Năm Thành Thái thứ nhất thoắt cái đã qua, chớp mắt đã sang năm Thành Thái thứ hai.
Tuy chiến sự Túc Châu cùng Bắc Địch vẫn chưa dứt, nhưng có lẽ đã quen với cảnh khói lửa nơi biên quan, hoặc có lẽ là tin tưởng vào quân Túc Châu, ngày Tết Nguyên Tiêu, cả Túc Châu rực rỡ đèn hoa, sáng rực như sao sa.
Bách tính dắt díu nhau ra đường thưởng đèn, lại có thiếu nữ gan dạ vừa múa Hồ Toàn(*), vừa tung tú cầu cho chàng trai mình để ý.
(*)Điệu múa Hồ Toàn: Điệu múa của Trung Quốc, là điệu múa xoay tròn nhanh và mạnh mẽ như gió.
Hôm nay Vệ Xuân cải trang thành nam tử, búi tóc kiểu nam nhi, đội thêm chiếc khăn vuông, trông chẳng khác nào một vị thiếu niên lang mày rậm mắt sáng, môi hồng răng trắng.
Mấy lần trước Vệ Xuân cùng Tiết Vô Vấn ra ngoài luôn thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Người đàn ông này rất được hoan nghênh ở Túc Châu, đi đến đâu cũng có bách tính gọi một tiếng “Tiểu Tướng quân”, đi chưa được bao xa, trên tay đã đầy ắp các loại đồ chơi nhỏ.
Nào là túi thơm bình an, mũ vải hoa chuông tự tay đan, bánh ngọt nhân táo tàu, tuy không phải vật gì quý giá, nhưng lại là tấm lòng của bách tính.
Tiết Vô Vấn nhận rất thoải mái, không chút do dự. Cách làm này của hắn khiến Vệ Xuân nghẹn lời, các lang quân Vệ gia ở Thanh Châu cũng giống như hắn ở Túc Châu, rất được bách tính yêu mến.
Nhưng dù là ai, khi nhận đồ của bách tính đều dịu dàng từ chối. Nếu thật sự không thể từ chối, sau khi nhận nhất định sẽ sai người hầu đưa lại túi tiền đầy vụn bạc.
Đâu như người này, nhận quà một cách thản nhiên, chỉ nói lời cảm tạ rồi nghênh ngang bỏ đi, chẳng cho lấy một đồng.
Nhận rồi cất giữ cẩn thận thì cũng thôi, lại còn bày trò xấu, nhét hết mấy thứ đồ nhỏ cho nàng, mặt dày nói: “Họ nể mặt nàng mới tặng ta đấy.”
Khiến nàng nhận cũng không được, không nhận cũng không xong.
Vệ Xuân do dự một hồi, mới cầm lấy một cái túi thơm, ngửi thử, một mùi hương nồng nàn pha chút đắng của thuốc xộc vào mũi.
Nàng vốn thích hương thơm, rất nhiều loại hương chỉ cần ngửi qua là biết được nguyên liệu. Nhưng hương liệu trong túi thơm này, nàng ngửi hồi lâu cũng không rõ là hương gì.
Tiết Vô Vấn nhìn cô nương như chú sóc nhỏ, cau mày cầm túi thơm ngửi tới ngửi lui, không nhịn được nghiêng đầu bật cười.
Cười xong quay đầu lại, thấy “chú sóc nhỏ” ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn hắn.
Hắn sờ sờ mũi, kìm nén ý cười trong mắt, nhỏ giọng giới thiệu với nàng: “Đây là túi thơm mà bách tính Túc Châu hay dùng, làm từ tro rơm lúa mạch đã đốt cháy cùng bã thuốc nghiền thành bột, có thể xua đuổi côn trùng độc và kiến độc.”
Tiết Vô Vấn đưa túi thơm cho nàng, chỉ là thuận tay cho nàng xem thử, không định để nàng thật sự dùng.
Một mặt là vào đông, rắn rết côn trùng ít xuất hiện, túi thơm này không dùng được. Mặt khác là hương này thật sự thô thiển, tiểu thư khuê các quen dùng hương thơm tốt như nàng, chắc là không quen dùng.
