Dịch+biên tập: Ngô Ái Ni
Haganezuka Hotaru là một thợ rèn kiếm tuyệt vời. Anh không chỉ sở hữu những kỹ thuật mài kiếm được truyền lại qua nhiều thế hệ của gia tộc Haganezuka, mà còn là người yêu kiếm hơn bất cứ ai khác.
Nhưng anh ta lại là một kẻ lập dị.
Khi mới hai tuổi, vì tính cách khó gần nên không có ai muốn làm bạn với anh ấy, điều này đã khiến cha mẹ của anh mất ăn mất ngủ. Sau đó, có lần người ta bắt gặp Hotaru cầm một con dao và đuổi theo một kiếm sĩ trong Sát Quỷ Đoàn vì cậu ta đã làm hỏng thanh kiếm do anh chế tạo. Anh vừa đuổi vừa hét lên “Tao sẽ giết mày!”, “Mày là cái đồ đáng chết một nghìn lần!!” và nhiều hơn thế. Thậm chí anh còn bóp cổ một đồng nghiệp, đánh đập một Trụ cột và rất nhiều hành động bạo lực khác. Nhiều người luôn cho rằng anh là người cuồng được người khác chú ý.
“Hotaru thực sự khiến người khác phải đau đầu ”.
Khi ngồi trong phòng tiếp khách và ăn mitarashi dango, Tecchikawahara Tecchi thở dài một hơi. Nói mới nhớ, mitarashi dango là một món quà cho Haganezuka mà Kamado Tanjirou gửi tặng. Vì Tanjirou đã làm gián đoạn việc mài kiếm của Haganezuka, trong cơn thịnh nộ, anh đã yêu cầu Tanjirou “cho đến khi tao xuống mồ thì mày phải mua mitarashi dango cho tao mỗi ngày, nhớ chưaaaa..” Tanjirou nào dám từ chối và thế là cậu ấy thực sự ngoan ngoãn làm theo yêu cầu đó.
Hotaru mặc dù đã sắp U40 nhưng thực ra tâm hồn của anh ấy chỉ như một đứa trẻ mười lăm tuổi mà thôi. Tecchin – người cha nuôi và cũng là người đặt tên cho Haganezuka thở dài thườn thợt, cả người ủ rũ như miếng bánh đa ngấm nước:
“Có phải cách nuôi dạy của ta có vấn đề rồi không?”
“Không không không. Cậu ta đã sống khỏe 40 năm rồi đấy thôi, Ngài không nên tự trách mình đâu ạ!” – Kanamori vừa pha trà vừa nói với giọng bình tĩnh.
“Thật sao? Kotetsu-kun?”
Bỗng nhiên được điểm danh, Kotetsu đang vùi đầu ăn dango ngẩng lên.
“Dạ đúng ạ. Một ông chú độc thân lâu năm nóng nảy còn thích chống đối xã hội thì tất cả đều là lỗi của chú Haganezuka. Ngài không cần bận tâm nhiều làm gì.”
“Cho dù là thế thì ta vẫn nên chịu trách nhiệm về nó ~”
Tecchin khẽ nhún vai như một đứa trẻ.
“Ta ước nó có thể thân thiện với mọi người hơn. Không biết có cách gì không nhỉ? “
“Không” – Kotetsu trả lời một cách gay gắt – “Thay vì thay đổi chú ấy thì dạy một con gấu làm xiếc còn dễ hơn nhiều.”
“……À đúng rồi.” Đột nhiên Kanamori – một thợ rèn lớn tuổi và có nhều kinh nghiệm cất tiếng nói nhàn nhạt – “Sao chúng ta không sắp xếp cho nó một buổi xem mắt nhỉ?”
Thế là kế hoạch “Đã đến lúc Haganezuka kết hôn, tạo dựng một gia đình và trở thành một người đàn ông mới mẻ” đã được triển khai. Và người lên kế hoạch này không ai khác là Kanamori. Nghe cứ ngỡ là bất khả thi, thế nhưng chuyện này diễn ra rất suôn sẻ, người ủng hộ nhất chính là trưởng làng Tecchin.
Thật ra họ cũng rất lo lắng rằng Haganezuka sẽ nổi cơn thịnh nộ khi nghe đến chuyện này…… thế nhưng thật bất ngờ là Haganezuka lại cực kì phối hợp và đồng ý đến buổi xem mắt. Cuối cùng buổi xem mắt của Haganezuka Hotaru được chính thức ấn định vào ngày lành gần nhất. Và cái ngày lành đó chính là hôm nay.
