Xe ngựa lắc lư trên quan đạo nơi tuyết xuân vừa tan, Đồng ma ma rót cho Vệ Xuân một chén trà sâm, lo lắng nói: “Cô nương hãy uống chút trà sâm cho tỉnh táo, mới đi được nửa đường mà sắc mặt cô nương đã không tốt rồi. Lão nô thấy hay là tìm một quán trọ nghỉ ngơi thêm vài ngày?”
Đường xá gập ghềnh lại thêm tiết trời mùa xuân lạnh lẽo, dọc đường Vệ Xuân quả thật không được khỏe, ăn không ngon ngủ không yên, sắc mặt có chút xanh xao.
Chậm rãi uống cạn chén trà sâm, Vệ Xuân vén rèm xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy vạn vật hồi sinh, xuân về trên đất hoang, những chồi non mới nhú trên cành cây run rẩy trong gió xuân, báo hiệu một sức sống yếu ớt.
Vệ Xuân đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: “Chờ đến Tuyền An, chúng ta tìm một quán trọ nghỉ chân.”
Đồng ma ma vội vàng đồng ý, Tuyền An là thành lớn, xe ngựa đi thêm nửa ngày nữa là tới, quán trọ ở đó điều kiện tốt hơn, ban đêm cô nương chắc có thể nghỉ ngơi thoải mái hơn.
Đồng ma ma vừa thở phào nhẹ nhõm, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại đột ngột, chén trà trên bàn “cạch” một tiếng rơi xuống tấm thảm trải sàn lăn hai vòng, tiếp theo là tiếng hí vang của ngựa.
Chủ tớ hai người đều giật mình, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì cửa xe bỗng nhiên bị kéo ra từ bên ngoài, Tiết Vô Vấn lặng lẽ đứng ngoài xe, hàng lông mày vốn dĩ bất cần đời nay lại như phủ một lớp sương tuyết, lạnh lùng đến lạ.
Vệ Xuân nhìn thấy lang quân ngoài cửa xe thì sững sờ.
Một lát sau, nàng đưa chiếc áo choàng bên cạnh cho Đồng ma ma, bình tĩnh nói: “Làm phiền ma ma xuống xe chờ một lát.”
Lang quân bên ngoài mặc trang phục màu đen, sắc mặt lạnh lùng, Đồng ma ma không khỏi lo lắng, hôm nay trông Tiết Thế tử không dễ gần chút nào, cũng không biết hắn có làm hại cô nương hay không.
Do dự một chút, bà ấy cuối cùng vẫn nở nụ cười đáp một tiếng “Vâng. Lão nô không đi xa, nếu cô nương có gì phân phó, cứ gọi lão nô một tiếng là được.”
Vệ Xuân biết Đồng ma ma đang lo lắng cho mình, mỉm cười nói: “Ma ma cứ đến dưới gốc cây chờ, ta với Thế tử chỉ nói vài câu thôi.”
Đồng ma ma lúc này mới ôm áo choàng xuống xe ngựa, khi xuống còn không quên khom người chào hỏi Tiết Vô Vấn.
Tiết Vô Vấn khẽ gật đầu, bước lên xe, “kẽo kẹt” một tiếng đóng cửa xe lại.
Hắn cao lớn, xe ngựa vốn đã không rộng, hắn vừa lên xe đã khiến khoang xe trở nên chật chội, khí thế áp người trên người hắn cũng càng thêm mạnh mẽ.
“Không thích Túc Châu?” Tiết Vô Vấn nhặt chén trà trên thảm, những ngón tay thon dài xoay xoay chén trà, hỏi: “Hay là không thích phủ Định Quốc Công, không thích ta?”
Hắn ngồi bên cạnh nàng, nhưng không nhìn nàng, khóe môi thậm chí còn mang theo chút ý cười, như chế giễu lại như mỉa mai.
Vệ Xuân rủ mắt: “Túc Châu rất tốt, phủ Định Quốc Công rất tốt, huynh cũng rất tốt.”
