“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Người bên cạnh đang hòa vào làn khói mờ ảo. Sanemi đi bên cạnh đã biến mất rồi. Masachika chớp mắt ngạc nhiên và sau đó ngay lập tức tìm kiếm xung quanh dinh thự tràn ngập mùi ngọt ngấy khó chịu.
“Này — Cậu đi đâu vậy? Sanemi— ”
Căn nhà hoang hiu quạnh, lạnh lẽo và trống rỗng.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có gì cả. Có ít đồ vật vương vãi nằm rải rác trên mặt đất như thể chủ nhân của chúng vì vội vã mà đã quên mang theo.
Anh tìm thấy một cái bàn trang điểm, một tủ trưng bày làm bằng gỗ đàn hương đỏ, đó là tất cả những gì có trong các căn phòng của dinh thự. Dù có thể coi là những món đồ cao cấp nhưng chúng trông thật tàn tạ, bị bỏ rơi, lăn lóc trong góc phòng khách rộng rãi.
“Sanemi–? Cậu ở đâu-?”
Masachika gọi tên Sanemi và bắt đầu tìm kiếm toàn bộ dinh thự. Từ phòng bếp đến nhà kho, thậm chí anh còn tìm trong phòng tắm và nhà vệ sinh nhưng cũng không tìm được Sanemi.
Những đứa trẻ mất tích, những kiếm sĩ cũng không có, chứ đừng nói đến quỷ—
“Không có ai ở đây ……”
“Họ nói rằng không có ai ở đó. Còn bảo mọi người đừng bận tâm đến lũ quỷ nữa, thậm chí không thể tìm thấy bất kỳ đứa trẻ mất tích hay Kiếm sĩ diệt quỷ nào trong dinh thự đó. ”
Những lời Masachika nói trước khi thực hiện nhiệm vụ lại vang lên trong đầu, anh cau mày.
“Sanemi — Cậu ở đâu vậy ?! Nếu ở đây, thì nói một câu đi, còn không thì hãy nói– ”“Đồ ngốc, mày đang nói gì vậy? đi!” Nếu Sanemi nghe thấy, anh nhất định sẽ nhận ra vị trí của Sanemi.
Tuy nhiên, dù đã gào khản cổ, tiếng hét của Masachika không nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Masachika đứng ngây ra trong hành lang thiếu ánh sáng, mùi thơm quá ngọt, ngọt ngấy đến mức khoang mũi anh khó chịu.
(Mùi hương này đã có từ trước ư, anh không biết diễn tả nó ra sao, đó là thứ mùi thơm ngọt, nhưng lại rất khủng khiếp, chưa kể nó đặc đến mức khiến anh cảm thấy choáng váng.)
Nhắc mới nhớ, mùi từ đâu mà có?
Bên trong dinh thự không hề có cái lư hương nào cả.
Masachika dùng tay áo đồng phục che mũi và nghĩ lại những gì đã xảy ra kể từ khi họ đến dinh thự này.
(Anh nghe thấy tiếng Sanemi nói “Đi thôi”, sau đó anh cũng trả lời lại “Ừ”, cuối cùng thì cả hai đi qua cánh cửa… rồi ngửi thấy mùi thơm nồng nàn này–)
Và khi anh nhận ra thì Sanemi đã biến mất.
Ngay cả khi anh suy nghĩ kỹ càng, nhưng lại chẳng thể tìm ra bất cứ manh mối nào khác. Hơn nữa, ý thức của anh…đang dần đang dần trở nên mờ nhạt…
Cuối cùng, Masachika thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ liệu anh có thực sự đến đây với Sanemi hay không. Anh giơ tay tát hai má của mình.
“Bình tĩnh nào, Masachika! Bình tĩnh!”
Masachika ngay lập tức bật dậy và đi thẳng ra bên ngoài dinh thự bằng lối vào.
Khi không khí mát mẻ bên ngoài chạm vào da thịt, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, bấy giờ đại não của anh mới tỉnh táo. Masachika quan sát dinh thự kỳ lạ này bằng ánh mắt khó tin.
Dinh thự này…không có tầng hai hay một tòa nhà phụ nào khác ư?