Nào ngờ Vệ Xuân nghe hắn nói xong thì nghiêm túc đeo túi thơm lên người.
Thấy hắn nhìn qua, còn nghiêm túc nói: “Tấm lòng của bách tính, sao có thể phụ lòng được.”
Tiết Vô Vấn cười, đưa tay cầm lấy chiếc mũ vải hoa chuông trên tay, đội lên búi tóc chỉ quấn vài sợi dây trắng của nàng, cười nói: “Vậy thì mũ này cũng đừng lãng phí.”
Vì đang chịu tang, y phục trên người Vệ Xuân đều là một màu trắng tuyết, mái tóc đen dày cũng chỉ búi gọn, tết thành một bím tóc, tùy ý buông xuống bên vai. Trên búi tóc ngoài dây buộc, ngay cả một cây trâm gỗ cũng không có.
Chỉ là nàng trời sinh đã xinh đẹp, thiếu đi sự điểm xuyết của trang sức cũng không hề nhạt nhòa, ngược lại càng thêm thanh nhã.
Chiếc mũ vải mà Tiết Vô Vấn đội lên đầu nàng được thêu chỉ màu dày đặc, là kiểu mũ mà các cô nương chưa xuất giá ở Túc Châu rất ưa chuộng, nhỏ nhắn xinh xắn, đội lên đầu thêm vài phần hoạt bát đáng yêu.
Có lẽ hành động của hắn quá thân mật, các cô nương khác trên phố đều nhìn qua, có người tò mò, có người ngưỡng mộ, những ánh mắt nóng bỏng khiến người ta như có gai sau lưng.
Dù bình tĩnh như Vệ Xuân, vành tai cũng không khỏi nóng lên.
Đây cũng là lý do tại sao đêm Tết Nguyên Tiêu này, nàng quyết định cải trang thành tiểu đồng bên cạnh hắn.
Thiếu nữ Túc Châu vốn phóng khoáng, hai người đi trên đường, không chỉ Tiết Vô Vấn nhận được tú cầu, mà ngay cả tiểu đồng Vệ Xuân cũng nhận được một cái.
Theo tục lệ Túc Châu, nếu không có ý với cô nương ném tú cầu cho mình, chỉ cần trả lại tú cầu là được. Trước đó Vệ Xuân thấy Tiết Vô Vấn trả tú cầu chỉ cần giơ tay nhẹ nhàng ném một cái, tú cầu liền nhẹ nhàng trở về tay chủ nhân.
Vệ Xuân không phải người luyện võ, không thể làm nhẹ nhàng được như hắn.
Cô nương theo bản năng nhìn về phía Tiết Vô Vấn, thấy hắn khoanh tay dựa vào gốc cây hoàng dương, cười như không cười nhìn nàng, như đang nói: Là nàng nhất quyết muốn cải trang thành tiểu đồng của ta, giờ thì hay rồi, khiến thiếu nữ người ta động lòng xuân. Đấy là đào hoa do nàng thu hút, vậy thì tự mình giải quyết đi.
Thấy hắn làm bộ dạng xem náo nhiệt, Vệ Xuân nuốt lại lời định nói, ôm quả tú cầu bằng vải bông to bằng bàn tay, xoay người đi sang một bên.
Trên mặt tuyết trắng tinh nhanh chóng xuất hiện một chuỗi dấu chân nhỏ nhắn.
Cô nương ném tú cầu cao lớn xinh đẹp, thấy nàng đi tới còn hào phóng cười với nàng một cái.
Vệ Xuân trả lại tú cầu, nói nhỏ một câu, rồi kiễng chân, vén một góc khăn vuông cho nàng ấy xem dái tai của mình.
Cô nương kia rõ ràng có chút kinh ngạc, nhanh chóng nhìn sang Tiết Vô Vấn đang đứng dưới gốc cây, cười nói gì đó.
Vệ Xuân ngẩn người một lát, mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Trên đường về, Tiết Vô Vấn hỏi nàng: “Vừa rồi cô nương kia nói gì với nàng?”
