Dịch và biên tập: Ngô Ái Ni
“Không có lựa chọn nào khác cho những người có ấn…. Miễn là họ có cái ấn đó, không có ngoại lệ….”
Một giọng nói lạnh lùng và thanh tao lướt qua tai cậu như một giọng nói người nước ngoài.
25 tuổi.
Một người có ấn diệt quỷ xuất hiện trên cơ thể của mình sẽ không sống quá tuổi đó.
Anh trai của cậu mất năm mười một tuổi.
**
Để chuẩn bị cho trận quyết chiến cuối cùng với Muzan, Chúa Công đã yêu cầu tổ chức “Khóa huấn luyện Trụ cột” sau cuộc họp khẩn cấp của Trụ cột. Để nội dung tập huấn không bị chồng chéo, các Trụ cột đã thảo luận khá kỹ trước khi cuộc họp kết thúc.
Muichirou đi dạo trong khu vườn đá trang nhã, chuẩn bị rời khỏi trang viên Ubuyashiki.
“—Cậu có phiền nếu bớt chút thời gian nghe ta nói không?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng cậu.
Không cần ngoảnh lại nhìn cũng biết giọng nói trầm tĩnh và ấm áp đó là của ai.
“Himejima-san.”
Muichiro quay lại. Nham Trụ – Himejima Gyomei vẫn rơm rớm nước mắt như mọi khi.
“Ta có chuyện muốn nói với cậu….”
“Với tôi?”
“Đúng vậy. Nếu cậu không phiền thì hãy tìm một nơi để ngồi xuống và trò chuyện nhé. “
Dưới sự thuyết phục của Himejima, hai người họ ngồi đối mặt nhau dưới một chiếc đình nhỏ.
Ở góc sân có một chiếc đình nhỏ được dùng làm nơi nghỉ ngơi chung. Mùi của mái tranh rất dễ chịu. Nếu vểnh tai lên và lắng nghe kỹ, họ sẽ nhận ra rằng có tiếng chim hót líu lo giữa tiếng cành cây đung đưa theo gió.
“Anh muốn nói gì?”
“…. Tengen-sama vừa mới nói gì nhỉ?”
Sau khi Muichirou lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa, Himejima liền đi thẳng vào chủ đề chính.
Ô đúng rồi. Muichirou chợt nhớ ra…
“Anh muốn nói đến cái ấn sao? Những người có dấu hiệu chỉ có thể sống đến hai mươi lăm tuổi.”
“Đúng vậy.”
Himejima gật đầu. Sau đó Muichiro nhẹ nhàng nói:
“Khi cái ấn xuất hiện, cơ thể tôi sẽ trở nên mạnh hơn rất nhiều, sức chịu đựng cũng tăng lên nên chắc chắn đây không phải là chuyện bình thường.”
Có lẽ người ta đã trả trước mạng sống của mình để sử dụng sức mạnh đó. Đó là lý do tại sao những người có ấn không thể sống quá hai mươi lăm tuổi. Bởi vì họ đã sử dụng hết tuổi thọ trong tương lai của mình rồi—
Tuy nhiên, nếu có ấn, họ có thể đánh bại được Thượng Huyền. Trên thực tế, nhờ cái ấn đó Muichirou đã có thể đánh áp đảo được Thượng Ngũ .
“Himejima-san….”
Cậu nghe nói rằng Himejima năm nay hai mươi bảy tuổi. Nếu cái ấn xuất hiện ngay bây giờ mà anh ấy đã ngoài hai mươi lăm….Kết quả sau đó sẽ như thế nào? Muichirou lo lắng trong lòng.
“Đừng lo lắng cho tôi.”
Himejima nói giọng điệu nghiêm khắc hiếm có.
“Tôi đã quyết định chết… .nhưng… .cậu chỉ mới mười bốn tuổi, phải không?”
Vẻ mặt và giọng điệu của Himejima buồn bã.