Hay là dinh thự này có tầng hầm? Để chắc chắn với suy đoán này của mình, Masachika quyết định tìm kiếm bên dưới những tấm gỗ lát sàn thì bất chợt một giọng nói vang lên phía sau lưng anh:
-Này chàng trai, cậu đang làm gì ở nơi này vậy?
Masachika quay đầu lại và thấy có một ông lão đang đứng ngoài cửa. Ông lão có một mái tóc trắng như tuyết nhưng thân hình lại rất cường tráng, không cần chống gậy cũng có thể đi lại. Ông lão nhếch miệng cười, nhưng khuôn mặt cứng đờ như tượng sáp.
“Đừng có tự tiện xông vào nhà người khác.
“Xin lỗi.” – Masachika ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi.
Ông lão nheo đôi mắt vốn chẳng to là bao, bây giờ giống hệt như một đường chỉ.
“Cậu là cảnh sát?”
Nhìn thấy bộ đồng phục hoàn toàn màu đen của Masachika, ông lão đã hiểu lầm.
“Nhưng mà còn trẻ quá!”
“Không đâu, nhìn mặt cháu trẻ hơn tuổi thật vậy thôi à, ông nhìn kĩ lại đi, trông cháu giống trẻ con thật nhỉ, nhìn nè..”
Masachika đã tận dụng thành công sự hiểu lầm của ông lão để lấp liếm danh tính thật. Nếu anh tiết lộ mình là một kiếm sĩ diệt quỷ thì sẽ càng khó giải thích hơn. Xét cho cùng, Sát quỷ Đoàn vốn là một tổ chức bí mật, không được chính quyền công nhận, vì vậy hầu hết những người bình thường đều không biết đến sự tồn tại của nó. Ông lão nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Masachika đang cười vui vẻ rồi hỏi:
-Nhưng cảnh sát thì ở đây làm gì?
Masachika bịa ra một cái cớ:
-À thì là…cháu muốn kiểm tra một số thứ trong dinh thự này….
“Có gì để kiểm tra? Không còn ai sống ở đó nữa.”
“Thật sao ạ?”
Nghe những lời của ông lão, Masachika cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh lập tức chạy đến gần ông lão:
-Ông có biết trước đây ai đã sống ở đây không? Nói đơn giản và ngắn gọn thôi ạ?
Có lẽ sẽ có manh mối về con quỷ.
Masachika hỏi dồn dập, ông lão nghe không rõ, đặt một tay sau tai của mình và hỏi lại: “Hả?”
Masachika ghé sát vào tai ông lão và hỏi lớn một lần nữa:
-ÔNG CÓ BIẾT TRƯỚC KIA CÓ AI SỐNG TRONG NHÀ NÀY KHÔNG?! OJII-SAN?
“Gì mà hét vào mặt người ta thế hả? Này nhớ, tôi còn chưa già đến mức gọi là Ojii-san đâu nhớ! Nói nhanh như bắn pháo thì bố ai mà nghe rõ cho được.”
Ấn tượng đầu tiên của anh không sai nhưng có vẻ phương pháp thông thường không có hiệu quả với ông già này. Nội tâm Masachika nở một nụ cười nhưng vẫn cảm thấy lo lắng. Dưới sự thỉnh cầu hết lời của Masachika, ông lão cuối cùng cũng xua tan được cơn giận, ông nói:
—Khi tôi vẫn còn trẻ, có một cô gái xinh đẹp tên là Yae sống ở đây… với một vài người hầu nữa.
Cha mẹ đã mất khi cô còn nhỏ, vì lớn lên trong sự cô đơn nên cô đã kết hôn từ rất sớm. Mặc dù người chồng có vẻ ngoài bảnh bao, chín chắn nhưng khi đứa con gái duy nhất của họ, Sae chào đời, thì hắn ta lộ nguyên hình.
(pass chương sau: traidakhuongcan)
“Hắn là một tên vũ phu….”
Người dân còn nghe nói rằng cả hai mẹ con luôn bị đánh đập dã man, cả người lúc nào cũng đầy thương tích. Tệ hơn, hắn thậm chí còn bán đi những bức tranh cổ trong dinh thự mà Yae được thừa kế và vung tiền vào cờ bạc, rượu chè. Nếu Yae buông lời phàn nàn, cô bị đánh đến mức bất tỉnh. Những người hầu đều khiếp sợ trước hắn và rồi tất cả đều đào tẩu khỏi dinh thự.
