Tiểu Thuyết Thanh Gươm Diệt Quỷ: Cơn Gió Dẫn Lối

Chương 19: CUỘC ĐIỀU TRA LÚC NỬA ĐÊM3




Khi họ đến trước phòng học sinh học, Uzui quay đầu lại nhìn Kanae.

“Đúng vậy, Kanae-sensei, cô chưa bao giờ nhìn thấy cái bình kỳ lạ đó trước đây à?”

“Chưa…. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây cả.”

Uzui không chắc đó có phải là ảo giác không nhưng giọng của Kanaemang tgheo sự tiếc nuối.

Mặc dù thái độ của Kanae khiến Uzui khó xử, nhưng vì chính giáo viên sinh học đã nói rằng cô ấy chưa từng nhìn thấy nó bao giờ, nên có vẻ như con quái vật  này không ở suốt trong phòng sinh học.

“Đừng nói với tôi rằng cái bình có thể di chuyển nhá? Làm sao có thể được— ”

Uzui tự nhủ khi mở cánh cửa phòng học sinh học.

“Bên trong tối lắm, hãy cẩn thận.”

Kanae nhắc nhở những người còn lại và ngay lúc đó, Tomioka hét lên.

Phòng học được kéo rèm đen, nó thực sự tối hơn rất nhiều so với các phòng học khác và hành lang. Tuy nhiên, Uzui đã nhanh chóng phát hiện ra chiếc bình đó.

Đơn giản thôi, từ miệng của cái bình ngay cả đối với Uzui, một giáo viên mỹ thuật, cảnh tượng trước mắt anh vẫn rất siêu thực.

“Gya yaya, lại là lũ giáo viên nhạt nhẽo sao? Ta là Gyokko, các ngươi còn điều gì trăng trối trước khi sang thế giới bên kia không nhỉ? Hee hee hee.”

Có lẽ nó đã quá chán nản nên khi nhìn thấy Uzui và những người còn lại, nó hào hứng tự xưng mình Gyokko và quan sát họ thật kí.

“Hừm, mặc dù tất cả các ngươi trông không được ngon mắt lắm nhưng ta sẽ không kén chọn như vậy.

“… ..Mé ơi, còn kinh khủng hơn cả lời đồn nữa, gớm vãi nồi!!”

Uzui cau mày.

Sau đó……

“Gì?!”

Rengoku đột nhiên hét lên.

“Yêu quái cái nồi đã xuất hiện ?! Nó đâu rồi?!”

“Giờ này anh còn hỏi nữa à, ngay trước mặt kia kìa!!!.”

“Mụ ?! Ở đâu?!”

Rengoku nắm lấy hòn đá muối và nhìn về hướng hoàn toàn ngược lại.

“Có phải là rèm cửa không ?! Có phải nó đang trốn sau rèm cửa?! ”

“Không, nó ở trước mặt chúng ta cơ mà. Bộ anh không thấy hả?”

Kanae đến gần Uzui đang cau mày, trầm ngâm suy nghĩ và khẽ nói bên tai anh:

“Uzui-sensei, Rengoku-sensei không thể nhìn thấy yêu quái đó.

“Hả? Lù lù ở đó kia mà, sao lại không-? “

“Đôi khi sẽ có vài người không thể nhìn thấy ma quỷ, đặc biệt là những người nhiệt huyết, lạc quan, tràn đầy năng lượng…. ”

Khi cô ấy nói đến đây, Kanae ngừng lại…..

Siêu lạc quan, tràn đầy năng lượng đến kinh ngạc—

Không khác gì đo ni đóng giày cho Rengoku luôn á!

Nghĩ đến những hành động không thể giải thích được của Rengoku vừa rồi, vẻ mặt của Uzui giãn ra

“Chẳng lẽ, lúc chúng ta nhìn thấy ông già kia, anh ta cũng—”

“Đúng vậy, tôi tin rằng anh ấy cũng không thấy nó. Và rất có thể, anh ấy cũng không nghe thấy…. ”

Trong khi Uzui và Kanae đang nói chuyện với nhau, Rengoku vẫn hoang mang nhìn xung quanh, cố gắng hết sức để tìm ra yêu quái đang quấy rối học sinh

“Đừng trốn nữa, đi ra !! Ra ngoài và chiến đấu với ta, ngay lập tức !! ”

“Hahah, một tên não cơ bắp ư? Thật đáng tiếc cho ngươi khi không được chiêm ngưỡng vẻ đẹp này của ta trước khi chết…”

Gyokko nở nụ cười biến thái, còn Uzui thì cáu kỉnh nói:

“Rengoku, ở phía bên phải của bảng đen, nơi có một bồn rửa.”

“Đằng kia à?! Hiểu rồi!!”