Mặc dù anh được mệnh danh là người mạnh nhất trong Sát quỷ đoàn, thân hình vạm vỡ khiến các kiếm sĩ khác phải ghen tị nhưng bên trong sâu thẳm người đàn ông này có một trái tim mềm mại như Đức Phật và giờ anh đã rơi nước mắt vì Muichirou.
“Tokito, tôi không có ý xúc phạm hay nghi ngờ vị trí Trụ cột của cậu. Chỉ là …… cậu vẫn ổn chứ? ”
“Tại sao anh lại hỏi vậy?”
Muichirou tò mò hỏi lại. Dù không có ý định suy nghĩ lung tung về ẩn ý sau câu hỏi kia nhưng Himejima trông có vẻ rất nghiêm trọng.
“Trong trận chiến trước, dấu ấn đã xuất hiện trên cơ thể cậu. Bây giờ cậu không còn lựa chọn nào khác.”
“Nếu chúng ta phải nói về cái ấn, chẳng phải Kanroji-san cũng giống tôi sao? Thay vì quan tâm đến tôi, tại sao anh không dành sự quan tâm đó cho Kanroji-san và Iguro-san. ”
“Tôi hiểu ý khi cậu nhắc đến Kanroji nhưng tại sao lại có cả Iguro nữa vậy?”
“Không phải Iguro-san thích Kanroji-san sao?”
“…….”
Đôi mắt đờ đẫn của Himejima ngay lập tức mở to.
“Anh không nhận ra sao?”
“Không… điều tôi ngạc nhiên là cậu cũng nhận ra.”
Sau khi nói xong, Himejima cuối cùng cũng nở một nụ cười dịu dàng. Mỗi khi làm vẻ mặt đó, trông anh ấy rất giống một nhà sư ở trên núi cao, khác hẳn với vẻ ngoài đồ sộ kia. Nếu trên đời này không có quỷ, có lẽ anh sẽ là một người bình thường hiền lành và tốt bụng. Muichirou chợt nghĩ.
“Cậu đã thay đổi rồi.”
Himejima nói với giọng nhẹ nhàng.
“Hoặc có lẽ, đây mới vốn là cậu.”
“……”
Đúng vậy, nếu là Muichirou của trước kia, cậu ấy sẽ không bao giờ nhận ra tình cảm mờ nhạt giữa các đồng đội— ngay cả khi tất cả đều hiện rõ trước mắt. Trước kia, cậu thậm chí còn quên mất người anh trai sinh đôi của mình, người đã đến thế giới này cùng cậu. Muichiro không quan tâm đến bất kì thứ gì ngoài việc tiêu diệt quỷ, cậu giống như đang lạc lối trong sương mù. Cậu không thể nghe được người khác nói gì, cũng không cảm nhận được ấm áp từ người khác.
Những lời mà Tanjiro như ngọn hải đăng dẫn lối cho cậu thoát khỏi mê cung sương mù đó, khiến cậu nhớ về người cha đã qua đời của mình hoặc là nhờ Kotetsu – cậu bé đã cố gắng hết sức để cứu cậu mặc dù chính nó cũng rất yếu đuối. Nhờ có hai người họ, Muichirou đã có thể nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ trước kia.
Mở lòng để cảm nhận vẻ đẹp của thế giới này.
Và tất nhiên, nhận ra tình cảm tốt đẹp từ người khác.
Muichirou nhìn bầu trời trong xanh qua mái tranh.
“Tokito-san, đây là một lời hứa.”
Muichirou đột nhiên nhớ lại lời hứa với người thợ rèn kiếm trẻ tuổi khi cậu đến thăm ngôi làng sau trận chiến.
*
(pass chương sau: thoithauhuunhatlang)
“Hở? Tokito-sama? Ngài đang làm gì ở đây vậy? “
Thấy Muichirou đến làng trong tình trạng cả người quấn đầy băng, Kanamori Kozo ngạc nhiên chào hỏi.
“Vết thương của Ngài đã đỡ chút nào chưa ạ??”
