Tiểu Thuyết Thanh Gươm Diệt Quỷ: Cơn Gió Dẫn Lối

Chương 6: Cơn gió dẫn lối 6




“……… Chết tiệt …… tại sao không được…?”

“Cậu bé ngốc nghếch, không phải ta đã nói rồi sao? Con đang trong bụng của ta, không ai có thể làm tổn thương ta được đâu.”

Chứng kiến đối thủ đỡ đòn nhẹ nhàng của mình không biết bao nhiêu lần, Sanemi không khỏi thấy hoảng sợ. Con quỷ chế giễu anh bằng một giọng điệu nhẹ nhàng như đang giảng bài cho một đứa trẻ.

Thật đáng chết.

Mặc dù Sanemi không để tâm đến những lời nói của ả, nhưng quả thực nó nói cũng có lý. Những nhát chém của Sanemi thậm chí không thể làm hỏng những bức tường thịt xung quanh, còn ả thì gần như không hề hấn gì.

Sau đó, cơ thể của Uraga bị hút vào, Sanemi thậm chí không thể làm gì được, anh không thể hoàn thành lời hứa, cũng không thể gửi thi thể cho vị hôn thê của đồng đội. Anh vô cùng tự trách mình vì thất bại này.

“Con nên từ bỏ đi con yêu. Con đã là con của mẹ. Mẹ sẽ luôn bên cạnh che chở cho con, vậy nên hãy chấm dứt cuộc chiến vô nghĩa này nhé! Đến đây để mẹ ôm con một cái nào. Hay là mẹ hát ru cho con, nhé?”

Câm mồm!! – Sanemi gầm gừ.

(Mẹ kiếp…. Ả đang đùa giỡn với mình.)

Bằng chứng là con quỷ đã không chủ động tấn công anh.

Con quỷ đang vui mừng quan sát Sanemi lãng phí và dần dần cạn kiệt sức lực, cả tâm trí lẫn sức lực của anh sắp đến giới hạn rồi. Nếu không nghĩ cách rời khỏi nơi này ngay lập tức, Sanemi sẽ không có cơ hội chiến thắng. Nhưng anh phải làm gì đây?

Anh bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, nhưng không hiểu sao lại quay về lúc ban đầu.

(Ít nhất, phải đưa lũ nhóc đó ra ngoài….)

Sanemi nhìn hai đứa trẻ đang nằm ngoài tầm với của mình. Ngay từ đầu, tình hình của cậu bé đã có vẻ không ổn. Không biết có phải nó đang sốt cao hay không mà cơ thể cứ run cầm cập mãi. Cô bé trông có vẻ đã ổn, nhưng Sanemi vẫn muốn nhanh chóng đưa cô đến một nơi an toàn để chữa trị.

Phải giết con quỷ càng sớm càng tốt và rời khỏi nơi này. Nhưng với tình hình hiện tại, thậm chí anh không thể đụng tới một sợi tóc trên đầu của con quỷ chứ đừng nói là lấy đầu nó.

(Khốn kiếp!)

Con quỷ giễu cợt nhìn Sanemi đang vùng vẫy như con cá mắc cạn. Đột nhiên, nụ cười của ả chợt tắt ngấm.

“Tại sao?”

“Hả?”

Anh nghĩ rằng con quỷ đang nói chuyện với mình nhưng đôi mắt đó không nhìn về hướng của Sanemi. Con quỷ đang nhìn chằm chằm vào khoảng không với vẻ mặt hoài nghi.

“Đứa trẻ đó….tại sao?”

Lần đầu tiên, Sanemi nhìn thấy con quỷ mất khống chế. Ả đang nói thì thầm với ai đó sao?

(pass chương sau: thanhguomdietquy)

“Không đời nào..sao nó có thể nhìn thấy…thứ đó”.

“Hả? Này, mày đang lảm nhảm cái gì đấy?”

Sanemi nói xong – một âm thanh đồ gốm vỡ vụn phát ra từ đâu đó trong đại sảnh.

Âm thanh đó là gì?

Ngay khi Sanemi cau mày không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì mọi thứ trong đại sảnh lại thay đổi.  

“Gì….”

Trong lúc anh không để ý, thế giới đỏ đen bao trùm đại sảnh lúc nãy và con quỷ trước mắt anh đã biến mất chỉ để lại một tia chớp nhỏ.

Sanemi quay đầu lại.

(Chuyện gì đang xảy ra vậy?)

Sanemi nhìn kĩ xung quanh, cảnh tượng trong đại sảnh hoàn toàn không giống lúc trước. Những giường trắng đã biến mất, bọn trẻ đang nằm ngay trên chiếu tatami. Cửa giấy, tường, chiếu tatami và trần nhà đều có dấu vết rõ ràng do Sanemi chém.

Lúc này, Sanemi cuối cùng cũng hiểu ra.

(Là ảo ảnh….?)

Cho dù là chiếc giường màu trắng hay thế giới rùng rợn được bao bọc bởi những bức tường màu đỏ sẫm hoặc thậm chí là chính con quỷ….tất cả chỉ là ảo ảnh. Không có gì ngạc nhiên khi các đòn tấn công của anh không làm được gì cả.

Sanemi tỉnh táo lại, mùi thối rữa ngọt ngấy buồn nôn đó cũng đã biến mất.

(Chết tiệt….)

Khi nhận ra bản thân đã bị rơi vào ảnh cảnh, Sanemi đã nổi điên lên. Vốn dĩ thì anh không ở trong bụng của con quỷ đó, nhưng Sanemi lại tin tưởng sâu sắc rằng bản thân đang bị mắc kẹt trong một không gian kì dị. Anh chỉ toàn tâm toàn ý vào việc tiêu diệt con quỷ rồi rời khỏi nơi này, chả trách anh không thể nhìn thấy sự thật.

Thật nực cười, là một kiếm sĩ mà lại mắc mưu một Huyết Quỷ Thuật nho nhỏ. 

(Nhưng tại sao Huyết Quỷ Thuật đột nhiên bị hóa giải?)

Ngay sau đó, một giọng nói trong trẻo đã xua tan sự bối rối của Sanemi:

-Sanemi !! Cậu đang ở đâu?!

“!!”

Giọng nói mà anh đã không nghe thấy được một khoảng thời gian….

“Masachika !! Tôi ở đây!! – Sanemi dõng dạc đáp lại.

Trong vài giây, âm thanh chạy điên cuồng vang lên trong hành lang, Masachika lao vào.

“Sanemi… tôi đến kịp chứ?”

Nhìn người bạn hoảng hốt nói ra những lời đó, Sanemi không biết nên nói gì. Những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán Masachika, anh thở hồng hộc, ngực phập phồng.

“Tạ ơn giời….”

Mặt Masachika giãn ra.

Nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm đó, Sanemi ngay lập tức hiểu rằng người đàn ông trước mặt đã dùng cách gì đó để giúp anh thoát khỏi Huyết Quỷ Thuật. Sự tức giận và lo lắng của anh nhanh chóng lắng xuống. Dù không gặp nhau nhưng Masachika vẫn sát cánh chiến đấu cùng anh. Một nụ cười nở trên môi Sanemi.

-Cảm ơn nhé, Masachika! – Anh nói

“Không có gì, đây là chuyện Sư Huynh của như tôi nên làm mà.”

Masachika cười vui vẻ. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.