Tiết Vô Vấn nghiêng đầu nhìn nàng, cười khẩy một tiếng: “Nếu tốt như vậy, tại sao lại không nói một lời từ biệt? Sợ ta không buông tha cho nàng? Sợ ta đeo bám?”
Hắn chưa từng dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với nàng.
Suốt một năm qua, hắn đối với nàng luôn dịu dàng săn sóc, nàng muốn gì, thậm chí không cần nói, hắn liếc mắt một cái là biết.
Hắn hết lòng hết dạ đối xử tốt với nàng, nhưng nàng lại không nói một lời từ biệt, không chút lưu luyến rời khỏi Túc Châu, vứt bỏ tấm chân tình của hắn như giày rách.
Vệ Xuân ngước mắt, chạm phải đôi mắt đào hoa lạnh lẽo của hắn, trong lòng hơi nghẹn lại.
Có lẽ vì vội vàng lên đường, dưới mắt hắn hiện lên quầng thâm, cằm cũng mọc râu, y phục trên người dính đầy tuyết mỏng, bị lò sưởi trong xe ngựa hong khô, loang thành một mảng nước sẫm màu.
Vệ Xuân quay mặt đi, nhẹ giọng nói: “Ta không nghĩ huynh sẽ đeo bám, cũng không phải bỏ đi không từ biệt, ta đã nói với dì Thôi, nhờ bà ấy nói với huynh một tiếng tạm biệt và cảm ơn. Huynh… thật sự không nên đến tìm ta.”
Con người hắn, nhìn như không để tâm nhiều chuyện, kỳ thực là một người vô cùng kiêu ngạo, một thân ngạo nghễ ngông cuồng giữa sa mạc mênh mông của Túc Châu.
Nàng rời đi không một chút lưu luyến, người kiêu ngạo như hắn không nên đuổi theo, cũng không nên hỏi nàng vì sao bỏ đi không từ biệt.
Hắn nên giống như lần trước ở núi Thanh Vân, không quay đầu lại mà rời đi, không thèm nhìn nàng thêm một lần nào nữa.
Như vậy, đối với ai cũng là chuyện tốt.
Phủ Định Quốc Công có ơn lớn với nàng, nàng không thể kéo phủ Định Quốc Công vào chuyện của Vệ gia.
Hơn nữa, nàng cũng sợ nếu tiếp tục ở lại Túc Châu, tiếp tục ở bên cạnh hắn, nàng sẽ dần dần, dần dần quên đi mối thù sâu như biển của Vệ gia và Hoắc gia.
Tiết Vô Vấn không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ cho rằng nàng không muốn nhìn mình, theo bản năng nắm lấy cằm nàng, ép nàng nhìn mình, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Nàng đến Thịnh Kinh là muốn tìm ra kẻ hãm hại Vệ gia, muốn báo thù, ta biết. Nhưng Vệ Xuân, nàng lấy gì để báo thù?”
Giọng nói của hắn rõ ràng là nhẹ nhàng, ánh mắt thậm chí còn mang theo ý cười, nhưng Vệ Xuân lại nghe ra được một tia châm chọc tàn nhẫn trong lời nói của hắn.
Nàng chỉ có một thân bệnh tật, muốn tự tay giết kẻ thù quả thực khó như lên trời.
Nhưng không thử một lần, nàng không cam lòng.
Đây là thù nhà của nàng, đây là lựa chọn của nàng, liên quan gì đến hắn?
“Bốp” một tiếng, Vệ Xuân dùng sức vỗ vào tay hắn đang nắm cằm nàng. Cơ thể người này cứng rắn như tường đồng vách sắt, nàng dùng hết sức lực cũng không lay chuyển được chút nào, chiếc cằm nhỏ nhắn bị hắn kìm chặt.
Vệ Xuân đỏ hoe mắt: “Tiết Vô Vấn, ta lấy gì để báo thù thì liên quan gì đến huynh?”
Cô nương này còn lý sự?