“Gần hết. Mặc dù hiện tại vẫn chưa phải trạng thái tốt nhất của tôi… .. Việc di dời vẫn ổn cả chứ? ”
Kanamori gật đầu và đáp lại:
“Vâng. Khoảng hai ngày nữa là hoàn tất ạ. Để đảm bảo an toàn, người già, phụ nữ và trẻ em đã di chuyển đến “ngôi làng trống”. Vợ tôi đang dọn đồ đạc.”
Trước đó, do bị hai Thượng Huyền tấn công ngôi làng đã bị phá hoại nặng nề. Tuy nhiên, thiệt hại về người đã được giảm xuống mức thấp nhất. Vì vậy, dân làng có thể ngay lập tức di dời đến một ngôi làng trống đã được chuẩn bị sẵn sàng trong những lúc cần thiết.
“Các công cụ và thanh kiếm đã được đem đi gần hết ạ. Hiện những người đàn ông đang thu dọn những hành lý còn lại và chôn cất những người thiệt mạng trong vụ tấn công. À, nhưng Haganezuka-san đã chuyển đến ngôi làng trống đó trước để đánh bóng kiếm rồi. Haizz, thật tốt là anh ấy không có ở đây. Ngoài rèn kiếm ra thì anh ta cũng chẳng giỏi gì, có ở đây cũng chỉ gây thêm rắc rối mà thôi.”
Kanamori trong lớp mặt nạ càu nhàu.
Muichiro nhìn ngắm ngôi làng đột nhiên vắng bóng người, những ngôi nhà đổ nát đều im ắng một cách kỳ lạ.
Trước đây, người ta có thể nghe thấy tiếng kim loại va đập ở khắp mọi nơi, bây giờ im ắng thế này trông thật thê lương làm sao.
“Những ngôi mộ không được chuyển đến làng trống sao?”
“Dạ vâng.”
Giọng của Kanamori trở nên buồn bã nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ vui vẻ thường ngày.
“Dù sao thì cuộc sống quan trọng cũng phải tiếp tục.. Là thợ rèn kiếm, chúng tôi muốn trở lại công việc càng nhanh càng tốt ”.
“Là vậy sao?”
“Đúng rồi, tại sao Ngài lại đến đây, Tokito-sama? Chẳng lẽ Ngài làm rơi thứ gì hả? ”
Kanamori hỏi lại câu hỏi mà anh đã hỏi từ đầu. Muichirou trả lời thẳng thắn.
“Tôi muốn đến thăm mộ của Tetsuido và dâng một chút hương.”
“! Tôi hiểu rồi…. Nếu Ngài muốn đi, tôi có thể dẫn đường bất cứ lúc nào ”.
Kanamori nói với giọng ngạc nhiên và gật đầu nhiệt tình.
Trước Kanamori, Tetsuido là thợ rèn kiếm của Muichirou. Ngoài việc rèn kiếm, Tetsuido còn quan tâm đến Muichurou rất nhiều. Tuy nhiên, khi Tetsuido còn sống Muichirou không nhận ra lòng tốt của ông ấy.
Cậu thậm chí còn không nhớ tên của mình.
Bởi thế nên Muichirou đã vội vã đến làng để tỏ lòng thành kính của mình với ông trước khi ngôi làng biến mất.
“Ngoài ra, tôi muốn gặp Kotetsu—”
Nghe nói phụ nữ và trẻ em đã chuyển đến ngôi làng trống nên chắc Kotetsu không ở đây nữa, Muichirou tự nghĩ.
“Ahh, Kotetsu-kun vẫn còn ở làng này.”
Kanamori nói.
“Thằng bé, nó….?”
“Ừ…”
Kanamori bỏ dở câu nói, dường như chú ấy đang lưỡng lự về điều gì đó.
“—Tôi sẽ không giấu giếm, có vẻ như Kotetsu-kun đang gặp chút rắc rối.”
Nhờ Kanamori dẫn đường, Muichirou đến được mộ của Tetsuido và cậu đặt hoa cúng ở đó. Rồi cả hai cùng nhau đến chỗ Kotetsu.
“Nơi này là……”
Muichirou quan sát xung quanh. Đây là khu rừng nơi cậu và Kotetsu gặp nhau lần đầu.