Kanamori, người đưa ra đề nghị và Kotetsu đều đang đứng ở sân ryotei * nơi buooiir xem mắt được diễn ra. Tất nhiên, mục đích của họ đến đây hôm nay là để theo dõi tình hình.
(*ryotei: một nhà hàng Nhật Bản sang trọng mang phong cách truyền thống.)
Vì làng không cho phép người ngoài ra vào cho nên địa điểm được chọn là một thị trấn cách làng không quá gần cũng không quá xa, đặc biệt ở đó nổi tiếng với cảnh sắc sân bên trong siêu đẹp. Người được đặt trước là Kanamori nên họ không cần phải lẻn vào.
Giữa căn phòng rộng hơn hai mươi tấm chiếu tatami*, một nam một nữ ngồi đối diện nhau. Khỏi cần giới thiệu cũng biết, cặp này là Haganezuka và cô gái mà anh xem mắt hôm nay. Tecchin, người thấp bé, ngồi giữa họ như một món đồ trang trí.
(1 tấm chiếu tatami có diện tích tiêu chuẩn là 1.82㎡)
Người cô gái trẻ mặc một bộ quần áo dễ thương hơn họ tưởng tượng, cô có thân hình mảnh mai, nhỏ nhắn nổi bật hơn cả họa tiết hoa mẫu đơn trên bộ trang phục.
“Cô gái kia thực sự rất dễ thương. Ghen tị quá đi. ”
“Hừ, cái gul này là sở thích của trưởng làng chứ đâu. Khuôn mặt của cô ấy giống hệt Kanroji-sama.”
Họ nghe nói rằng Tecchin đã chọn đối tượng xem mắt một cách nghiêm túc. Bình thường trông trưởng làng điềm tĩnh, có chút cứng nhắc, nhưng cũng có lúc ông thực sự rất đáng sợ. Còn một khi nói đến phụ nữ thì ông cũng giống như như hai chàng trai đang nghe trộm bên ngoài kia mà thôi.
“Một cô gái dễ thương như thế mà cũng phải đi xem mắt sao?”
“Nếu chỉ dựa trên vẻ ngoài thì Haganezuka-san cũng không đến nỗi nào mà. Trong trường hợp này, chỉ cần một bức ảnh là có thể qua được ”.
“Vậy nên cổ chấp nhận đến xem mắt vì tấm hình chú gửi hả?”
“Không, Kotetsu-kun. Yếu tố quan trọng nhất vẫn là tình yêu, tình yêu đó nhóc, hiểu không”.
Lội về quá khứ một chút, Kanamori đã yêu vợ ngay từ cái nhìn đầu tiên, rồi sau đó là theo đuổi cô và cuối cùng hai người trở thành vợ chồng. Trong làng ai cũng biết Kanamori yêu vợ vfa chiều chuộng vợ ra sao, vậy nên cũng không ngạc nhiên khi ai đó nhắc đến vợ hay tình yêu tình báo là chú ấy có thể nói không ngừng nghỉ.
Cùng lúc đó, buổi xem mắt vẫn tiếp tục diễn ra trong đại sảnh.
“Tôi có thể biết sở thích của anh là gì không, Haganezuka-san?”
“…… rèn kiếm.”
Lạch cạch – âm thanh chiếc vòi nước ống tre* vang lên trong không gian tĩnh lặng.
“Anh là Hotaru hả? Tên anh nghe hay thật đấy.”
“………cảm ơn.”
“Nghe hay mà, đúng không? Tôi là người đã đặt cho nó cái tên đó. Nhưng nó cứ phàn nàn rằng cái tên quá dễ thương… ”
“Hihi, chắc anh ấy xấu hổ thôi ạ.”
Am thanh chiếc vòi nước ống tre lại vang lên đều đều…….
“Em thì rất thích nấu ăn. Nếu anh không chê, em có thể nấu cho anh ăn, không biết anh thích món gì? “
“…… .Mitarashi dango.”
Âm thanh từ chiếc vòi lại vang lên….
“Vậy lúc ranh rỗi thì anh hay làm gì?”
“…. Ăn mitarashi dango.”
“Haha, có vẻ như anh rất thích mitarashi dango.”
“… Tôi ước mình có thể ăn món đó mỗi ngày.”
