(Vài phút trước…)
So sánh vị trí trong gương, Masachika cầm thanh Nhật Luân Kiếm và vung nó về phía tủ trưng bày. Sau đó tiếng gốm vỡ vang lên, mùi ngọt ngào tan biến.
Sau khi kiểm tra các mảnh vỡ của lư hương dưới chiếc tủ trưng bày đã bị phá hủy, Masachika ngay lập tức bắt đầu hét lên về phía hành lang. Sanemi cũng hét lên để đáp lại anh. Masachika phóng nhanh xuống hành lang theo hướng có giọng nói của Sanemi, đoạn hành lang dài bên trong mà anh chưa từng thấy trước đây đột nhiên xuất hiện tại một nơi vốn dĩ chỉ là ngõ cụt. Masachika xông vào phòng qua cánh cửa trượt, anh phát hiện ra nữ quỷ, hai đứa trẻ và người bạn của anh, may quá, cậu ấy không bị thương.
“Sanemi….kịp rồi…đúng không?”
Trên người Sanemi vẫn lành lặn, không có bất cứ vết thương nào .Có vẻ như Sanemi không ỷ vào mình có máu hiếm mà làm liều nữa. Mặc dù tình hình vẫn còn nguy hiểm, Masachika vẫn nở nụ cười…
“Tạ ơn giời……”
Masachika lao tới chỗ Sanemi và cười toe toét.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Làm thế nào mà hóa giải được Huyết Quỷ Thuật thế?”
“Có một chiếc gương xua đuổi quỷ được truyền lại qua nhiều thế hệ ở trong một căn phòng.”
Cô con gái bị mẹ sát hại đã để lại một bức thư viết bằng máu trong ngăn kéo tủ trang điểm. Rất có thể mối hận thù của cô gái nói lên sự thật — sự thật về người mẹ đã giết con gái mình.
Sau khi phá hủy lư hương, mùi thơm nồng nặc đó cũng biến mất.
Sau khi nghe lời giải thích ngắn gọn của Masachika, Sanemi đã hiểu ra.
“Vậy thì người mẹ giết con gái mình là ……”
“—Ừ, chính là con quỷ đó.”
Masachika trừng mắt nhìn con quỷ một lần nữa.
“Đúng vậy, chiếc gương đó có thứ sức mạnh kia.”
Con quỷ liếc nhìn Masachika rồi cười lạnh. Mắt trái của ả được đánh số – “Hạ Nhất” — là tên đứng đầu Hạ Huyền Quỷ, một trong Thập Nhị Nguyệt Quỷ. Đối thủ trước mặt gần với Kibutsuji Muzan hơn bất kỳ con quỷ nào khác mà họ đã đối mặt trước đây.
Điều kỳ lạ là Masachika không sợ hãi, cũng không cảm thấy hưng phấn. Chỉ có một cơn thịnh nộ âm thầm bùng cháy không thể dập tắt trong anh.
Người phụ nữ đó đã giết Sae.
Người phụ nữ đó là một con quỷ.
Kể cả là trước kia, ả vẫn là một ác quỷ đội lốt người.
“Khi ta bị chồng đánh, tấm gương đó có giúp ta không? Không hề! Từ đó ta đã nghĩ chiếc gương xua đuổi quỷ chỉ là một thứ rác rưởi đúng như tên gọi của nó.”
“…… Sae nói sẽ cứu ta.”
Là một lời hứa? Hay là lời trăn trối cuối cuối cùng của cô gái nhỏ không muốn mẹ mình phải gánh thêm tội lỗi nữa…
Nghĩ đến việc cô bé chết trong tuyệt vọng và đau đớn, Masachika nắm chặt thanh kiếm.
Con quỷ thì thào:
-Nhưng đứa trẻ đó lại phản bội ta.
“!!”