Vệ Xuân sờ sờ dái tai có lỗ tai, chậm rãi nói: “Nàng ấy thấy lỗ tai của ta, hỏi ta có phải là nữ cải nam trang không, ta nói đúng.”
Tiết Vô Vấn nghiêng đầu, luôn cảm thấy cô nương kia hỏi không phải điều này, nhưng Vệ Xuân không muốn nói, hắn cũng không hỏi nhiều.
Xuống xe ngựa, Tiết Vô Vấn đưa nàng đến Sương Ninh đường, hất hàm về phía cửa chính, chậm rãi nói: “Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, ta sai người đưa quà cho nàng.”
Vệ Xuân dừng bước: “Quà gì?”
“Nàng vào sẽ biết.” Tiết Vô Vấn nhếch môi: “Yên tâm, nhất định là quà nàng thích.”
Nói xong, không biết nghĩ đến điều gì, lại nói: “Sáng mai ta phải về doanh trại Túc Châu, chắc phải đến tháng ba, đánh cho quân Bắc Địch ngoan ngoãn mới về được. Nàng cứ yên tâm ở đây, muốn gì cứ nói với mẹ ta. Nếu muốn ra ngoài chơi, chọn ngày nắng ráo nói với A Nhược là được.”
Túc Châu vừa vào đông, gió lạnh như dao cắt, tuyết lại rơi không ngừng.
Hắn sợ nàng bị trời đông giá rét làm cho sinh bệnh, không nhịn được dặn dò thêm hai câu.
Vệ Xuân cụp mắt.
Tháng ba.
Lúc đó nàng chắc đã lên đường đến Thịnh Kinh rồi, cũng không biết có còn kịp nói lời cảm tạ và tạm biệt với hắn hay không.
Nghĩ vậy, Vệ Xuân khẽ ngước mắt, nghiêm túc nhìn hắn một cái, đáp: “Ta sẽ tự chăm sóc bản thân, huynh ở chiến trường cũng phải cẩn thận.”
Đây là lần đầu tiên nàng nói những lời như vậy với hắn, Tiết Vô Vấn cụp mắt nhìn nàng, một lúc lâu, cười nói: “Được, nếu nàng không tự chăm sóc bản thân cho tốt, ta sẽ tìm nàng tính sổ đấy.”
Vệ Xuân mím môi cười, ôm lò sưởi tay đi về phía trước hai bước, bỗng dừng lại, quay người.
“Vừa rồi…” Nàng nói hai chữ rồi dừng lại.
Tiết Vô Vấn nhướn mày: “Vừa rồi làm sao?”
Người này hình như không sợ lạnh chút nào, hôm nay chắc là vội vàng muốn cùng nàng đón Tết Nguyên Tiêu, còn mặc áo giáp đến Sương Ninh đường.
Lúc này tuyết rơi đầy vai hắn, nhìn thấy đã cảm thấy lạnh. Vệ Xuân đưa lò sưởi tay ấm áp trong tay qua, chậm rãi nói: “Ta vào nhà ngay đây, từ đây đến Lăng Tiêu viện còn mất một khắc, huynh cầm lấy lò sưởi này.”
Tiết Vô Vấn nhìn nàng, luôn cảm thấy nàng như còn điều muốn nói. Nhưng liếc mắt thấy bóng người lay động trên cửa sổ, nghĩ đến ngày sau còn dài, cũng không hỏi nhiều, nhận lấy lò sưởi tay nàng đưa, gật đầu nói: “Trời lạnh, vào nhà đi.”
Vệ Xuân chậm rãi đi đến hành lang, lời nói vừa rồi trong lúc xúc động muốn nói với hắn, lại nhẹ nhàng xoay chuyển trên đầu lưỡi, rồi nuốt xuống.
Tuyết rơi dày đặc, đèn lồng dưới mái hiên bị gió thổi đung đưa, ánh sáng vụn vỡ.
“Vừa rồi ta lừa huynh.”
“Vị cô nương kia biết ta là nữ nhi, hỏi ta có thích Tiết tiểu Tướng quân của Túc Châu bọn họ không.”
“Ta nói với nàng ấy, thích.”