Dưới những tán cây vươn cao về phía bầu trời, một cậu nhóc đang ngồi một mình trước hình nhân chiến đấu – Yoriichi Reishiki (Yoriichi phiên bản 1.0)
Những phụ tùng và dụng cụ nằm ngổn ngang xung quanh, có vẻ như thằng bé đang sửa nó.
Kotetsu thở dài thườn thượt, rồi ngẩng đầu lên. Cậu bắt gặp Muichirou đang đứng trong khu rừng trước mặt—
“Hả?! Tokito-san? ”
Cậu giật mình.
“Anh đứng đó làm gì vậy? Vết thương đã ổn chưa ạ? Lần đó, anh bị thương rất nặng và thậm chí còn sùi bọt mép với bất tỉnh nữa!”
“Ừ, anh đã ngủ suốt hai ngày.”
“Hả? Hai ngày? Làm gì có vết thương nào lành lại ngay khi chỉ có 2 ngày chứ? Bộ anh không phải người hả, Tokito-san?”
Kotetsu không hề thay đổi tính độc mồm của mình.
“Tại sao nhóc không đến làng mới?”
Muichirou thản nhiên hỏi.
Kotetsu ngay lập tức trở nên chán nản, hai vai cậu nhóc cụp xuống y hệt bánh bao chiều.
“Yoriichi Reishiki chưa sửa xong nên em không thể rời khỏi làng.”
“Có phải vì anh đã làm hỏng nó không?”
Kotetsu lắc đầu nguầy nguậy.
“Không, làm sao có thể? Lần đó khi anh đánh gãy cánh tay của nó, em đã nghĩ rằng cái đầu tảo bẹ không biết xấu hổ như anh chỉ nên mổ bụng và tự sát nhưng— ”
“……Nhưng?”
“Mặc dù nó chỉ còn lại năm cánh tay, Yoriichi Reishiki vẫn hoạt động. Vì vậy, em đã sử dụng nó để huấn luyện Tanjirou-san, mục đích là để đánh bại Tokito-san. ”
“Tại sao?”
Muichiro cảm thấy khó hiểu. Và thế là cậu nhóc khoa chân múa tay kể lại câu chuyện.
Đánh bại Tokito chỉ là một trong những ý tưởng bất ngờ, có chút ích kỷ của Kotetsu nhưng việc luyện tập của Tanjirou mới là mục tiêu chính. Cậu nhóc đã tháo những thanh kiếm thật ra khỏi năm cánh tay còn lại và đổi chúng thành những thanh gỗ rồi bắt đầu cho Tanjiro luyện tập.
Mặc dù Tanjiro gặp không ít khó khăn ngay từ lúc bắt đầu, nhưng đến ngày thứ bảy, thanh kiếm của Tanjirou cuối cùng cũng có thể bắt kịp chuyển động của Yoriichi Reishiki.
Nhưng Tanjirou quá tốt bụng, mỗi lần tấn công con hình nhân đều do dự. Cậu ấy rất để ý đến cảm xúc của Kotetsu.
Cảm giác luôn lo lắng cho cảm xúc của người khác của Tanjiro, Muichiro cũng biết
“Anh cứ chém thẳng tay đi, dù có hỏng cũng không sao–! Em chắc chắn có thể sửa được nó! ”
Dưới sự thúc giục của Kotetsu, Tanjirou cuối cùng cũng có thể vung kiếm tấn công Yoriichi Reishiki.
“Sau cú chém đó, thanh kiếm mà Haganezuka đang đánh bóng bây giờ xuất hiện trong Yoriichi Reishiki.”
“Thanh kiếm?”
Tanjirou đã sử dụng thanh kiếm đó để chặt đầu Thượng Huyền Tứ.
Chính vì Tanjirou có lòng tin tưởng tuyệt đối với Kotetsu nên cậu mới ra đòn đó. Sau đó Kotetsu không còn tự ti về năng lực của bản thân nữa mà dốc hết sức lực để sửa chữa nó.
