xuân vừa khỏi vết thương ở chân, cố ý đi chậm lại vài bước, thong thả đi phía sau mọi người.

Gần đến Phương Phi viên, Ngọc Thư bỗng chỉ tay về phía một cái đình nghỉ mát, nói: “Cô nương mau nhìn, kia có phải là Đại công tử và Tiết Thế tử không?”

Vệ Xuân ngước mắt nhìn, chỉ thấy bốn góc mái đình treo đèn lồng, hai vị lang quân trẻ tuổi ngồi trong đình, nói cười vui vẻ.

Một người mặc cẩm bào trắng, tuấn tú, thẳng thớm, khí độ phi phàm, tựa như núi cao nước chảy, trăng sáng gió trong, chính là huynh trưởng của Vệ Xuân, Vệ Triệt. Người còn lại mặc hoa phục đen, đầu đội ngọc quan, dung mạo tuấn mỹ, quả thật là quý khí bức người, ngọc thụ lâm phong, không phải Tiết Vô Vấn thì còn ai?

Không biết người nọ có phát hiện ra động tĩnh bên này hay không, gần như ngay lúc Vệ Xuân nhìn qua, hắn cũng vừa vặn nhìn lại.

Vì cách xa, Vệ Xuân không biết hắn nhìn ai. Theo phép tắc, nàng khẽ khom người coi như đã vấn an.

Mấy hôm nay vì vết thương ở chân, nàng bị Hoắc thị giữ lại Tuế An viện, không được bước chân ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau sau chuyến đi núi Thanh Vân.

Vệ Xuân hành lễ xong thì thu hồi ánh mắt, không nhìn về phía đình nghỉ mát nữa, tiếp tục đi đến Phương Phi viên.

Đúng lúc giao thời giữa ngày và đêm, sắc trời rực rỡ lạ thường, ánh tà dương chiếu rọi vạn dặm, những đám mây lớn bị ánh tà dương nhuộm đỏ rực.

Hôm nay nàng hiếm khi mặc một bộ váy áo rực rỡ, nền đỏ thêu hoa trắng điểm xuyết bướm phấn, búi tóc đen tuyền quấn dải lụa đỏ tươi, còn cài hai cây trâm cài tóc đính hồng ngọc.

Dáng hình yểu điệu ấy, bước đi trong ánh sáng cam của hoàng hôn, càng làm cho cảnh sắc thêm phần rực rỡ.

Tiết Vô Vấn cúi đầu.

Rõ ràng cách nàng xa như vậy, nhưng mơ hồ, dường như có một mùi hương thoang thoảng, kéo dài quanh quẩn nơi chóp mũi, khiến trái tim hắn khẽ rung động.

“Ký Dữ thật sự không muốn ở lại thêm vài ngày sao?” Vệ Triệt ôn hòa nói: “Mười ngày nữa là Tết Trung thu, Tết Trung thu ở Thanh Châu rất náo nhiệt, hay là đệ ở lại qua Tết Trung Thu rồi hãy về Túc Châu?”

Tiết Vô Vấn cười nói: “E là không thể ở lại đến lúc đó, quân Bắc Địch cứ đến tháng chín, tháng mười là lại bắt đầu gây rối, ta phải về Túc Châu trước tháng chín.”

Hắn đến Thanh Châu vốn là để mừng thọ, thọ yến đã xong, quả thật nên đi rồi.

Nếu ở lại nữa, hắn cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

***

Trời dần tối.

Lão sinh, đán sinh trang điểm lên sân khấu, vuốt râu dài, khí thế hào hùng hát lên vở《Thập diện mai phục》.

Đài hí khúc ở Phương Phi viên được dựng rất lớn, khách nam nữ ngồi riêng biệt.

Tiết Vô Vấn vốn không thích nghe hí, nghe hát được nửa chừng, hắn đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Đi ngang qua chỗ ngồi của nữ khách, hắn vẫn không nhịn được liếc nhìn về phía đó.

Thấy một nhóm tiểu thư đang thì thầm to nhỏ, cô nương ấy ngồi ngay giữa, vươn chiếc cổ thon dài trắng nõn, nghiêng đầu lắng nghe.

Không biết người bên cạnh nàng nói gì mà nàng lại nghe chăm chú đến vậy, hàng mi đen nhánh gần như không hề lay động.

Tiết Vô Vấn nhìn chăm chú một lát rồi thản nhiên thu hồi ánh mắt, thong thả rời khỏi Phương Phi viên.

Hình như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Tiết Vô Vấn vừa đi, Vệ Xuân nhìn về phía hắn vừa đứng.