“Haganezuka-san thực sự rất đáng yêu.”
Âm thanh từ chiếc vòi lại vang lên, dường như nó báo hiệu cuộc trò chuyện đã kết thúc.
“Ồ? Trông có vẻ không tệ à nha? Với cả tiếng từ ống tre hơi ồn ào á?! ”
“Ừ, nó diễn ra tốt hơn mong đợi.”
“Công nhận. Bầu không khí khá tốt nhưng mà chú Haganezuka hôm nay lạ ghê, ăn nhẹ nói khẽ cười duyên, trông không giống thường ngày chút nào.”
“Có phải chú ấy đang lo lắng không nhỉ? Một người đàn ông to lớn như chú ấy mà cư xử cứ như con gái ý…..eo ôi….”
“Haizzz, dù sao thì nửa cuộc đời cậu ta toàn ăn nằm với kiếm và búa, nên lần đầu nói chuyện với con gái thì ngại ngùng cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Ít nhất cho tới hiện tại, Haganezuka-san đã không làm mấy trò kỳ lạ đã là tốt lắm rồi. Nhóc nhìn cô gái kia đi, không phải cô ấy cũng đã ưng bụng rồi sao. Đây chính là cơ hội đó!!!”
Kanamori vô cùng phấn khích cứ như thể người tham gia vào buổi mai mối này là chú ấy không bằng.
“Nói chuyện vậy là được rồi ha, sao hai bạn trẻ không cùng nhau đi dạo trong vườn nhỉ…?”
Trưởng làng dùng một phương pháp cổ điển của cổ điển để kéo dài buổi xem mắt nhạt nhẽo ngày hôm nay.
Một người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ Hyottoko và một cô gái xinh đẹp trẻ trung đang cùng nhau đi dạo trong sân. Cảnh tượng này nếu mà ở ngoài đường thì phải nói là hiếm thấy.
“Haganezuka-san, chắc anh là một người kiệm lời nhỉ?”
“…… .à…ừ.”
“Không hiểu sao nhưng em khá thích những chàng trai kiệm lời ý, cảm giác những người như vậy rất dịu dàng và thông minh. ”
“………………Là vậy sao?”
“Nếu có lần gặp sau em sẽ mang dango tự làm đi cho anh, anh sẽ nhận chứ?”
“Cảm…cảm ơn.”
Haganezuka cố gắng bình tĩnh nhưng giọng nói run rẩy và âm lượng nhỏ như muỗi kêu đã bán đứng anh. Nội dung cuộc trò chuyện của hai người hầu như cứ xoay quanh mitarashi dango. Thế nhưng bầu không khí giữa cả hai cũng không quá tệ.
“Đây chính là khởi nguồn của một mối tình đẹp đó Kotetsu-kun.”
Kanamori cố gắng hạ giọng để hai người đi trước không phát hiệ ra, đã vậy còn giả bộ đưa khăn mùi xoa để chấm nước mắt nữa.
“Mùa xuân của Haganezuka-san cuối cùng đã đến rồi.”
“Ể, cô gái đó đã chủ động nắm tay chú ấy kìa!! Trời ạ Haganezuka-san lúng túng cái gì vậy chứ, bộ ổng là kiến trên chảo nóng hay gì vậy trời?”
“Chắc cậu ta mắc cỡ ấy mà!”
“Mắc cỡ á?! Eo ôi, bây giờ cháu mới biết chú ấy cũng biết mắc cỡ cơ đấy!”
“Eo cái gì mà eo với chả ôi, chúng ta nên cầu nguyện rằng phép màu này có thể tồn tại cho phút đến cuối cùng.”
Kanamori ra dáng người từng trải và nói với Kotetsu bằng một giọng điệu chín chắn.
Haganezuka và cô gái đến gần cái cây mà hai chú cháu đang trốn. Kotetsu và Kanamori ngay lập tức nín thở và cố gắng co người lại hết sức có thể.
(pass chương sau: heorungthichngamhoa)
Đôi trai gái dừng bước.
Sau đó….
“—Haganezuka-san.” – Đột nhiên cô gái nói với giọng điệu nghiêm túc.
“Em có một thỉnh cầu…”
Giọng điệu cực kỳ nghiêm túc như thể cô ấy muốn ra một quyết định trọng đại.
“……… V-vâng?”
Haganezuka lo lắng đến mức vai anh cứng lại.