Hắn nhiều ngày không nghỉ không ngủ chạy đến tìm nàng, lại chỉ nhận được một câu vớ vẩn huynh không nên đến tìm ta.
Không nên là gì?
Chẳng lẽ tất cả những gì hắn làm cho nàng đều là không nên?
Tiết Vô Vấn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của nàng, dần dần buông tay, ngón tay vừa rời đi, thấy trên chiếc cằm mịn màng của cô nương này có thêm một dấu tay.
Vừa rồi tuy hắn tức giận, nhưng không nỡ dùng sức.
Cô nương này chỗ nào cũng yếu ớt, chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái đã để lại dấu đỏ, cộng thêm đôi mắt đỏ hoe của nàng, người không biết còn tưởng hắn đã làm chuyện gì tày trời, bắt nạt nàng đến mức nào.
Tiết Vô Vấn cười nhạt, hắn thật sự bó tay với nàng.
“Vệ Xuân, ta đã cứu nàng ở Thanh Châu, cứu mạng nàng vốn nên chết đi, nàng chính là nhược điểm lớn nhất của ta, hiểu không?” Hắn chậm rãi tựa đầu vào vách xe, cúi đầu nhìn nàng, giọng khàn khàn nói: “Ta không thể để mặc nàng chạy lung tung ở Thịnh Kinh, nếu nàng bị người ta bắt được, người khác lần theo nàng tra đến ta, chẳng phải Tiết gia chúng ta sẽ đi theo vết xe đổ của Vệ gia sao?”
Vệ Xuân siết chặt tay: “Ta sẽ không nói với ai là huynh đã cứu ta.”
Tiết Vô Vấn cười một tiếng, như đang cười sự ngây thơ của nàng.
“Vệ Đại nương tử có biết, trên đời này có bao nhiêu cách thức không thể đưa ra ánh sáng để khiến nàng ngoan ngoãn khai thật? Nàng muốn đến Thịnh Kinh cũng được, nhưng nàng chỉ có thể sống ở phủ Định Quốc Công, chỉ có thể ở dưới mí mắt của ta. Nếu không, nàng hãy ngoan ngoãn theo ta về Túc Châu.”
Ánh mắt người đàn ông nhìn nàng mơ hồ khó hiểu, ẩn chứa chút áp bức.
Khoảnh khắc này, hắn dường như trở thành vị Thế tử Định Quốc Công cao cao tại thượng, chứ không phải Tiết thế huynh luôn chiều chuộng nàng, dỗ dành nàng, nguyện ý cúi đầu vì nàng.
Cảm xúc Vệ Xuân lẫn lộn, chỉ cảm thấy cổ họng đắng chát.
Chiếc xe ngựa này là do Thôi thị sắp xếp cho nàng, giấy thông hành trên người cũng là do Thôi thị chuẩn bị cho nàng, thậm chí cả thị vệ hộ tống nàng lên Kinh thành cũng đều là người của phủ Định Quốc Công.
Nàng không có quyền nói không, cũng không có dũng khí từ chối.
Vả lại, Thẩm Thính ở trại Bạch Thủy còn chưa ngẩng đầu lên được, những bằng hữu chi giao ngày trước của ông nội, ông ngoại nàng ở Thịnh Kinh cũng chưa chắc đáng tin.
Phủ Định Quốc Công ở Thịnh Kinh đối với nàng hẳn là nơi an toàn nhất trên đời này.
Thần sắc Vệ Xuân phức tạp, cụp mắt nói: “Huynh muốn rời Túc Châu, đi Thịnh Kinh?”
Tiết Vô Vấn lơ đãng “Ừm” một tiếng, dường như nhìn thấu tâm tư nàng, khẽ cười nói: “Không phải vì nàng. Nay Thịnh Kinh đổi trời, thế cục triều đình biến động khôn lường. Cổ ngữ có câu ‘Cây to đón gió’, Tiết gia không muốn trở thành Vệ gia thứ hai, vậy thì phải phái người đến Thịnh Kinh luôn luôn theo dõi. Phụ thân không thể rời Túc Châu, vậy thì chỉ có thể là ta.”
