Cơn thịnh nộ trong Masachika bùng cháy.
Sanemi tiếp tục tấn công, đồng thời liếc nhìn người bạn của mình cũng tham gia vào trận chiến khốc liệt.
Masachika bình thường vui vẻ, vô lo vô nghĩ, tính cách tuy có đơn giản nhưng đồng thời cũng là người thông minh, điềm tĩnh và ít khi bốc đồng.
Đây là lần đầu tiên Sanemi thấy anh đau khổ đến thế.
Có lẽ những lời nói và hành động của con quỷ này đã chạm vào giới hạn của Masachika.
Ngay cả như vậy-
(Thì đừng có giận quá mất khôn đấy nhé.)
Sanemi thầm lo lắng cho người bạn thân, chàng trai lần đầu tiên có trạng thái này, thế nhưng Masachika vẫn không hề mất bình tĩnh và lãng phí sức lực một cách vô ích. Ngược lại, những đòn đánh bằng kiếm của anh dữ dội và chuẩn xác hơn bình thường.
Chỉ từ những cử động nhẹ của Sanemi, Masachika đã có thể biết ngay chiêu thức mà Sanemi sắp sử dụng, anh cẩn thận tránh né để cả hai không đụng phải nhau.
Sanemi cũng nhìn Masachika….
(Quả nhiên là Sư Huynh có khác.)
Miệng Sanemi hơi cong lên.
“Sanemi! Cổ của ả! Tập trung tấn công vào cổ!! ”
“Được! Chết tiệt…..khốn kiếp!
“Nghiêm túc mà nói … cả hai ngươi đều rất đáng ghét.”
Đối mặt với những cuộc tấn công dữ dội và phối hợp chặt chẽ từ cả hai, Ubume cuối cùng cũng mất kiên nhẫn. Trong giây kế tiếp, nữ quỷ đột ngột xuất hiện trong tầm với của Sanemi.
“—-”
Con quỷ nâng chân lên và nhắm thẳng vào cằm Sanemi.
Sanemi nhảy lùi về phía sau để né tránh thế nhưng áp lực từ đòn tấn công lướt qua yết hầu khiến anh nhíu mày. Ngay sau đó, một đòn tấn công khác nhằm thẳng vào xương ức của anh.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Sanemi gần như không thở nổi, cuối cùng văng ra phía xa. Sanemi rơi xuống tấm chiếu tatami và bắt đầu ho dữ dội.
“Sanemi !!”
Masachika hét lên và chém về phía Ubume.
HƠI THỞ CỦA GIÓ – THỨC THỨ BA – TÌNH LAM PHONG THỤ
Ubume không tránh đòn, trái lại, ả di chuyển nhanh chóng và tận dụng cơ hội đó để đá về phía đầu Masachika. Mặc dù anh đã tránh được nhưng phần chân tóc của anh vẫn bị quyệt phải và chảy máu.
“… ..”
Masachika cảm thấy choáng váng, cơ thể loạng choạng từ trái qua phải. Khi con quỷ giơ tay lên và định dùng nó đâm xuyên qua vùng bụng của Masachika, anh nhanh chóng né đòn của ả. Móng vuốt ả trượt qua eo và cắt vào thịt của anh.
“!!Hự!!”
Masachika không thể chịu đựng được cơn đau buốt, khuôn mặt anh trở nên méo mó.
Ubume liếm máu dính trên tay với vẻ thích thú.
“Ta đã ăn rất nhiều trẻ con, đương nhiên trong số chúng cũng có vài đứa có máu hiếm. Để giết các ngươi, ta chả cần dùng hết sức đâu. “
“Hộc hộc… ..”
Masachika khuỵu gối bất động trên tấm chiếu tatami. Anh đang cố gắng dùng hơi thở để cầm máu. Ubume vươn móng vuốt về phía cổ họng Masachika.
“Masachika—”
Sanemi hét lên, đồng thời giơ thanh kiếm của mình lên và chém vào Ubume.
HƠI THỞ CỦA GIÓ – THỨC THỨ TƯ –
Ngay khi anh chuẩn bị tung đòn tấn công, vết thương trên cổ anh ta đột nhiên nứt toác, máu tươi phun ra, Sanemi cúi mặt ho khan. Máu từ vết thương từ bên trong lẫn bên ngoài thi nhau chảy, nhuộm đỏ tấm chiếu tatami.
Ubume ngây người.
Thân hình mảnh mai của ả khẽ run lên.
“Gì? Đây là……”
Ubume thì thầm với chính mình.
Đôi mắt ả đảo xung quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng dừng lại chỗ Sanemi, người đang chảy máu liên tục từ cả cổ và khóe miệng.
Đôi mắt của con quỷ mở to vì kinh ngạc.
“Máu….máu hiếm? Ngươi có máu hiếm? “
Một rặng mây hồng xuất hiện trên đôi má nhợt nhạt của ả.