Rengoku gật đầu đầy hăng hái và đưa bàn tay có đá muối lên cao.

Giây tiếp theo

RẦM

Đá muối va vào bảng đen và phát ra âm thanh lớn.

“Yii ……”

Ba cái miệng trên người Gyokko phát ra một tiếng hét kỳ lạ.

“Sao bây giờ, Uzui ?! Tôi đã đánh trúng chưa ?! ”

Thật đáng tiếc khi miếng đá muối lớn chỉ cách Gyokko có vài cm. Bất ngờ trước đồn tấn công của Rengoku, thứ sinh vật màu tro lén lút rút lui vào trong bình.

Kanae nhân cơ hội đó để đi về phía trước và sử dụng một lá bùa để niêm phong miệng bình lại. Sau đó, cô quay sang cảm ơn Rengoku.

“Anh làm tốt lắm, Rengoku-sensei, nhờ anh mà các học sinh sẽ không bị yêu quái này quấy rầy nữa.”

“Thật sao? Vậy thì tốt rồi!!”

Nhìn thấy Kanae tán thưởng và cổ vũ anh một cách đáng yêu, Rengoku nở một nụ cười rạng rỡ.

(Anh chàng này…. Thực sự đã sử dụng sức mạnh cơ bắp…..)

Uzui sợ hãi nhìn về phía đồng nghiệp của mình.

“Sao vậy? Uzui. ”

“Không.”

Uzui vô thức tránh đi ánh mắt của mình và tình cờ chạm mặt với Tomioka lúc này trắng bệch như tờ giấy. Uzui sốc đến mức đứng hình. Tomioka trông như một xác chết.

“Tomioka, anh ổn chứ?”

“Tôi, tôi ổn, Uzui-kun. Chỉ là Rengoku-kun quá tuyệt vời… .tôi giật mình… .ha …… hahaha. ”

Tomioka nở một nụ cười gượng gạo nhưng mồ hôi chảy như mưa và cơ thể run rẩy đã bán đứng anh. Ổn cái con khỉ khô ấy mà ổn!

Còn một con yêu quái bò dưới hành lang nữa!!”

Rengoku lao ra khỏi phòng học sinh học ngay lập tức.

Anh không biết rằng Kanae đã đánh bại  ông già đó bằng chính đôi tay của mình. Thực ra Uzui đang định nói với anh ấy chuyện này-

“Tìm thấy rồi!”

Anh đột nhiên hét lên từ bên ngoài lớp học.

“Tầng trên!!”

“Ah? Thứ đó đã bị Kanae-sensei dọn sạch rồi— ”

Khi Uzui ló đầu ra hành lang, Rengoku ba bước gộp làm một đi lên cầu thang cạnh phòng học sinh học.

“Tôi đang định nói với anh mà, cái đó bị Kanae-sensei tiêu diệt rồi, nhỉ?”

Uzui nhìn Kanae đang ở phía sau và tìm kiếm sự hỗ trợ của cô. Tuy nhiên, Kanae chỉ nói với vẻ mặt lo lắng:

“…. Tôi chắc chắn cũng nghe thấy điều gì đó từ trên lầu.”

Họ nghe thấy tiếng bước chân “pachi pachi”.

“Là một tên trộm.”

“Không đời nào. Làm gì có tên trộm nào trên thế giới này lại có thể tạo ra những bước chân kỳ lạ như vậy? ”

Hơn nữa, đây là một trường học, có cái gì giá trị mà trộm chứ?.

Nhưng thực tế là vẫn có tên trộm đã nhắm vào ngôi trường này trước đây. Anh nghe nói rằng cách đây vài ngày, trường học vừa nâng cấp máy tính của họ lên đời mới và một tên trộm đã đột nhập vào trường và trộm hết tất cả.

Mặc dù cảm thấy không thể, Uzui vẫn đuổi theo Rengoku và đi lên lầu.

Và họ trông thấy “những tên trộm”

“Mấy đứa…mấy đứa đang làm gì ở đây?”

Nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc đó, Uzui nhướng mày.

Kamado Tanjirou, Agatsuma Zenitsu và Hashibira Inosuke.

Ba người họ là thành viên của ban nhạc Thời thượng – Bẩn thỉu – Dân chủ mà Uzui là làm lãnh đạo.

*

“Vì vậy, ba người các cậu đến đây để giải quyết những câu chuyện kỳ lạ đang gây ra sự sợ hãi cho các đàn em khóa dưới của mình — có phải như vậy không?”

Khi Rengoku hỏi như vậy, Tanjirou ngay lập tức đại diện cho bộ ba và ngoan ngoãn gật đầu khẳng định. Chàng trai có tính cách trung thực nhướng mày và có vẻ thất vọng.

