Tiểu Thuyết Thanh Gươm Diệt Quỷ: Cơn Gió Dẫn Lối

Chương 16: Lời hứa cho ngày mai 3




Dịch và biên tập: Ngô Ái Ni

“Vậy thì em sẽ khởi động nó nhé.”

Kotetsu nghiêm nghị nói và sau đó cắm một chiếc chìa khóa vào lỗ trên cổ con hình nhân.

Con hình nhân chiến đấu nâng kiếm lên và bước nặng nề..

Sáu thanh kiếm lao tới với tốc độ nhanh không tưởng, Muichirou nhanh chóng đỡ các đòn tấn công. Mặc dù nó đã dừng hoạt động trong một khoảng thời gian, nhưng chuyển động linh hoạt đó vẫn không hề thay đổi, giống hệt con hình nhân mà cậu đã giao đấu khi trước – Yoriichi Reishiki.

Tối qua, cuối cùng họ đã khôi phục nó về trạng thái này.

“Phù ……”

Mitsuri thở dài, cảm thấy nhẹ nhõm.

Kotetsu cúi đầu về phía “khán giả” (chỉ Mitsuri và Kanamori).

“Hiện tại, em mới chỉ có thể khôi phục được đến đây, xin lỗi, đây là giới hạn mà em có thể làm được rồi..”

“Kotetsu thật tuyệt vời.”

“Đúng vậy, mặc dù tình hình không mấy khả quan nhưng nhóc vẫn làm việc chăm chỉ.”

Mitsuri dành cho cậu nhóc một tràng pháo tay nồng nhiệt và Kanamori ở bên cạnh cũng vỗ tay theo. Chú ấy gật đầu một cách nhiệt tình và chân thành rồi nói:

“Trưởng làng đã đúng.”

“Trưởng làng? Tecchin-sama? ”

“Đúng vậy, Kotetsu-kun. Khi ông ấy nói rằng chúng ta sẽ vứt nó đi nếu nó không thể sửa được, đó là một lời nói dối. “

“Ehhhhhhhhh ?!”

Kotetsu giật mình.

“Cái gì, đó là một lời nói dối?!” Mitsuri ngay lập tức nhảy dựng lên.

“Hở? Hở? Tại sao ông ấy phải nói một lời nói dối khủng khiếp như vậy? ”

“Có chuyện gì xảy ra vậy? Kanamori-san. ”

Sau khi kiểm tra xong con hình nhân, Muichirou đến chỗ họ và hỏi với giọng lạnh lùng.

“Ừm….”

Kanamori gãi đầu và trả lời với vẻ hơi áy náy:

“Trưởng làng nói—”

“Kotetsu là một đứa trẻ ngoan, trong sáng và có đầu óc thông minh. Nó không chỉ có khả ăng bình tĩnh phán đoán tình huống mà kỹ năng phân tích cũng rất tuyệt vời. Tuy nhiên…..”

“Trưởng làng lo lắng rằng nhóc sẽ dễ dàng vạch ra giới hạn của mình.”

“Một người không nên tự mình quyết định giới hạn của mình, điều này sẽ hạn chế khả năng của chính họ.”

“Vì vậy, để Kotetsu vượt qua giới hạn của chính mình, trưởng làng đã nói dối ư?”

“Ahh, đúng vậy.”

Sau khi nghe Muichirou nói, Kanamori gật đầu lia lịa.

“Người xưa có một câu nói thế này “nếu như con người bị dồn đến bước đường cùng, họ sẽ làm được những điều phi thường*” vậy nên trưởng làng tin rằng nếu ông ấy nói một câu khiến Kotetsu phải lựa chọn giữa được và mất, chắc chắn Kotetsu sẽ vượt qua giới hạn của bản thân.”

(*Giống như câu thành ngữ “tìm đường sống giữa cái chết” ý, đại khái là vậy.)

Và đúng như dự đoán của Tecchin, với tư cách là một trưởng làng, ông ấy quan sát kĩ và quan tâm đến Kotetsu hơn bất cứ ai khác.

“Tecchin-sama thật là….”

Kotetsu cúi đầu nghiền ngẫm câu nói của trưởng làng.