Chỉ là nơi đó trống không, chẳng có bóng người nào.

“Tỷ tỷ, sao vậy?” Vệ Nghiên nhìn theo ánh mắt Vệ Xuân ra ngoài.

“Không có gì.” Vệ Xuân quay đầu, dịu dàng nói: “Muội vừa nói đến đâu rồi?”

Vệ Nghiên lập tức nhớ lại câu chuyện đang nói dở, tiếp tục nói: “Muội vừa nói đến chuyện Tam cô nương Hàn gia, Hàn Nghi đang bàn chuyện hôn sự với Nhị công tử Phương gia phải không? Ban đầu hai nhà bàn chuyện rất thuận lợi, nhưng mấy hôm trước Hàn Nghi bỗng nhiên không chịu gả, khóc lóc om sòm hai ngày, suýt nữa làm Hàn phu nhân tức bệnh.”

Vệ Xuân nhướn mày, “Vì sao vậy?”

Con gái nhà quyền quý xuất giá xưa nay đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy.

Phương gia và Hàn gia từ lâu đã có ý kết thân, Hàn Nghi hẳn là đã biết ý của trưởng bối trong nhà, ngay từ đầu đã biết mình sẽ gả cho Nhị công tử Phương gia.

Vệ Nghiên nhìn trái nhìn phải, lấy quạt che miệng, nhỏ giọng nói: “Muội nghe mẹ nói, là vì lần đi núi Thanh Vân, Hàn Nghi đã phải lòng một vị lang quân, nên mới nhất quyết muốn từ hôn, để được gả cho người đó.”

Vệ Nghiên nói đến đây, nháy mắt với Vệ Xuân, tinh nghịch nói: “Tỷ tỷ đoán xem là ai?”

Vệ Xuân khẽ cau mày.

Những gia đình quyền quý ở Thanh Châu cũng chỉ có bấy nhiêu đó, đều là những gia tộc lớn có quan hệ mật thiết với nhau, Hàn Nghi hẳn là đã gặp hết những lang quân tuổi tác tương đương ồi.

Nếu vậy, người khiến nàng ấy vừa gặp đã phải lòng chỉ có thể là người từ nơi khác đến.

Người đó còn xuất hiện ở núi Thanh Vân…

Vệ Xuân cúi đầu, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Ta không đoán ra.”

Tỷ tỷ của nàng ấy xưa nay thông minh tuyệt đỉnh, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, hiếm khi có lúc nào không đoán ra.

Vệ Nghiên cười tủm tỉm nói: “Rất dễ đoán mà, chính là Tiết Thế tử đang ở phủ chúng ta.”

Vệ Xuân từ từ đặt chén trà xuống, không nói gì.

Vệ Nghiên tiếp tục nói: “Hàn Nghi nhờ Hàn phu nhân thăm dò, Hàn phu nhân lập tức từ chối, nói Quốc Công phu nhân có ý muốn chọn một vị tiểu thư khuê các ở Túc Châu làm chính thê cho Tiết Thế tử, bảo nàng ta hãy từ bỏ ý định đó, an phận gả vào Phương gia. Vì vậy, hôm nay Hàn Nghi không thể đến dự tiệc, không phải vì bị cảm gió, mà là Hàn phu nhân sợ nàng ta chạy đi tìm Tiết Thế tử, nên mới giữ nàng ta ở nhà.”

Vệ Nghiên nói đến đây liền dừng lại, nói: “Tỷ tỷ, tỷ nói xem Hàn Nghi đã có người trong lòng, có phải sẽ không gả cho Phương Nhị nữa không?”

Vệ Nghiên năm nay mới mười hai tuổi, nhỏ hơn Hàn Nghi và Vệ Xuân tận hai tuổi, với nhiều chuyện vẫn còn ngây thơ, đương nhiên không biết đa số tiểu thư khuê các nhà quyền quý không được tự do trong chuyện hôn nhân.

“Hàn Nghi sẽ gả.” Vệ Xuân khẳng định chắc nịch: “Chỉ cần nàng ta họ Hàn, nàng ta sẽ không có lựa chọn nào khác.”

“Vậy à, vậy Hàn Nghi thật đáng thương.” Vệ Nghiên bĩu môi, có chút tiếc cho Hàn Nghi: “May mà vài ngày nữ Tiết Thế tử a sẽ rời khỏi Thanh Châu, trở về Túc Châu. Chờ hắn đi rồi, Hàn Nghi chắc sẽ quên hắn thôi. Dù sao cũng chỉ là người gặp một lần, có thể tình sâu nghĩa nặng đến mức nào chứ!”