“Bởi vì bạn bè của em gái của em đều sợ hãi, vì vậy em nghĩ bọn em phải làm gì đó để giải quyết chuyện này.”

Bởi thế nên cậu mới lập ra kế hoạch tìm hiểu với 2 người bạn thân của mình.

“Ta sẽ không thua bất cứ con yêu quái nào! Ta đây là số một! ”

Inosuke ưỡn ngực và ngạo nghễ khịt mũi.

“Hơn thế Inosuke ta chính là thủ lĩnh, mà thủ lĩnh thì tất nhiên không thể để thuộc hạ của mình gặp nguy hiểm.”

Quả là lí do thuyết phục.

Rengoku nhìn về phía người cuối cùng và cậu bé nhanh chóng bày ra vẻ mặt nghiêm túc:

“Em….em cũng muốn bảo vệ sự bình yên của học viện.”

“Biết rồi, nhưng nhóc nghĩ thế thật hả? ”

Uzui hỏi ngược lại ngay lập tức. Khi Zenitsu nghe thấy câu hỏi đó,  đôi mắt của cậu ấy đột nhiên mở to.

“Chẳng lẽ thầy không nghe rõ à! Nếu em tự tay giải quyết những câu chuyện kỳ lạ đáng sợ này, em chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng! Vậy thì trong ngày lễ tình nhân năm sau, em sẽ nhận được chocolate hơn năm nay, hừ !! ”

Lỗ mũi của Zenitsu lập tức nở to ra. Một lúc sau, cậu mới nhận ra bản thân đã bị Uzui hố như thế nào, mặt cậu nhanh chóng đỏ lên như cà chua chín.

Uzui nở một nụ cười khinh thường.

“Hô hô, tự nhận rồi phải không?Tưởng làm chuyện anh hùng, hóa ra chỉ là cái cớ thôi ”.

“Rõ ràng là thầy hố em !!Đây chính là lí do đó, thì sao! Là một lời thú tội hợp pháp nhé!! ”

“Tôi hố em bao giờ, là tự em khai ra đó thôi, lăn xuống dưới đi, đồ ngốc.”

Uzui mất kiên nhẫn bỏ qua Zenitsu đang làm ầm lên.

“Cho nên? Chúng ta phải làm gì với những đứa trẻ này? ”

Rengoku nhẹ nhàng lẩm bẩm một mình, nhìn ba đứa nhóc. Tanjirou đang co rúm người lại, mặt Inosuke ngạo nghễ mặt đối mặt với trần nhà, ngực ưỡn ra, còn Zenitsu nắm lấy cái đầu có mái tóc vàng óng nổi bật ngay cả trong bóng tối và nói nhẹ nhàng: “Không…. Không phải thế này đâu.”

“Ngoài việc cậu bé tóc vàng có động cơ không trong sáng, thì tôi thừa nhận rằng các cậu đã làm điều này là vì  học viện và các học sinh khác. Tuy nhiên, bất kể lý do là gì, tất cả các cậu không nên tự ý xông vào trường vào lúc này. Tôi hoàn toàn không thể đồng ý với những hành động như vậy ”.

Rengoku đã sử dụng quyền hạn một người thầy để khuyên nhủ họ.

“Bọn này không đột nhập vào trường, bọn này vào theo cách riêng của mình.”

Inosuke vừa vặn lại vừa ngoáy tai. “Ah?” Uzui nhìn chằm chằm vào Inosuke, Tanjirou kéo Inosuke ra phía sau để bảo vệ bạn mình, bước tới và tiếp tục giải thích:

“Bọn em biết việc làm hôm nay của bọn em là sai. Nhưng bọn em cũng hỏi ý kiến của thầy Tomioka rồi ạ, thầy ấy hứa sẽ đến đây cùng bọn em. Nào ngờ lúc nãy thầy ấy đi vệ sinh xong thì biến mất cho nên bọn em mới-”.

Uzui bật cười khi nghe điều này. Ngoại trừ Zenitsu, anh chưa bao giờ nghĩ rằng ngay cả Inosuke và Tanjirou cũng sẽ nói dối. Nhóc con, tụi bây nghĩ qua mắt được thầy đấy à?

“Oi oi oi, nếu em muốn nói dối thì ít nhất cũng phảichọn cái lí do nào đáng tin một chút chứ? Tomioka rõ ràng là ở đây— ”

Uzui nói xong, quay mặt lại phía sau nhưng không hề thấy Tomioka đâu cả.

“Tomioka?”

Chếc tiệc, ảnh vẫn còn ở dưới lầu à? Giờ nghĩ lại,  ảnh hồn bay phác lạc rồi còn đâu. Uzui định nhìn xuống tầng dưới thì …

“Anh gọi tôi à?”