Chẳng lẽ là tỏ tình? Cả hai chú cháu lén nhìn từ chỗ núp sau gốc câycũng gấp đến mức nuốt nước bọ ừng ực.
“Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, em biết anh coi trọng việc rèn kiếm như thế nào, Haganezuka-san…”
“V…vậy à?”
Giọng của Haganezuka đột nhiên trở nên sáng sủa hơn.
“Nhưng mà—” Cô gái tiếp tục nói:
“Từ nay về sau, anh có thể coi chúng là dĩ vãng..”
Cô gái vừa nói vừa vừa cười dịu dàng.
“Ngày nay chẳng ai lại đi xài kiếm nữa cả. Thay vào đó sao anh không thử rèn những con dao hay công cụ gì đó chẳng phải cũng kiếm được tiền hay sao? Em không muốn người chồng thân yêu của mình làm ra một thứ đồ đáng sợ như kiếm. “
Cô gái nói thẳng thắn như vậy khiến Haganezuka đứng hình ngay tại chỗ.
Hai chú cháu đang nghe trộm cũng choáng váng…máu nóng đột nhiên dồn lên mặt….
“Ôi trời ạ, tệ thật rồi, cô ấy không nên nói thế trước mặt Haganezuka-san! ”
Đối với người đàn ông đó – Haganezuka Hotaru – người yêu kiếm hơn bất kỳ ai khác, đây chính là lời cấm kỵ. Trong trường hợp xấu nhất, anh ấy thậm chí có thể giết ai đó bằng chính tay mình.
Sau đó, làng rèn kiếm sẽ xong đời.
“Kotetsu-kun, nếu mọi thứ trở nên tệ hơn, nhóc nhớ chạy về phía nam nhé, nhớ là phải đưa cô gái đó chạy cùng luôn. Chú sẽ cù vào nách Haganezuka-san và cố gắng hết sức để mở đường tẩu thoát cho hai người, nhớ kỹ nhé!!!”
“Cháu hiểu rồi, Kanamori-san, chú nhớ bảo trọng, đừng ngỏm đấy!””
Kotetsu và Kanamori trở nên căng thẳng chờ diễn biến tiếp theo.
Thế nhưng Haganezuka không lại bất động…
“Này …… Haganezuka-san?” Thấy Haganezuka đã lặng lẽ cúi đầu, cô gái lo lắng mở miệng hỏi.
……
“….là kẻ nào…”
Haganezuka lẩm bẩm:
“Là kẻ nào nói với cô rằng dùng kiếm là man rợ, những kiếm sĩ đã đặt cả tính mạng của họ vào những trận chiến để bảo vệ loài người, bảo vệ những con người xa lạ ngoài kia kìa cũng là kẻ man rợ hay sao…..”
“………Hở?”
“Ngay cả lúc bị thương thì họ vẫn tiếp tục chiến đấu. Cho dù có khó khăn thế nào thì họ vẫn tiến lên phía trước. Tôi thật may mắn khi có thể tạo ra một thanh kiếm bảo vệ mạng sống cho người đó. Tôi tự hào rằng mình là một thợ rèn ”.
“………………”
“Xin lỗi, hãy coi như buổi xem mắt ngày hôm nay chưa từng diễn ra.”
Cô gái không thể thốt lên lời. Một cơn gió lạnh thổi qua giữa hai người.
Ngược lại, Haganezuka rất bình tĩnh. Mặc dù cô gái có vẻ coi thường những thanh kiếm mà anh coi như bảo vật, nhưng anh cũng không thể trách mắng cô ấy được. Anh chỉ lặng lẽ từ chối cô.
Đơn giản là niềm tự hào của anh với tư cách là một thợ rèn kiếm, cũng như mối quan hệ của anh với một cậu bé kiếm sĩ nào đó.
Và buổi mai mối của Haganezuka kết thúc trong yên lặng….
“Haizz, âu cũng là cái số rồi. Thôi thì chúc cậu may mắn lần sau.”
Trưởng làng vẫn rất lạc quan.
“Để xem nào, lần này nên chọn cô gái nào đây ta ~? ”
Kanamori vui vẻ chọn lựa đối tượng xem mắt khác từ một chồng ảnh.
“…… quên đi…. dù sao thì tôi cũng có kiếm….”
Ngược lại, sau buổi xem mắt kia thất bại được vài ngày nhưng Haganezuka cũng không cảm thấy mất mát gì mà ngược lại vẫn nằm lười trên chiếu tatami như thường lệ.