Masachika gần như đã phát điên khi nghe câu chuyện xưa đó.
“Đúng là tên cặn bã!”
“Lại chả..”
“Nếu tôi ở đó, chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho hai mẹ con họ.”
“Tức giận những điều đã xảy ra trong quá khứ có ích gì? Hãy im lặng và lắng nghe tiếp này.. ”
Thấy Masachika xúc động trước những bất công mà hai mẹ con phải đối mặt, ông lão không bình luận gì nhiều nhưng cũng có vẻ vui vẻ phần nào. Sau đó lại lộ ra vẻ mặt u ám.
“Bình tĩnh đi nào cậu trai. Hắn ta đã nhận quả báo của mình…”
Vào một buổi sáng, sau một cơn bão lớn, người dân thị trấn phát hiện ra rằng người đàn ông đã chết đuối ở một con sông gần đó. Có lẽ do trời mưa nên tầm nhìn trở nên kém đi, mặt đất lầy lội, hắn ta đã bị trượt chân và rơi xuống sông. Không ai cảm thấy rằng việc người đàn ông chết là điều đáng tiếc cả.
“Mọi người thở phào nhẹ nhõm và nghĩ rằng cuối cùng Yae và con gái cũng có được hạnh phúc ……”
Không may cho họ khi vừa thoát khỏi nanh vuốt của người chồng vũ phu thì con gái Sae của cô đổ bệnh.
Những người dân trong thị trấn cảm thấy thương xót với Yae và cố gắng tìm mọi cách để giúp đỡ cô. Hồi ấy, ông lão và cô con gái duy nhất của Yae cũng xấp xỉ nhau, vì vậy ông hay đến dinh thự nhiều lần để tặng đồ, tất cả đều do mẹ ông chuẩn bị cho.
“Bà ấy đã chăm sóc con gái mình rất cẩn thận…. ”
Yae thường xuyên giúp Sae thay khăn lạnh trên trán, cho cô bé ăn cháo, lau người, dọn dẹp bãi nôn. Thậm chí Yae không có thời gian để nghỉ ngơi. Không biết có phải để che đi mùi thuốc bắc hay để xoa dịu nỗi đau khổ của đứa con gái nằm liệt giường hay không nhưng ngôi biệt thự lúc nào cũng thoảng hương thơm ngọt ngào.
Ấy vậy mà ông trời lại trêu ngươi, cơ thể của Sae tưởng chừng đang hồi phục lại trở nên tồi tệ hơn.
“Cuối cùng, Sae thậm chí không thể mở miệng để nói chuyện, cô ấy đã qua đời trước năm mười tuổi.”
Nhớ lại hoàn cảnh lúc đó, ông lão thở dài vì xót xa.
“Trong đêm mà con gái mất, nghe nói Yae ngồi trước bàn trang điểm trong phòng của Sae và khóc lóc thảm thiết.”
“Bàn trang điểm?”
“Đó là thứ được truyền lại từ mẹ của Yae. Nghe đâu cái đó là đồ tốt và quý hiếm lắm. Tôi nghe nói mẹ của bà ấy cũng được bà ngoại truyền cho. Nó có một cái gương có thể xua đuổi quỷ được đặc chế riêng thì phải. Chỉ có thứ ấy… bà ấy không cho phép gã đàn ông cặn bã đó lấy đi, trừ khi bà ấy chết. Bà ấy còn nói rằng chiếc gương đó chắc chắn sẽ bảo vệ mình, nhưng mà— ”
Ông lão đột nhiên không nói nên lời.
Ngay cả tấm gương đuổi quỷ được truyền từ đời này sang đời khác cũng không thể cứu được hai mẹ con đáng thương.
“Sau đó, chuyện gì đã xảy ra với Yae?”-Masachika cẩn thận hỏi.
Khi ông lão nghe thấy câu hỏi ấy, đôi lông mày trắng như tuyết của ông ta trở nên cau có, rồi ông thấp giọng lẩm bẩm:
-À, chuyện đó…. Không lâu sau khi đám tang của Sae kết thúc, thi thể bị đào lên.