Tomioka Giyuu bước ra khỏi nhà vệ sinh nam và đáp lại một cách lạnh lùng.

“Anh… .eh? Anh ở trong nhà vệ sinh? “

“Ừ.”

“Không, không, không, đừng đùa nữa. Không phải lúc nãy anh đi sau bọn tôi à? “

“Thật sao?”

“Thật, chắc hơn cả thép luôn. Rõ ràng chúng ta hẹn nhau trước cổng trường lúc mười một giờ đêm… .phải không? ”

Uzuinói nhanh, nhưng có vẻ như Tomioka và anh khác tần số não. Sau đó, anh ấy quay sang Rengoku, tìm kiếm sự hỗ trợ – tuy nhiên anh ấy hoang mang và nói:

“Anh nói cái gì thế? Uzui. Không phải tối qua Tomioka đã nói rằng anh ấy đã lên kế hoạch trước cho ngày hôm nay sao? “

“Hả?”

“Tôi không bao giờ mong đợi điều đó sẽ xảy ra với học sinh. Đừng có thất hứa với lũ trẻ chứ. Anh mau xin lỗi chúng nó đi.”

“….Xin lỗi.”

Tomioka nhẹ nhàng xin lỗi.

“Hôm qua, tôi quá tập trung ăn cá hồi hầm củ cải cho nên……”

Giọng điệu nói đơn điệu chỉ vỏn vẹn có vài từ và cái biểu cảm như mất sổ gạo hiện hữu trên khuôn mặt anh. Đây mới chính là Tomioka Giyuu hàng thật nè!!

(Ủa rồi cái tên đi cùng chúng ta là ai?)

“Uzui, hôm nay cậu thật sự rất lạ. Cậu không chỉ nói chuyện một mình mà còn cực kì để ý Tomioka, mà cậu ta còn chẳng có ở đó cơ, đã vậy còn bảo Tomioka kì lạ nữa chứ.”

(Nói chuyện một mình? Không có ai xung quanh?)

“Trông cậu nhợt nhạt quá, cứ như bị trúng gió ấy, Tomioka cũng thấy thế, phải không? ”

“Công nhận, trắng bệch luôn….”

(Tên khốn này..….)

Khi họ đi tuần tra trường học, Rengoku chưa bao giờ trò chuyện với Tomioka và thậm chí chưa bao giờ nói tên Tomioka.

Kanae nói ằng anh ấy không thể nhìn thấy những thứ siêu nhiên và  không thể nghe thấy tiếng nói của yêu quái.

Cho nên-

“Uzui-sensei….”

Kanae nói với vẻ áy náy:

“Tôi nghĩ đó chỉ là một linh hồn vô hại bắt chước con người nên tôi đã quan sát nó một lúc… hinh như con ma đó có lòng căm thù không hề nhẹ đối với những người đàn ông có người yêu. Xin lỗi, thực ra đó có thể là một con ma  nguyền rủa con người nào đó đến chết sau khi tiếp cậnngười đó trong khi mang hình dạng của người quen thuộc. “

Nhưng tôi đã trừ tà cho anh rồi đấy, đừng lo! Kanae tiếp tục với một nụ cười tươi như hoa.

Uzui cứng ngắc quay đầu về phía cửa sổ. Trong tấm kính, khuôn mặt của một người đàn ông má hóp, làn da đen sạm và quầng thâm mắt chuyển sang màu tím sẫm hiện ra.

Uzui đột nhiên cảm thấy chóng mặt và bất tỉnh.

*

Sau đó, Uzui Tengen đã ngủ li bì suốt hai ngày.

Mặc dù anh đã hồi phục thành công dưới sự chăm sóc tận tình của ba người yêu, nhưng tin tức về căn bệnh đột ngột của anh vẫn lan truyền như một cơn cháy rừng giữa các học sinh và giáo viên. Rengoku và Tomioka cũng lo lắng và nói rằng họ cảm thấy có lỗi với anh,  Kanae thậm chí còn lén đưa cho anh ấy một lá bùa hộ mệnh.

Ngược lại, trong số những học sinh lẻn vào trường vào ban đêm, chỉ có Zenitsu được yêu cầu viết bản tường trình. Tuy nhiên, cậu ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất là mua sôcôla cho ngày lễ tình nhân và một tháng sau, cậu ta lôi kéo Tanjirou vào một trong những kế hoạch bí mật của mình. Nhưng đó là một câu chuyện của tương lai.

Còn nữa, phòng học sinh học có gắn đá muối bây giờ đã quay lại dáng vẻ vốn có và được sử dụng thường xuyên hơn. Có lẽ trong tương lai, nó sẽ trở thành thánh địa mới cho học viện—

Và ngày mới tại Học viện Kimetsu lại lặng lẽ trôi qua trong yên bình….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.