Nghe thấy giọng điệu bào chữa tự thương hại của ả, cơn thịnh nộ của Masachika cuối cùng cũng bùng nổ:
-Sao ngươi có thể nói ra những lời dối trá đó chứ?! Kẻ phản bội là ngươi! Chính ngươi là kẻ đã giết con gái của mình!! Rõ ràng cô bé đã cố gắng hồi phục, dù chỉ là rất nhỏ, nhưng ngươi, chính tay ngươi đã đầu độc cô bé. Cô bé bị câm, bị điếc là do ai? Là ngươi! Ai là kẻ đã khiến cô bé bị gãy xương phải nằm liệt giường? CHÍNH NGƯƠI!! TẠI SAO? TẠI SAO NGƯƠI LẠI LÀM THẾ VỚI CÔ BÉ HẢ? NGƯƠI CÓ PHẢI LÀ MỘT NGƯỜI MẸ KHÔNG? RỐT CUỘC THÌ 9 THÁNG 10 NGÀY MANG NẶNG ĐẺ ĐAU LÀ VÌ CÁI GÌ?
Masachika giận dữ hét lên. Ả ta yên lặng nhìn Masachika, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy không mang bất kỳ cảm xúc nào, cứ như đó không liên quan gì đến ả.
Sự tức giận của Masachika dần trở thành nỗi buồn.
“…… Yae…Ta sẽ không tha thứ cho những gì ngươi đã làm.”
Khi nữ quỷ nghe Masachika nói ra cái tên khi ả còn là một con người, toàn thân ả run lên. Nếu lúc trước ả không hề để tâm đến những lời chất vấn của Masachika nhưng khi nghe đến đây, ả lập tức phẫn nộ, ả hét lên: “
-Cái tên đó ta đã vứt bỏ từ lâu rồi. Tên ta là Ubume. Nhan sắc xinh đẹp này, sức mạnh này và cả cái tên này nữa, chính Ngài ấy đã ban tặng cho ta. Tất cả những gì hiện giờ mà ta có, chính là do Ngài ấy đã ban tặng, ngươi hiểu không hả?
Ubume vừa nói vừa cười vui thích.
“Ta chỉ muốn có được hạnh phúc thôi…”
Thế nên tại sao ta phải chịu đựng đòn roi để đổi lấy thứ hạnh phúc không tồn tại? Tại sao ta phải chịu đựng cảnh chồng mình ăn nằm với một con đàn bà khác, tại sao phải nhìn chúng lấy tiền của ta đi đánh bạc rồi ruồng bỏ ta như một thứ rác rưởi? Ta không chịu được nữa, phải, là ta đã giết hắn rồi dựng thành vụ tai nạn đó.
Tại sao ta không thể có được hạnh phúc mặc dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, tại sao? Rồi đột nhiên ta nhận ra, khi ta chăm sóc cho đứa con gái ốm yếu của mình trên giường bệnh, lúc đó trong ta yên bình lắm, thanh thản lắm. Ta ước gì mình có thể chăm sóc nó như thế này mãi mãi, rằng cuộc sống như vậy sẽ tiếp tục cho đến đời đời kiếp kiếp.
“Nhưng nó muốn trốn thoát.”
Ubume đột nhiên lộ ra vẻ mặt đau khổ và thở dài.
“Con bé muốn rời bỏ ta, nó muốn rời xa ta lúc nó đang tập bò. Tại sao? Chính nó đã chà đạp lòng tốt của ta, sự cố gắng bấy lâu nay của ta đã tốn công vô ích.”
“… .Vậy nên ngươi đã giết con của mình?”
Sanemi nói với giọng điệu chậm rãi.
“Đúng thế.”
Ubume nhẹ nhàng nhắm mắt lại rồi cười tươi. Ánh mắt ả nhìn Sanemi khác xa với Masachika, như thể ả coi Sanemi như đứa con thân yêu của mình.
“Nhưng ta cũng hối hận vì phải giết con bé quá sớm. Lúc đó ta không còn là người vợ mạnh mẽ dù bị chồng tra tấn, ta cũng không còn là người mẹ hiền đã cưu mang đứa con gái ốm yếu của mình nữa. Chính lúc tuyệt vọng đó, Ngài ấy đã xuất hiện.”
Ngài đồng cảm với ta, khuyên bảo ta, còn cho ta một phần máu của mình nữa.
“Yae, hãy trở thành con quỷ mạnh mẽ nhất, hãy trả lại những đau khổ mà ngươi đã phải chịu đựng. Vì thế, hãy đưa tất cả con người trở về bụng “mẹ” đi.” – đó chính là những lời Ngài đã nói.