“Thành thật mà nói, chú đã nghĩ rằng Kotetsu-kun sẽ bỏ cuộc. Xin lỗi, chú đã coi thường cháu rồi. Thật sự xin lỗi cháu, Kotetsu-kun.”

“—Không, nếu chỉ có mình cháu thôi thì sẽ không thể làm được đâu ạ. Cháu luôn miệng trách móc, tự tin về bản thân, nếu không nhờ sự giúp đỡ của Tokito-san, có lẽ cháu đã bỏ cuộc từ lâu rồi. ”

Thấy Kanamori đã cúi đầu xin lỗi, Kotetsu dứt khoát nói.

“Em chắc chắn sẽ sửa chữa được Yoriichi Reishiki. Đến lúc đó anh nhớ phải đến để tham gia vào khóa huấn luyện chiến đấu đấy nhé. ”

Kotetsu cúi đầu trước Muichurou.

“Lần tới anh đến đây, em sẽ sửa chữa nó thật hoàn hảo và tấn công vào điểm yếu của anh đó, Tokito-san.”

Cậu nhóc hùng hồn tuyên bố.

Khi nghe thấy lời đó, Muichirou nhớ lại sự cố huấn luyện của Tanjirou.

“À, anh nhớ là nhóc đã khinh thường anh nên mới không cho anh biết cách điều chỉnh hình nhân cho phù hợp, có đúng không?”

“Wahhh… .em xin lỗi.”

Mặc dù Muichirou không có ý mỉa mai, nhưng Kotetsu vẫn rất áy náy, cơ thể cậu nhóc co rúm lại trông rất đáng thương.

“Lần đó, em đã nói rất nhiều từ thô lỗ như đầu tảo bẹ, tên nhóc hôi hám với vẻ mặt bất cần, thằng lùn, con quỷ chân ngắn gớm ghiếc, vân vân và mây mây. Nhưng bây giờ em đã không còn có những suy nghĩ như vậy nữa. ”

“Mấy cái đó đêu ám chỉ anh hả?”

“Uwahhhhh, em xin lỗi !!”

“Anh hiểu rồi.”

Muichirou không tiếp tục trêu cậu nhóc vì chuyện đó nữa, Kotetsu nắm lấy cả hai tay của Muichirou với ánh mắt lấp lánh:

“Anh nhất định làm được mà, đúng không? Anh chắc chắn sẽ làm được, anh sẽ trở về, nhé? ”

“Ừ.”

Muichirou gật đầu.

Làn da trong lòng bàn tay của chàng trai trẻ thô ráp, đầy rẫy những vết chai và vết thương cũ. Đó là bàn tay của một người đã đánh cược cả cuộc đời và cống hiến tất cả.

Cũng giống như chính cậu ấy.

“Khi nào sửa xong nhớ báo cho anh.”

“Vâng.”

“Đến lúc ấy, chúng ta sẽ cùng Tanjirou, Nezuko, Genya, Kanamori-san, Tecchin-sama và cả những người khác nữa đến đó nhé. Chúng ta sẽ cùng nhau ăn một bữa thật ngon, thật hoành tráng, được không?”

Mitsuri mỉm cười.

Quả nhiên là  phong cách của Mitsuri. Bất kể phải đối mặt với những trận chiến khó khăn như thế nào, cô ấy luôn tỏa ra ánh sáng khiến người khác cảm thấy vui vẻ và yêu đời.

“Tại sao chúng ta không rủ thêm những người bạn của Tanjirou nhỉ? Chắc chắn sẽ rất vui đó. ”

“-Vâng.”

Muichirou nở một nụ cười dịu dàng. Khi tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy, nụ cười tự nhiên nở trên môi Muichiro.

Khi nhìn thấy nụ cười hiền hậu ấy, mọi người đều sững sờ.

(pass chương sau: hocvienkimetsu)

Ai biết được khi nào họ có thể biến lời hứa này thành hiện thực. Không ai có thể đưa ra một lời đảm bảo rõ ràng. Đặc biệt là trong trận chiến tàn khốc với quỷ này, một lời hứa càng trở nên mong manh.

Thế nhưng lời hứa đó tựa như một tia sáng vô cùng ấm áp làm bừng sáng trái tim của Muichirou.