Vệ Xuân “Ừ” một tiếng, nhìn về phía đài hí khúc phía trước.

Trên đài hí khúc chẳng hay từ lúc nào đã đổi tuồng mới, lão sinh lúc trước đã lui xuống từ bao giờ, đào kép giờ đây lên sân khấu đang thút thít ngân nga:

“Thời khắc đẹp, cảnh sắc tươi, sao trời lại không thuận lòng người? Niềm vui ý đẹp, nơi nào có được đây? Sớm bay chiều cuốn, mây ngũ sắc phủ đình cao. Gió thoảng, mưa bay, thuyền vẽ trên sóng mờ sương. Người sau rèm lụa lại quá xem thường khoảnh khắc xuân này!” 

***

Hôm qua tiệc thọ kết thúc khá muộn nên Vệ Xuân dậy muộn hơn thường lệ nửa canh giờ.

Sau khi thức dậy, nàng nhìn sắc trời, nói với Ngọc Thư: “Bảo người chuẩn bị xe ngựa, lát nữa ta đến phố Phu Tử, chọn mua cho Tố Thập tỷ hai hộp chu sa.”

Hôm qua Ân Tố Thập đặc biệt xuống núi mừng thọ ông nội nàng, buổi chiều sẽ quay về Thanh Vân quán.

Vị tiểu đạo trưởng này thích dùng chu sa do Vệ Xuân chọn mua để vẽ bùa nhất, nên Vệ Xuân nghĩ trước khi nàng ấy về đạo quán sẽ chọn cho nàng ấy hai hộp chu sa thượng hạng.

Trong sân vẫn còn sót lại vài mảnh giấy vụn của pháo, mấy bà vú đang cầm chổi quét dọn, thấy Đại nương tử ra, đồng loạt hành lễ, hô “Đại nương tử”.

Vệ Xuân khẽ gật đầu, ra khỏi cửa hông, nhấc làn váy bước lên bậc để chân rồi vào trong xe ngựa.

Cửa xe vừa mới đóng lại, bỗng nghe thấy vài tiếng “cốc cốc” từ phía cửa sổ.

Vệ Xuân cứ nghĩ là bà vú lúc nãy đến gõ cửa sổ, vén rèm lên, “kẽo kẹt” một tiếng mở nửa cánh cửa.

Vừa mở cửa sổ, nàng đã bắt gặp một đôi mắt to long lanh ướt át.

Nàng ngơ ngác nhìn Toái Băng bên ngoài cửa sổ, nói: “Sao ngươi lại chạy ra khỏi trường ngựa?”

Nghe thấy lời Vệ Xuân, Toái Băng dường như rất có linh tính, phì hai luồng khí, nghiêng đầu húc húc vào nửa cánh cửa sổ chưa mở.

Thấy vậy, Vệ Xuân vội vàng đẩy nốt nửa cánh cửa sổ còn lại.

Đập vào vào mắt nàng là một chuỗi quả vải và một bó hoa dại còn đọng sương treo trên cổ Toái Băng.

Và người đứng sau Toái Băng, tựa người vào tường, chính là Tiết Vô Vấn.

Vị lang quân trẻ tuổi chắc hẳn là vừa từ trong rừng trở về, y phục trên người còn ướt sương.

Tiết Vô Vấn thấy nàng nhìn qua, khẽ nhếch môi, hất hàm về phía Toái Băng, nói: “Con vật này đến nhận lỗi với cô nương.”

Vừa dứt lời, Toái Băng lập tức “lộp cộp” đi sang phải hai bước, hơi nghiêng người, ngây ngô cọ cọ vào thành xe, ý bảo Vệ Xuân mau nhận lễ tạ lỗi của nó.

Vệ Xuân vội vàng nhận lấy vải và hoa, vừa mới cầm chắc, con ngựa kia bỗng nhiên thò đầu lại gần, muốn ngửi cổ tay trắng nõn đang lộ ra của nàng.

“Toái Băng.” Tiết Vô Vấn lạnh lùng gọi.

Toái Băng khựng lại, phì một hơi rồi lưu luyến lùi lại một bước, đôi mắt to ướt át vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cổ tay Vệ Xuân.

“Nó chắc là thấy cô nương… thơm.”

Tiết Vô Vấn mỉm cười giải thích, con ngựa của hắn có tật hay thích ngửi các cô nương. Hắn phải giải thích một câu, kẻo người ta lại tưởng Toái Băng là con ngựa háo sắc.