Lời hắn nói chỉ có một nửa là thật, nhưng thần thái khi hắn nói chuyện quá chân thật, Vệ Xuân tin.
Tiết Vô Vấn xuống xe ngựa, Ám Nhất len lén liếc nhìn sắc mặt hắn, không khỏi có chút khó hiểu, đã gặp được Vệ Đại nương tử rồi, sao sắc mặt Thế tử vẫn khó coi như vậy?
Đang suy nghĩ, Tiết Vô Vấn bỗng nhiên nói: “Sai người đến Thịnh Kinh đưa tin, dọn dẹp Lăng Tiêu viện ta từng ở cho sạch sẽ, tiện thể đổi tên.”
“Vì sao phải đổi tên ạ, Thế tử?” Ám Nhất gãi đầu, lại hỏi: “Ngài muốn đổi thành tên gì?”
Tuyết nhỏ bay bay, gió xuân se lạnh thổi vù qua.
Tiết Vô Vấn khẽ động yết hầu, nhạt giọng nói: “Vô Song, gọi là Vô Song, sau này Lăng Tiêu viện đổi tên thành Vô Song viện.”
***
Mười bảy tháng tư, Vệ Xuân dọn vào phủ Định Quốc Công ở phố Chu Tước.
Tiết lão phu nhân đang lễ Phật ở Chùa Đại Tướng Quốc, biết Vệ Xuân đến, bà ấy lập tức quay về phủ.
Tiết lão phu nhân cùng bà nội Vệ Xuân là Vệ lão phu nhân đều là nhất phẩm cáo mệnh, giao tình hai người từ trước đến nay rất tốt, nay Vệ Xuân là độc đinh duy nhất của Vệ gia, gặp mặt đương nhiên là một phen hỏi han ân cần.
Tuy Tiết lão phu nhân chưa từng đến Thanh Châu, nhưng cũng biết Đại nương tử Vệ gia từ nhỏ đã ốm yếu, thấy Vệ Xuân vì một đường vội vã mà vô cùng suy nhược, vội vàng bảo Tân ma ma đưa nàng đến tĩnh dưỡng ở viện phụ Tĩnh Tâm đường.
Sau khi đưa người đi, Tân ma ma quay lại với vẻ mặt kỳ quái: “Thế tử đặc biệt sai người đổi tên Lăng Tiêu viện, cho vị Đại nương tử Vệ gia ở. Vừa rồi lão nô định đưa Vệ cô nương đến viện phụ, giữa đường gặp Ám Nhất, tiểu tử đó dẫn Vệ cô nương đến Lăng Tiêu viện Thế tử từng ở.”
Mặt Tiết lão phu nhân không đổi sắc, bà ấy gật đầu phân phó: “Không sao, nếu Thế tử đã có an bài, vậy thì để con bé ở Lăng Tiêu viện. Ngươi đi gọi Thế tử đến đây một chuyến.”
Không bao lâu, Tiết Vô Vấn đến Tĩnh Tâm đường.
Hắn nghênh ngang vào phòng, ngồi đối diện Tiết lão phu nhân, cười gọi một tiếng “Bà nội”.
Tiết lão phu nhân chậm rãi mân mê chuỗi Phật châu trên tay, thản nhiên nói: “Lần này con về định ở bao lâu?”
Tiết Vô Vấn nói: “Tôn nhi chuẩn bị ở lại Thịnh Kinh luôn, không đi nữa.”
Động tác Tiết lão phu nhân khựng lại, cau mày quát lớn: “Làm bậy!”
Tiết Vô Vấn vội vàng rót cho Tiết lão phu nhân một chén trà nóng, cười nói: “Bà nội đừng giận, đây cũng là ý của cha. Túc Châu có cha ở đó, con có ở hay không cũng không sao. Con ở Thịnh Kinh có ích hơn ở Túc Châu nhiều, nay thế cục Thịnh Kinh chưa rõ, thái độ của vị trên điện Kim Loan đối với quân Túc Châu cũng mơ hồ không rõ ràng, con ở lại đây, ít nhất có thể bảo đảm phủ Định Quốc Công sẽ không trở thành Vệ gia thứ hai.”