Hít nhẹ một luồng khí lạnh lẽo, nàng không khỏi may mắn vì mình đã nhịn được. Sớm muộn gì nàng cũng phải rời Túc Châu, hà tất… để hắn biết được tâm ý của mình.
Dù sao cũng là có duyên không phận mà thôi.
Hắn là đích tử duy nhất của phủ Định Quốc Công, không thể nào cưới một nữ nhi tội thần làm chính thê. Huống chi nàng còn là bình thuốc, ngày sau có thể sinh con nối dõi hay không còn chưa biết. Năm xưa, cũng bởi vì thân thể bệnh tật này của nàng, ngay cả Thái tử phi cũng chẳng màng đến thể diện mà ám chỉ với nàng, ám chỉ với Vệ gia, e sợ Vệ gia sẽ vì Thái tôn nạp thiếp mà bất mãn với phủ Thái tử.
Có lẽ Tiết gia cũng như vậy.
Ngay cả thường dân bá tánh cũng coi trọng việc nối dõi tông đường, kéo dài hương nhang huống chi là một thế gia vọng tộc như Tiết gia.
Nghĩ như vậy, nỗi đau âm ỉ trong lòng dường như cũng chẳng đáng kể nữa.
Vệ Xuân đẩy cửa, vừa bước vào trong đã có một bóng người nhanh chóng tiến về phía nàng, kích động nói: “Cô nương! Thì ra cô nương thật sự đang ở Túc Châu!”
Mắt Vệ Xuân mở to, tiến lên dùng sức đỡ lấy cánh tay Đồng ma ma, giọng run run nói: “Ma ma, sao người lại ở đây?”
Đồng ma ma và Thạch ma ma đều là nhũ mẫu của nàng.
Tuổi tác Đồng ma ma lớn hơn Thạch ma ma một chút, hai năm trước bà ấy vì thân thể không được khỏe mạnh nên đã được nghỉ hưu sớm, rời khỏi Vệ phủ, trở về quê cũ.
Khi Đồng ma ma rời đi, Vệ Xuân còn cảm thấy không nỡ.
Nhưng giờ đây nàng lại thấy vô cùng may mắn, nếu không, những người vô tội chết thảm trong Vệ phủ e rằng lại thêm một người nữa.
Đồng ma ma lau nước mắt nơi khóe mắt, nén lại nỗi đau thương cuồn cuộn, nghẹn ngào nói: “Là Tiết Thế tử phái người đến tìm lão nô, đưa lão nô đến Túc Châu.”
Lúc đầu, Đồng ma ma không dám tin cô nương nhà mình còn sống, Vệ gia bị thiêu thành tro bụi, bà ấy cứ tưởng cô nương đã không còn nữa!
Ông trời rốt cục cũng thương xót một lần, giữ lại cho cô nương một mạng!
Đồng ma ma vừa dứt lời, chợt nhớ tới điều gì, nắm chặt tay Vệ Xuân, hạ giọng nói: “Cô nương, sau khi Vệ gia và Hoắc gia gặp chuyện, Chử Tướng quân bị giáng chức, còn tên gian tặc Tần Vưu lại lên làm Trấn Quốc Đại Tướng quân. Còn có Thẩm Thính, hắn mang theo mười mấy hiệp khách mà trước đây được Hoắc lão tướng quân cứu giúp đến trại Bạch Thủy, nói muốn điều tra rõ rốt cuộc là ai hãm hại Vệ gia và Hoắc gia.”
Vệ Xuân vội vàng lên tiếng: “Thẩm Thính còn sống? Vậy, A Cẩn, đệ ấy…”
“Tiểu thiếu gia e là không còn nữa.” Nước mắt Đồng ma ma lại bắt đầu rơi xuống: “Mấy ngày đó đúng lúc là ngày giỗ của Thẩm quản gia, Thẩm Thính đi tế bái Thẩm quản gia nên mới thoát được một kiếp nạn. Nhưng lúc xảy ra chuyện, tiểu thiếu gia đang ở phủ lão tướng quân, nơi đó cũng bị thiêu rụi thành tro bụi, e là, e là…”
Ánh mắt Vệ Xuân tối sầm lại.