Vệ Xuân thích chế hương, cũng thích dùng hương, không ngờ con ngựa này lại có cùng sở thích.

Tiểu nương tử không nhịn được mím môi cười, nghĩ ngợi một chút rồi rút túi hương bên hông ra, đưa cho Toái Băng, nói: “Đây, quà đáp lễ cho ngươi.”

Toái Băng ngẩng đầu hí vang một tiếng, “lộp cộp” tiến lên hai bước, ngậm lấy túi hương, đặt xuống đất hít hà, cái đuôi cứ ve vẩy không ngừng!

Tiết Vô Vấn có chút không nỡ nhìn.

Đường đường là một con tuấn mã oai phong lẫm liệt, kiêu ngạo bất tuân…

“Ở Túc Châu nó không như vậy.” Hắn nói: “Nếu những con ngựa cái ở Túc Châu nhìn thấy bộ dạng này của nó, chắc sẽ không còn tranh giành tình cảm của nó nữa.”

Vệ Xuân mỉm cười, nói: “Đợi khi về đến Túc Châu, túi hương này đã hết mùi thơm, đến lúc đó, nó chắc sẽ không còn thích ngửi nữa.”

Ánh dương dịu dàng như lớp sương mỏng manh, bao phủ khuôn mặt tươi cười như hoa của nàng.

Tiết Vô Vấn lặng lẽ nhìn nàng một lát, bỗng nhiên nói: “Buổi chiều ta sẽ khởi hành về Túc Châu.”

Nụ cười của Vệ Xuân chợt tắt, nàng chớp mắt chậm rãi.

Nhanh vậy sao?

Tối qua nghe Vệ Nghiên nói, nàng còn tưởng ngày mai hắn mới đi. Nhưng mà, hắn đi hôm nay hay ngày mai, thực ra cũng chẳng liên quan gì đến nàng.

Nghĩ vậy, Vệ Xuân mím môi, chậm rãi nói với Tiết Vô Vấn: “Chúc Thế tử thuận buồm xuôi gió, bình an đến Túc Châu.”

***

Mùng một tháng chín, sau nửa tháng trời bôn ba, Tiết Vô Vấn cuối cùng cũng trở về Túc Châu.

Thôi thị gọi hắn đến Kinh Trập viện, hỏi han tỉ mỉ một hồi, cuối cùng, bà ấy đặt chén trà xuống, liếc nhìn hắn, nói: “Ở Thanh Châu con không có mạo phạm mấy tiểu cô nương Vệ gia chứ?”

Thôi thị không hỏi thì thôi, vừa hỏi Tiết Vô Vấn lại nhớ đến người kia.

Nụ cười trên mặt hắn nhạt đi, thản nhiên nói: “Tất nhiên là không, con rất giữ lễ. Nếu mẹ không tin, cứ gọi Ám Nhất vào hỏi là biết.”

Thôi thị nhìn hắn, quả nhiên là không ai hiểu con bằng mẹ.

Bà ấy vừa hỏi chuyện mấy tiểu cô nương Vệ gia, tiểu tử này lập tức tắt nụ cười, mặt mày sa sầm, chắc là đắc tội với tiểu nương tử nào ở Thanh Châu rồi?

Thấy quầng thâm dưới mắt hắn, Thôi thị cũng không vội vàng tra hỏi.

Đợi hắn đi rồi, bà ấy mới nói với nha hoàn bên cạnh: “Đi gọi Ám Nhất đến đây.”

Ám Nhất vừa vào phòng, bà ấy vào thẳng vấn đề: “Thế tử ở Thanh Châu có giữ lễ không?”

Ám Nhất vội vàng nói: “Phu nhân yên tâm, Thế tử rất giữ lễ. Thuộc hạ chưa từng thấy ngài ấy giống người như vậy, khụ, giống quân tử như vậy. Đúng, quân tử! Không hổ danh người ta nói Thanh Châu là nơi đầy khí chất thư hương, Thế tử đến đó, cũng trở thành một quân tử biết lễ nghĩa rồi!”

Thôi thị nghi ngờ nói: “Thật sao?”

Ám Nhất vội vàng gật đầu, ngay sau đó, cũng không biết nghĩ đến điều gì, hắn ta gãi gãi mặt, dè dặt nói: “Nhưng mà phu nhân, thuộc hạ thấy người có thể chọn Thế tử phi cho Thế tử rồi. Thuộc hạ luôn cảm thấy Thế tử đã đến tuổi yêu đương, đã có chút dấu hiệu xuân tâm nhộn nhạo rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.