Ả cứ ngây ra như vậy hồi lâu, cả cơ thể tưởng chừng như đang phiêu du chốn thần tiên.
“…… Cái đó….cực kỳ hiếm ……bằng một trăm người? Không, còn hơn cả thế nữa. “
Ả ta bất chợt thốt ra, sau đó Ubume ung dung đi về phía Sanemi với khuôn mặt dịu dàng khác hẳn với vẻ hung ác trước đó.
Lúc này, ả hoàn toàn không để ý đến Masachika, kẻ đang định lấy mạng của ả.
Một nụ cười tươi rói nở trên đôi má ửng hồng.
(pass chương sau: congiohanhphuc)
“Ahh… .Sanemi, rốt cuộc thì con sinh ra là dành ta phải không? Ôi con yêu, mẹ yêu con nhất. Sanemi, mẹ chắc chắn sẽ không làm tổn thương con đâu, nào, đến đây với mẹ nào, hãy ở bên mẹ mãi mãi nhé— ”
Nói đến đây cơ thể của ả bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Ả nắm lấy đầu bằng cả hai tay, cơ thể run lên, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo như sắp đổ.
“Sao …… tại sao ……. Cơ thể của ta?”
(Hah, rốt cuộc cũng bị say bởi máu hiếm của mình.)
Sanemi lấy mu bàn tay lau vết máu trên khóe miệng và thở ra nhẹ nhõm.
Dựa trên những kinh nghiệm trong quá khứ, con quỷ càng mạnh thì tác động của máu hiếm lên chúng càng lớn. Hơn nữa đối thủ là Hạ Nhất, cho nên hiệu quả còn hơn cả mong đợi.
“Tại sao….hộc….làm sao ……… tác dụng của máu hiếm lại mạnh đến vậy… ..”
Ubume nắm lấy đầu và không ngừng thở hổn hển. Không thể bỏ lỡ cơ hội này, Sanemi chịu đựng cơn đau và tiếp tục thực hiện chiêu thức lúc nãy.
Vô số luồng gió chém thẳng vào cơ thể con quỷ như bão cát.
“Ư……”
Mặc dù sắp ngất đi, nhưng Ubume vẫn có thể né được các đòn tấn công.
Ngay lúc ấy, Masachika sau khi cố gắng cầm máu vết thương ở thắt lưng của mình, anh dùng hết sức nâng kiếm lên một lần nữa và vào thế.
“Đến đây là kết thúc. Hãy xuống địa ngục và xin lỗi Sae cũng như những đứa trẻ mà ngươi đã giết đi!! ”
Hình ảnh chàng trai vẽ một đường vòng cung hoàn hảo trong không trung với thanh kiếm của mình xuất hiện trong mắt Sanemi.
HƠI THỞ CỦA GIÓ – THỨC THỨ BA – TÌNH LAM PHONG THỤ
Với khoảng cách và kỹ năng của Masachika, anh ấy chắc chắn có thể chặt đầu con quỷ. Ngay lúc Sanemi tưởng chừng chiến thắng đã nằm trong tầm tay của họ— ”
“Không!!”
Một tiếng kêu non nớt vang lên.
Một cô bé đột nhiên lao ra chỗ Ubume và dang rộng cánh tay run rẩy của mình để chặn Masachika. Cô bé nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ.
“…Không….không được làm hại mẹ.”
“Gì……?!! ”
Masachika ngay lập tức thay đổi hướng kiếm chỉ cách cô bé vài mm. Suýt chút nữa là anh đã chém phải cô bé. Hướng kiếm thay đổi đột ngột khiến hơi thở Masachika trở nên rối loạn.
Ngay lập tức, con quỷ nhân cơ hội đó tấn công, ả muốn giết Masachika cùng với cô bé. Không kịp nghĩ ngợi, Masachika vội vàng ôm lấy cô bé, móng vuốt của con quỷ lập tức cào vào bụng anh. Cơ thể Masachika run lên, cả người gục xuống và nôn ra máu.
“—Ngươi không nên nhân từ mà tha cho con nhỏ đó..”
“Hộc…. hộc ……”
“Đúng là một kẻ ngốc”
Masachika buông thanh kiếm ra rồi gục xuống.
Lúc Ubume đang lạnh lùng nhìn Masachika, Sanemi lặng lẽ giơ kiếm lên, nhằm thẳng vào cổ.
XOẸT
Đầu của nữ quỷ rơi xuống, lăn trên tấm chiếu tatami với âm thanh buồn tẻ.
Từ sâu bên trong cổ họng bị thương, Sanemi gầm mạnh như một con thú hoang.
Uất hận….bất lực…..trống rỗng….tất cả bao trùm lấy anh.
Ubume lặng yên ngắm nhìn tất cả, cơ thể dần dần tan biến. Ả nhìn Sanemi rồi nở nụ cười dịu dàng, cuối cùng biến mất trong tĩnh lặng.