Sắc mặt Tiết lão phu nhân hơi dịu, bà ấy nhấp một ngụm trà, nói: “Vậy con không định lấy đầu của Nhị Hoàng tử Bắc Địch nữa sao?”
Tiết Vô Vấn nhún vai: “Con nghĩ giữ lại cho hắn một mạng chó, chọc tức Thái tử Bắc Địch cũng không tồi. Đợi thêm vài năm, con lại đi lấy đầu hắn cũng chưa muộn.”
Tiết lão phu nhân biết ân oán giữa Tiết Vô Vấn và Ô Việt, ngày thường, nếu tôn nhi của bà muốn đến Thịnh Kinh, dù thế nào cũng sẽ nghĩ cách lấy mạng Ô Việt trước rồi mới đến.
Hiện giờ hắn đến Thịnh Kinh vội vàng, ngay cả mạng Ô Việt cũng không lấy, ngoài tiểu cô nương Vệ gia ra còn có thể vì cái gì?
Nghĩ đến đây, Tiết lão phu nhân đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: “Con muốn ở lại Thịnh Kinh, bà nội không ngăn cản. Nhưng con cũng phải đồng ý bà nội một việc. Ngày mai con đến từ đường trước mặt liệt tổ liệt tông Tiết gia thề, con sẽ không cưới Vệ Xuân làm thê tử.”
Không trách bà ấy phải ép tôn nhi lập lời thề, thật sự là tôn nhi của bà ấy quá tùy tiện làm bậy.
Bà ấy đồng tình với tai ương của Vệ gia, nhưng đồng tình thì đồng tình, bà ấy không thể mềm lòng để Vệ Xuân làm con dâu Tiết gia, cho dù nàng đổi tên đổi họ, trên đời này vẫn có người nhận ra nàng.
Huống chi, cái gọi là mệnh phượng hoàng trên người nàng mới là phiền toái lớn nhất.
Lời Tiết lão phu nhân vừa dứt, Tiết Vô Vấn nhếch mép, cho dù hắn nguyện ý cưới cũng phải xem người ta có nguyện ý gả hay không.
Vệ Xuân… rõ ràng không muốn dây dưa nhiều với hắn.
Kiếp này hắn có thể như hiện tại, ở bên cạnh nàng, để nàng bình an sống sót là tốt rồi.
“Được, ngày mai tôn nhi sẽ đến từ đường, lập lời thề trước mặt liệt tổ liệt tông, đời này tuyệt đối không cưới Vệ Xuân làm thê tử.” Hắn cà lơ phất phơ nói: “Như vậy, bà nội cuối cùng cũng yên tâm rồi chứ, tôn nhi tuyệt đối không phải loại người vì nữ sắc mà mê muội tâm trí.”
Tiết Vô Vấn ở Tĩnh Tâm đường chưa đến hai khắc trà, hắn vừa ra khỏi Tĩnh Tâm đường thì thấy Ám Nhị đến bẩm báo:
“Thế tử, trước khi Đồng ma ma đi Túc Châu từng tiếp xúc với một tùy tùng thân cận trước đây của tiểu công tử Vệ gia. Người đó tên Thẩm Thính, hiện giờ dẫn theo mười mấy hiệp khách Thanh Châu đầu quân cho trại Bạch Thủy. Ngoài ra, ở phố Trường Thái có một tiệm hương phấn và một tiệm sách là của hồi môn của Vệ Đại nương tử. Sau khi Đồng ma ma được an dưỡng tuổi già, Vệ Đại nương tử giao hai tiệm này cho Đồng ma ma, hiện giờ chưởng quỹ nương tử của hai tiệm này một người là cháu gái Đồng ma ma, một người là con dâu Đồng ma ma.”