Có lẽ cô ấy đã bị chó hoang ăn thịt. Người ta nói rằng khi họ chạy tới hiện trường vẫn còn quần áo liệm sót lại.
“Yae quẫn trí đến mức bỏ đi. Sau đấy cũng mất tích luôn, không ai biết tin tức gì của bà ấy.”
“Sau này không có ai ở trong biệt thự đó sao? ”
“Đúng vậy, nơi đó đã luôn bỏ hoang từ rất lâu rồi.”
Ông lão nói xong thì im lặng. Rất có thể ông vẫn còn chút tình cảm với cô gái đã chết khi còn nhỏ hoặc mẹ của cô bé. Ngay cả cho đến bây giờ, ông vẫn nhớ đến dinh thự này và đi bộ đến đây mỗi ngày như một người giữ mộ thân quen.
“Rốt cuộc thì dinh thự này là một căn nhà hoành tráng, vì vậy luôn có những người kỳ lạ đến đây để tham quan ngôi nhà bỏ hoang này.”
“Dạ vâng, làm vậy là không nên..”
Masachika nghiêm túc gật đầu và ông lão gật gù đáp lại.
“Vừa rồi tôi thấy hai chàng trai trông có vẻ mờ ám đang tranh cãi đi về hướng này, nên tôi đến đây xem sao… ..”
Ông liếc nhìn Masachika. Masachika không nhận ra ông già đang ám chỉ mình, tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Có người như thế hả ông? Vậy họ đi đâu rồi ạ?
– Đồ ngốc, tôi đang nói về hai người các cậu đấy! – Ông lão tức tối nói- Mà nói mới nhớ, nhìn kĩ thì cậu đâu có bị thương gì đâu đúng không, trông khỏe như trâu thế này kia mà! À mà cả cái tên côn đồ với đôi mắt hung dữ kia đang ở đâu? Cậu ta vẫn còn ở trong à?
Vừa dứt lời, ông lão phóng ánh mắt nghi ngờ về phía dinh thự.
“Là Sanemi!”
Masachika hét lên trong lòng.
(Chắc ông ấy đang ám chỉ Sanemi nhỉ?)
Rốt cuộc thì họ đã đến đây cùng nhau. Nhưng vấn đề là Sanemi đã biến mất.
Chẳng lẽ là do quỷ làm ư? Nó cho những người trong tầm ngắm biến mất vào làn sương mỏng và sau đó đưa họ đến một nơi nào đó không xác định.
Nhưng tại sao lại là Sanemi mà không phải anh?
(Có đặc điểm chung nào giữa những đứa trẻ mất tích – kiếm sĩ và Sanemi không?)
Ngay khi Masachika đang trầm ngâm suy nghĩ, ông lão nói:
-Dù sao nơi này cũng đã bỏ hoang lâu lắm rồi. Ngay cả cậu là cảnh sát cũng không nên tự tiện xâm phạm vào nơi riêng tư chứ! Vào bảo thằng bạn cậu về đi, hiểu chưa?
Cuối cùng, ông lão đưa ra một lời khuyên thiết thực rồi chậm rãi rời khỏi nơi đó. Sau khi nhìn ông lão đang đi dần xa, Masachika ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào dinh thự u ám.
Nghe xong câu chuyện của ông lão kể, Masachika cảm thấy buồn bã.
Người mẹ đã mất đứa con gái của mình, Yae, đã biến mất, bà ấy đã đi đâu?
(Nếu…)
Nếu như bà ấy đã trở thành một con quỷ thì sao?
Nếu Kibutsuji Muzan đã trao một phần máu của mình cho người phụ nữ chìm trong tuyệt vọng sau nỗi đau mất con gái, vi không thể quên được đứa con gái bé bỏng đã chết của mình, sau khi trở thành quỷ, bà ta tiếp tục bắt cóc trẻ em, thì sao?
Nhưng mà ở đâu?
Những đứa trẻ bị bắt cóc, những kiếm sĩ diệt quỷ mất tích và Sanemi…họ ở đâu
—Một tia chớp thoáng qua trong đầu Masachika.