Nhưng …
“Em vừa sửa được phần đầu và cánh tay bị gãy nhưng đó chỉ là phần bên ngoài. Cơ quan bên trong…. ”
“Không thể di chuyển?”
“Không, nó có thể di chuyển nhưng khả năng di chuyển không còn như trước nữa. Cho dù em có làm gì đi nữa, em cũng không thể đưa nó về như lúc đầu…. em thực sự quá vô dụng. ”
Kotetsu chìm vào im lặng.
Muichirou chạm nhẹ vào cánh tay của con hình nhân chiến đấu. Sự lạnh lẽo, cứng nhắc của sắt thép truyền vào tay cậu. Còn nhớ lần trước khi cậu giao đấu với nó, thứ này giống như một con người bằng xương bằng thịt, không có gì lạ khi Kotetsu trở nên chán nản đến vậy.
“Dù vậy, tại sao không chỉ mang nó đến làng mới, sau đó từ từ sửa chữa?”
Muichirou đề nghị nhưng Kotetsu lắc đầu yếu ớt.
“Tecchin-sama nói rằng nếu em không thể làm cho Yoriichi Reishiki hoạt động như trước thì sẽ vứt nó đi.”
Bàn tay đặt hay bên hông cậu nhóc run lên..
Họ cần Nhật Luân Kiếm để chống lại quỷ. Để đảm bảo an toàn cho thợ rèn và kiếm sĩ, việc di dời ngôi làng là bắt buộc nên họ phải nhanh chóng và bí mật hoàn thành nhiệm vụ. Vậy nên sẽ không thể tránh khỏi việc đưa ra quyết định kiểu này.
“Để ngăn lũ quỷ biết được hành tung của chúng ta, tất cả các vật phẩm phải được vận chuyển theo một cách đặc biệt, vì vậy những thứ có thể mang theo rất hạn chế….”
“Có nghĩa là những thứ không thể sử dụng được thì không cần thiết?”
“……Vâng.”
Kotetsu cúi đầu xuống, tiếng sụt sịt phát ra từ đằng sau lớp mặt nạ.
Muichirou cầm lấy cánh tay của con hình nhân. Nếu là cậu của trước kia, có lẽ cậu chắc chắn sẽ đồng ý với lời của trưởng làng Tecchikawahara Tecchin. Những thứ vô dụng thì không cần thiết.
Không cần biết chúng là đồ vật, hay con người—
Nhưng mà bây giờ, Muichirou cảm thấy những lời đó quá vô tâm.
Người ta nói rằng tổ tiên của Kotetsu đã tạo ra hình nhân chiến đấu từ thời Chiến Quốc. Nó không chỉ là thứ do người thân của cậu nhóc để lại, nó còn tượng trưng cho sự tồn tại của gia đình cậu.
“—Thật tuyệt vời nếu nó có thể sử dụng lần nữa.”
Muichirou thì thầm nhẹ nhàng, Kotetsu lập tức cảm thấy bối rối.
“Nhưng em….”
“Anh vẫn nhớ các chuyển động của nó, mặc dù không phải là toàn bộ…”.
Muichirou ngắt lời Kotetsu. Đôi mắt dưới lớp mặt nạ của Kotetsu nhìn cậu với vẻ bối rối.
“Hãy cùng nhau sửa chữa Yorichi Reishiki nhé.”
“Tokito-san, anh vẫn ổn chứ? Có phải vẫn còn sốt nên đầu hỏng rồi phải không? Anh đâu phải là người sẽ nói ra những lời như thế này đâu?”
Kotetsu sợ hãi đến mức nói ra những lời độc địa, nhưng Muichirou phớt lờ và nói:
“Anh sẽ lặp lại các chuyển động của nó rồi nhóc hãy viết chúng ra một tờ giấy.”
“Ơ dạ……”
“Chúng ta chỉ có hai ngày để làm việc này. Hãy bắt đầu ngay khi chúng ta có thể, được chứ. ”
“Dạ..vâng!”
Ngay cả khi đang bối rối, Kotetsu vẫn gật đầu.
Con hình nhân chiến đấu bị tháo rời bất động nhìn hai người họ ……