“Người chú to như cái lu rồi mà còn nằm chắn giữa đường giữa lối nữa, làm ơn qua góc kia nằm hộ cháu cái. Phiền thật đấy.”
Kotetsu cố gắng nói với giọng bình thường, sau đó đặt nhẹ một đĩa đầy mitarashi dango lên bàn.
“Dậy ăn đi, Tanjirou-san đã gửi rất nhiều mitarashi dango đến cho chú đấy. Nếu chú mệt mỏi quá thì ăn cho lại sức.”
“Ầy Haganezuka, cậu có lộc ăn ghê ha, đây là lần đầu tiên có một kiếm sĩ tốt với cậu thế đấy!! Đối với một người thợ rèn kiếm như chúng ta thì đó chính là gia tài lớn nhất ”.
“Hmph, tất nhiên đó là điều cậu ấy nên làm….Thằng nhóc đó đã làm phí bao nhiêu công sức của tôi rồi….”
“Được rồi, đừng làm ầm ĩ nữa. Để tôi rót trà cho. ”.
Nói xong, Kanamori rót trà vào tách của Haganezuka.
“Ối chà, nhìn này, có lá trà đang dựng thẳng đứng. Haganezuka, đây là một điềm báo chuyện tốt đấy. ” Kanamori vui vẻ nói. Thực sự có một lá trà đứng thẳng trong tách.
“Chắc chắn lần xem mắt tiếp theo sẽ thành công.”
Tuy nhiên, không lâu sau khoảnh khắc vui vẻ, Haganezuka trở nên tức giận…..
“Khi có lá trà đứng thẳng trong tách, người ta phải bí mật uống hết toàn bộ! Sao anh lại nói bô bô ra thế hả?! Đền lại cho tôi đi! ”
“Hở?!”
“Nếu mọi thứ không suôn sẻ trong buổi xem mắt tiếp theo thì tất cả là lỗi của anh đấy!! Chịu trách nhiệm đi!”
Sao trên đời lại có người vô lý thế kia chứ? Kanamori không khỏi hoang mang trước tình huống này.
“… .Đấy, ông xem đi, thành quả giáo dục hơn 20 năm của ông đấy?”
Kanamori đổ lỗi cho trưởng làng.
“Chẳng phải trước cậu cũng nói là không liên quan gì đến ta mà, sao giờ tự dưng lại lật lọng thế?
“Trước kia thì đúng là tôi đã nói vậy….nhưng mà không phải cậu ta bây giờ đang quá đáng lắm sao? Nếu cho tôi nói thật, với cái tính nết này thì không bằng cả con mèo nhà tôi luôn! “
“Không liên quan gì đến ta ~”
Tecchin từ bỏ trách nhiệm làm cha nuôi của mình và quay mặt đi với chiếc mặt nạ Hyokotto như thể ông không hề liên quan đến chuyện này.
Kotetsu dưới chiếc mặt nạ của mình thở dài bất lực.
(…. Có vẻ như không phải Haganezuka-san không có bất kỳ tiến bộ nào.)
Nhìn cách Haganezuka giáo huấn một người cô gái xinh đẹp nhưng coi thương kiếm, điều đó khiến cậu rất thích thú. Trông Haganezuka-san lúc ấy ngầu phết chứ đùa. Những lời nói mang đầy tự hào cùng vinh dự khi trở thành một người thợ rèn kiếm cừ khôi, hơn nữa là một người đến từ ngôi làng ẩn dật này, lại cùng nghề khiến Kotetsu không khỏi xúc động.
Từ chuyện một chàng kiếm sĩ luôn tin tưởng vào thanh kiếm người đàn ông này làm ra, người đã giao phó tính mạng mình cho người thợ rèn, thực sự đã khiến người đàn ông từ trước đến nay bị cô lập thay đổi rất nhiều.
-Cho nên……
(…Thần linh ơi, nếu có một ngày Haganezuka-san có thể thay đổi tính cách thối nát đó thì xin Người hãy ban cho anh ấy một người vợ dịu dàng có thể hiểu được tình yêu của chú ấy đối với kiếm nhé.)
Mặc dù đó có thể là chuyện của nhiều năm sau, nhưng Kotetsu vẫn cầu nguyện trong lòng rằng Haganezuka Hotaru có thể tìm thấy “mùa xuân” của chính mình….