Vệ Xuân là do Đồng ma ma nuôi lớn, thân thể cô nương nhà mình yếu ớt ra sao, bà ấy đương nhiên là rõ.
Thấy sắc mặt nàng ảm đạm thì bà ấy ngừng khóc, cố gắng nở một nụ cười, nói: “May mà cô nương còn sống, nếu tiểu thiếu gia biết cô nương còn sống, nhất định cũng sẽ vui mừng! Cô nương à, sau này lão nô sẽ ở bên cạnh cô nương, cô nương đi đâu, lão nô đi đó, không bao giờ rời cô nương nửa bước!”
“Được.” Vệ Xuân như hồi còn nhỏ, ôm lấy Đồng ma ma, vùi mặt vào vai bà ấy, khẽ nói: “Ma ma, chúng ta đến Thịnh Kinh.”
***
Mồng bảy tháng ba, quân Túc Châu đuổi quân Bắc Địch ra khỏi biên giới.
Bách tính vui mừng khôn xiết, như mọi năm, đánh trống khua chiêng suốt hai ngày để nghênh đón quân Túc Châu chiến thắng trở về.
Và ngay trong lúc cả thành hân hoan, một chiếc xe ngựa giản dị khắc chữ “Tiết” lặng lẽ ra khỏi thành.
Đồng ma ma nhìn những người dân bên ngoài cửa sổ đang vui mừng hớn hở, vui vẻ trò chuyện sôi nổi, không khỏi thở dài: “Tuy Túc Châu quanh năm chiến hỏa, nhưng lại là một nơi tốt.”
Vệ Xuân ôm lò sưởi tay, khẽ “Ừm” một tiếng.
Người nọ từng mỉm cười nói với nàng rằng, tuy vùng đất Túc Châu này cằn cỗi và khói lửa không ngừng, nhưng lại tự do.
Vệ Xuân nàng, ở lại nơi này, có thể đường hoàng đứng trước mặt người đời, sống một cuộc sống tự do tự tại.
Thôi thị biết nàng muốn rời đi, đã khuyên nàng suốt hai ngày, thấy nàng đã quyết ý, mới thở dài, sai người chuẩn bị xe ngựa cho nàng.
“Chỉ còn mấy ngày nữa là nó có thể trở về, chẳng lẽ con không muốn tự mình từ biệt nó sao?”
“Không cần.” Vệ Xuân lắc đầu, hiếm khi nói đùa: “Con sợ thế huynh sẽ giận con.”
Thôi thị nói: “Sao nó nỡ giận con chứ?”
Tuy không giận, nhưng Thôi thị hiểu con trai mình, nếu hắn biết Vệ Xuân muốn rời đi, nhất định sẽ dùng mọi cách để giữ nàng lại.
Như vậy thì không hay, ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên.
Vệ Xuân không đáp lời Thôi thị, chỉ cung kính hành lễ, nghiêm túc nói: “Uyển Uyển đa tạ Tiết thế thúc và dì Thôi đã chiếu cố những ngày qua, nếu ngày sau Uyển Uyển có thể trở lại Túc Châu, nhất định sẽ đền ơn đáp nghĩa, báo đáp ân cứu mạng của thế thúc và dì.”
Tuy Thôi thị không nỡ nhưng vẫn để Vệ Xuân đi.
Bà ấy biết Vệ Xuân muốn đến Thịnh Kinh làm gì, cô nương này không buông bỏ được quá khứ, không buông bỏ được những người thân đã chết thảm. Nếu bà ấy cũng giống như Vệ Xuân, gặp phải cảnh nhà tan cửa nát thê thảm như vậy, chắc chắn cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự.
Thôi thị để người đi, thậm chí còn dùng thủ đoạn để cho Tiết Vô Vấn ở lại quân doanh thêm vài ngày.
Cứ như vậy, đến khi Tiết Vô Vấn trở về phủ Định Quốc Công, xe ngựa của Vệ Xuân đã rời khỏi Túc Châu, hướng về Thịnh Kinh.