“Ngươi đoán xem thứ đầu tiên ta ăn khi trở thành quỷ là gì? Chính là xác của Sae đó, hahahaha. ”
(…..)
Mọi thứ đúng như những gì Masachika đã đoán. Sự ghê tởm mạnh mẽ cùng với sự thương tiếc với cô gái nhỏ trào dâng trong lòng, anh siết chặt thanh kiếm trong tay.
Bỗng Ubume thẫn thờ.
“Sau đó ta bắt cóc nhiều đứa bé đến đây, chúng là con của ta. Tất cả đều đang nằm trong bụng ta đây này, chúng trở thành con của ta. Và ta tạo ra một gia đình hạnh phúc với những đứa con đáng yêu ở đây, haha.”
Khi nói đến đây, ả dừng lại và nhìn Masachika, sau đó tiếp tục nói:
-Những đứa trẻ không được cha cưng chiều, không được mẹ yêu thương, thậm chí chịu nhiều hành hạ thực sự rất dễ lừa gạt, chả có tí phòng bị nào cả. Một số đứa còn yêu ta, dựa dẫm vào ta, thậm chí còn biết ơn ta khi chúng đang hấp hối. Ta rất vui mừng, rất hạnh phúc
—Vậy nên đứa trẻ ta muốn không phải là thứ có đôi mắt trong sáng như hắn, mà là con đó, Sanemi.
Ánh mắt của Ubume nhìn thẳng vào Sanemi, đôi mắt đỏ như máu của ả nheo lại, ả nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.
“Cơ thể con chi chít những vết sẹo và tâm hồn con cũng thế. Ngay từ đầu nhìn thấy con, ta đã biết con cũng bị cha mẹ đánh đập dã man ra sao. Ta muốn an ủi một đứa trẻ đáng thương và dành tất cả tình yêu thương cho con đó, Sanemi à.”
Ngay lập tức, máu nóng dồn lên đầu Masachika. Anh thậm chí không còn thèm để tâm tên Hạ Nguyệt kia nói gì, trực tiếp dốc toàn lực tấn công.
HƠI THỞ CỦA GIÓ – THỨC THỨ BA – TÌNH LAM PHONG THỤ
Ubume định dùng cả hai tay để đỡ nhát chém của Masachika, tuy nhiên sức mạnh của chiêu thức này vượt xa tầm kiểm soát của ả. Cánh tay trái bị cắt đến gần vai rồi nặng nề rơi xuống chiếu tatami. Đôi mắt đỏ của ả lạnh lùng nhìn vào cánh tay đã bị chặt đứt, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Masachika.
Masachika giận dữ trừng mắt nhìn lại ả, anh cố gắng kìm lại âm lượng và nói:
-Sanemi không đáng thương chút nào…. Mẹ Sanemi yêu cậu ấy và những đứa con khác của bà từ tận đáy lòng.
Lý do tại sao anh có thể giữ được bình tĩnh cho đến tận bây giờ là vì ngoài cơn thịnh nộ, những cảm xúc khác đang trào dâng trong trái tim.
Masachika đơn giản không muốn ký ức đó bị vấy bẩn.
Ả không biết làm sao Sanemi có thể sống sót với những vết thương đó.
Ả cũng không biết Sanemi dịu dàng hơn bất cứ ai, ả cũng biết vì sao Sanemi lại phải tự làm mình bị thương.
“Đồ khốn, ngươi không biết gì cả…đừng có nói ra vẻ như bản thân hiểu rõ lắm ấy!”
“——– Tôi ổn mà, Masachika.”
Thấy Masachika tức giận đến mức run rẩy, Sanemi đưa tay ra và đặt lên vai người bạn thân. Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh, cơn tức giận trong Masachika nhanh chóng hạ đi.
“Sanemi….”
“Gương mặt kinh ngạc đó là sao vậy?” – Sanemi hỏi và sau đó nở một nụ cười nhạt.
“Cậu mắng thì mắng nhưng mà hình như còn văn vẻ quá. Đừng cố gắng tranh luận với những kẻ nói dối không thèm chớp mắt nữa.”
Những lời an ủi của Sanemi vô cùng nhẹ nhàng.