“Muichirou-san, anh nhất định phải đến nhé, nhất định nhé!?”

Cậu nhóc tiếp tục vẫy tay sau cho đến khi không còn thấy bóng dáng của Muichirou và Mitsuri nữa—

*

“Tokito?”

“……….”

“Cậu vẫn ổn chứ?”

Muichirou cứ quay mặt lên trời mà không nói gì cả khiến Himejima lo lắng. Muichirou định thần lại từ ký ức của mình tại làng thợ rèn và nhìn Himejima đang ngồi trước mặt mình.

“Tôi ổn mà.”

Câu trả lời của Muichirou không phải đáp lại câu hỏi hiện tại của Himejima mà là câu hỏi đã được hỏi trước đó.

Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đờ đẫn của Himejima.

“Tôi không còn là Muichirou trống rỗng nữa.”

Tôi có những người bạn, những người đồng đội luôn cùng tôi kề vai sát cánh trong chiến đấu.

Và cũng có một vị Chúa Công đáng kính mà tôi sẵn sàng hy sinh để bảo vệ.

Anh hai không cố ý xúc phạm tôi, anh ấy coi trọng tôi cho đến tận hơi thở cuối cùng. Anh ấy nói “Mu” trong Muichirou là “Vô” trong “Vô hạn”.

(Không …… không đúng.)

Cậu vốn có rất nhiều thứ. Có lẽ trước kia cậu vẫn nhận ra nó mà thôi..

“Với tư cách là các Trụ cột, hãy cùng nhau chiến đấu nhé!”

Viêm Trụ vỗ vai cậu bằng một bàn tay ấm áp.

“Liệu mai này sẽ có một ai hiểu cho nhóc đây? Khi nhìn vào thanh kiếm làm cho nhóc, đôi mắt ta lại nhỏ lệ.”

Người thợ rèn kiếm già luôn quan tâm đến cậu, giá như cậu nhận ra điều đó sớm hơn thì có lẽ….

“Cảm ơn, Himejima-san.”

Muichirou nói một câu ngắn gọn.

Trong thâm tâm, cậu muốn gửi lời cảm ơn đến Rengoku và Tetsuido – những người đã quan tâm và giúp đỡ cậu.

“……Có lẽ tôi đã lo lắng dư thừa rồi, hãy quên những gì tôi vừa nói nhé.”

Cảm động trước lời nói của Muichirou, Himejima đột nhiên nở một nụ cười ấm áp.

Muichirou đứng dậy khỏi ghế.

“Hy vọng chúng ta có thể gặp nhau trong lần họp tiếp theo.”

“Được, nhớ bảo trọng.”

Khi Himejima nói xong, Muichirou cúi đầu chào và rời khỏi.

Cậu nhắm mắt rồi ngẩng đầu nhìn trời.

Gió nhẹ nhàng thổi qua.

Mây trôi nhanh làm sao.

Bầu trời lấp ló qua những đám mây, một màu xanh trong trẻo và sạch sẽ.

(Anh hai, xin hãy dõi theo em..….)

Trong lòng Muichirou nghĩ về người anh trai đã khuất của mình.

Anh trai của cậu ấy, người đã chết ở tuổi mười một.

Anh ấy, người mang một tâm hồn nhân hậu được ngụy trang bằng khuôn mặt cau có, lạnh lùng, anh ấy đã làm tất cả để bảo vệ đứa em trai của mình.

Anh trai của cậu đã sống cuộc đời ngắn ngủi nhưng không hề uổng phí.

Muichirou không biết ngày mai mình sẽ ra sao.

Cậu có thể sẽ chết khi đang giết một con quỷ. Ngay cả khi may mắn sống sót, cuộc sống của chính cậu sẽ dừng lại ở tuổi hai mươi lăm.

Nhưng cậu không hề sợ hãi.

Cậu sẽ cố gắng mạnh mẽ hơn, chiến đấu vì bạn bè, vì anh trai của cậu. Để đến lúc cậu sang thế giới bên kia, anh trai của cậu chắc chắn sẽ mỉm cười và khen ngợi:

“Em làm tốt lắm, Muichirou.”

Một nụ cười rạng rỡ như bầu trời xanh hiện trên khuôn mặt chàng trai trẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.