Chỉ một đoạn ngắn ngủi, Tiết Vô Vấn đã nắm rõ dự định ban đầu của Vệ Xuân.
Hai tiệm có thể dò la tin tức, thuận tiện còn có thể kiếm chút bạc cho Thẩm Thính chiêu binh mãi mã ở trại Bạch Thủy, nàng tự mình ẩn náu trong chốn phồn hoa, từ từ điều tra chân tướng.
Tiết Vô Vấn xoa ấn đường, nàng đã nhất tâm muốn báo thù, dù sao cũng phải cho nàng chút hy vọng.
“Trại chủ trại Bạch Thủy là người có năng lực, nếu Thẩm Thính có thể lọt vào mắt xanh của ông ta, nói không chừng thật sự có thể làm nên chút danh tiếng. Ngươi cài vài người vào trại Bạch Thủy, âm thầm giúp đỡ Thẩm Thính một chút. Còn hai tiệm của nàng ấy, ngươi cũng phái người theo dõi, đừng để đám du côn lưu manh đến đó làm càn, dọa người ta.”
Ám Nhị lĩnh mệnh lui xuống.
Tiết Vô Vấn thong thả bước đến Vô Song viện, vừa đi qua cửa vòm thì thấy Đồng ma ma đang sai người đun nước, lại gọi người quét dọn tuyết đọng trong viện.
Thấy hắn đến, Đồng ma ma vội vàng ngưng lời, do dự nói: “Cô nương đang nghỉ ngơi bên trong, Thế tử có muốn lão nô vào gọi cô nương dậy không?”
Tiết Vô Vấn mỉm cười lắc đầu: “Không cần, ma ma cũng không cần nói với nàng ấy ta đã đến, ta chỉ tiện đường đi ngang qua thôi.”
Đồng ma ma cung kính đồng ý, đợi đến khi Tiết Vô Vấn rời đi, mới thở dài một hơi.
Tuổi bà ấy đã cao, bà ấy cũng không mong cầu gì khác, chỉ cần cô nương có thể bình an sống sót là đủ rồi.
Tiết Thế tử vừa nhìn là biết có ý với cô nương, nếu cô nương có thể gả cho hắn, từ nay được phủ Định Quốc Công che chở cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.
Đáng tiếc, bà ấy vừa mới nhắc đến chuyện này với Vệ Xuân, Vệ Xuân đã lắc đầu, nói: “Tiết gia sẽ không để hắn cưới ta, ta cũng không thể gả cho hắn.”
Cô nương nhà mình từ trước đến nay có chủ kiến rõ ràng, Đồng ma ma muốn khuyên cũng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
***
Vệ Xuân từ đó liền ở lại phố Chu Tước, xuân đi thu đến lại một đông, thoáng chốc đã một năm trôi qua.
Một năm nay, Tiết Vô Vấn rất ít đến Vô Song viện, Vệ Xuân cũng rất ít khi gặp hắn.
Nghe Ám Nhất nói, hắn đã vào Cẩm Y Vệ, hiện giờ đang nhậm chức ở Trấn Phủ ty, ngày ngày đều bận rộn, mỗi ngày phải bắt tội phạm, phải thẩm tra không biết bao nhiêu vụ án.
Ngày hai mươi mốt tháng tư, Đồng ma ma từ tiệm sách trở về, vừa vào cửa đã vội vàng nói với Vệ Xuân: “Cô nương, đại sự không ổn rồi!”
Vệ Xuân đang viết thư cho Chử Ngộ ở Thanh Châu, nghe vậy thì đặt bút lông sói xuống, nhàn nhạt nói: “Ma ma đừng vội, đã xảy ra chuyện gì?”
Đồng ma ma nắm chặt quyển sách trong tay, hạ giọng nói: “Vừa rồi lúc trở về lão nô nghe Ám Nhị nói, người của Cẩm Y Vệ đến trại Bạch Thủy bắt người rồi!”