“Tao không nghĩ rằng mình đáng thương.”
“…………”
Masachika lặng lẽ gật đầu. Nhưng giọng nói và biểu cảm nhẹ nhàng của người bạn thân khiến trái tim anh như thắt lại. Masachika nghiến răng.
“Vì thế…” – Sanemi nâng thanh Nhật Luân kiếm của mình lên và chĩa nó vào con quỷ chỉ còn một cánh tay – “Tao thấy tiếc cho mày, nhưng mà mày không thể thao túng tao được đâu. Mày là con quỷ tồi tệ khi luôn nghĩ bản thân là thánh mẫu.”
“Có vẻ như như mọi thứ diễn ra không theo ý muốn của ta nhỉ. Tiếc thật, ta thực sự đã nghĩ chúng ta có thể trở thành một cặp mẹ con đáng yêu đấy.”
Câm miệng, Sanemi khinh bỉ nói.
“Giờ thì giải quyết tất cả đi! Chúng ta sẽ tiêu diệt ngươi! ”
“Được thôi, nếu các ngươi có thể..”
Cánh tay bỗng nhiên bay lên khỏi tấm chiếu tatami, Ubume nhẹ nhàng gắn nó vào vết thương lúc nãy. Ngay lập tức phần thịt gần vết thương sưng lên, các mạch máu dài ra, cuối cùng chúng liên kết lại như chưa từng có chuyện gì. Thật là một tốc độ tái sinh đáng sợ, nó nhanh hơn bất kỳ con quỷ nào mà Masachika đã đánh bại trước đó.
“Sao thế, sợ rồi hả? Ta có thể tái tạo bao nhiêu lần tùy ý đấy! Rốt cuộc thì ta cũng là quỷ. Con người các ngươi có thể làm gì chứ? “
“Tao sẽ giết mày trước khi mày kịp hồi phục!”
Một nụ cười lạnh lùng xuất hiện trên khuôn mặt của Sanemi, anh bắt đầu hít thở toàn lực….
Thức thứ nhất, thứ hai, thứ ba, rồi đến thức thứ tư, thứ năm—
Anh tung ra những đòn tấn công liên tục với tần suất cao.
Ubume nhanh chóng né tránh và tìm cách chặn những đòn tấn công dồn dập của Sanemi.
Ngay khi Masachika nâng kiếm lên định giúp đỡ….
“Masachika!”
“?!”
Sanemi đảo mắt, ra hiệu với Masachika. Nương theo tầm mắt của Sanemi, Masachika nhìn thấy những đứa trẻ đã bị bắt cóc. Chúng nằm trên tấm chiếu tatami, thở một cách yếu ớt.
Masachika nhận ra ý định của Sanemi, anh nhanh chóng tóm lấy vài đứa trẻ rồi di chuyển đến góc hành lang và để bọn trẻ dựa vào tường. Như thế chúng sẽ không bị cuốn vào trận chiến. Và nếu có chuyện gì xảy ra, Masachika cũng có thể bảo vệ họ.
Cậu bé khoảng mười hai tuổi và một cô bé lên mười, chúng gầy khô như những que củi, thở nặng nề, yếu ớt.
“Gắng lên, bọn anh nhất định sẽ cứu được mấy đứa.”
“………Onii-san……… Onii-san …………”
Cậu bé lầm bầm và nhìn về hướng Masachika với đôi mắt trũng sâu. Masachika ngạc nhiên nhìn cậu bé.
“Anh…..sẽ….cứu chúng em?”
-Ừ. – Masachika trả lời ngay.
“… .Cảm ơn ……”
Nước mắt chảy ra trên khóe mắt cậu bé. Khuôn mặt của cậu bé có màu xám tro và đôi má hóp xuống, trông rất đáng thương. Cô bé bên cạnh anh ngây người nhìn vào khoảng không, bất động.
Masachika nghiến răng ken két.
(Chết tiệt, ả đã làm gì những đứa nhỏ vậy?)
Một cơn giận dữ bùng lên trong Masachika.
“………Ở yên đây nhé.”
Sau khi dặn dò lũ trẻ xong xuôi, Masachika siết chặt thanh Nhật Luân Kiếm trong tay.