Khi ngày Tết đến gần, nhà họ Chu gần như không lúc nào rảnh rỗi.
Người đến cửa tặng quà nườm nượp, mấy ngày nay tâm trạng của Chu Diễn không tốt, phần lớn thời gian đều tự giam mình ở trong phòng chơi game. Tiểu thiếu gia Chu Diễn không vui, mấy người khác đừng hòng thoải mái, trong trò chơi cậu đại sát tứ phương, khiến đám Triệu Húc chơi cùng suýt chút nữa quỳ xuống gọi cha.
Triệu Húc bị hành lên bờ xuống ruộng, không nhịn được hỏi cậu: "Chu Diễn, cậu uống thuốc súng à? Ra tay ác thế."
Chu Diễn lười biếng trả lời: "Không có, tôi chán quá thôi."
Triệu Húc suýt thì thổ huyết.
Chu Kỳ vừa bấm điện thoại vừa nói: "Có phải là vì Tiêu Dịch không có ở đây đúng không? Lúc có cậu ta, cậu làm gì cứng rắn đến thế? Hồi nãy giọng em gái trong game ngọt ch.ảy nước đến mức tôi nổi da gà, vậy mà cậu lại chém em ấy không chớp mắt."
Mấy ngày nay Chu Diễn không liên lạc được với Tiêu Dịch, trong lòng nghẹn ứ, mất hứng nói: "Chẳng liên quan gì đến cậu ta hết."
"Vâng vâng vâng, không liên quan gì hết."
Chu Kỳ vội đổi giọng, không dám đụng vào "ông trời con" này, không ngờ Trương Vĩ hiếm lắm mới hẹn đi chơi được với bọn cậu ta đột nhiên nói: "Tiêu Dịch đi thành phố P đúng không? Tôi có họ hàng ở bên đó, nghe nói dạo này không được yên bình lắm."
Chu Diễn nhíu mày: "Là sao?"
"Từng nghe tới nhà họ Yến của thành phố P chưa? Đó là đại gia tộc hàng thật giá thật đấy, không phải loại thường dân như chúng ta có thể với tới. Nhà họ hàng của tôi cũng có chút quyền thế, nghe đồn rằng gần đây người đứng đầu nhà họ Yến không biết từ đâu đón về một đứa cháu ngoại nhiều năm không gặp, một đám thân thích đằng sau lưng nói hắn là đứa con hoang không rõ nguồn gốc, ầm ĩ đòi phân quyền."
Chu Diễn không biết nhiều về nhà họ Yến.
Tiêu Dịch chưa từng cố ý nhắc đến trước mặt cậu.
Nhưng đúng lúc đó, một câu chuyện vốn chẳng có chút liên quan đến mình lại chạm vào dây thần kinh mẫn cảm của cậu.
Con hoang?
Chu Diễn không ngờ thiếu niên mình thích, một Tiêu Dịch toả sáng từ đầu đến chân lại phải đối mặt với đám sói đói đó.
Cậu vừa giận vừa xót, đồng thời cũng cảm thấy bất lực.
Cậu không biết mình có thể giúp gì.
Trước kia Chu Diễn cảm thấy Chu Triều Dương giống gian thương, không ưa cái cách ông dùng giọng điệu quan cách nói chuyện với người khác. Hiện tại trong 17 năm ngắn ngủi, lần đầu tiên cậu nhận ra, trước một số chuyện, cậu chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Chu Diễn tắt máy với đám Triệu Húc, cuối cùng cũng bấm điện thoại gọi điện cho chú Tề sau mấy ngày qua.
Bên kia bắt máy rất nhanh, Chu Diễn cũng không lòng vòng, trực tiếp hỏi thẳng: "Chú Tề, anh Tiêu đâu?"
Đối phương dường như khá ngạc nhiên khi cậu thẳng thắn như thế, qua hai giây mới bật cười đáp: "Chú còn tưởng thằng nhóc cháu sẽ không gọi điện cho chú chứ. Yên tâm, anh Tiêu của cháu vẫn ổn, chỉ là trong khoảng thời gian này luôn có đống cuộc gọi đến quấy rầy nên nó không mang điện bên người."
Câu "anh Tiêu của cháu" khiến Chu Diễn bối rối, nghe kiểu gì cũng thấy là lạ.
Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, nghe thấy Tiêu Dịch vẫn ổn, cậu tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Tề Lỗi bảo lát nữa Tiêu Dịch sẽ gọi lại cho cậu.
Chu Diễn đoán hiện tại tình huống bên hắn hẳn đang khá phiền phức, cậu không muốn Tiêu Dịch phân tâm nên nói không cần.
Chu Diễn cúp điện thoại, không biết sau khi chú Tề buông điện thoại xuống, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
Tề Lỗi ấn tai nghe Bluetooth, nghiêm túc hỏi: "Người đến đâu rồi?"
Đầu bên kia vang lên tiếng thắng xe chói tai, một giọng nói khẩn trương trả lời: "Đang đi trên đường vành đai 4, khoảng 5 phút nữa sẽ lên cao tốc."
Tề Lỗi cau mày, đi ra ngoài nói: "Lập tức điều tra xem người này là ai, nhất định phải ngăn lại cho tôi!"
"Vâng!"
Tim Tề Lỗi đập thình thịch, ở Hải Thành an nhàn nhiều năm rồi nên đã khiến chú ấy quên mất, thành phố P đối với bọn họ không phải là nơi tốt để tu thân dưỡng tính.
Trong chiếc xe kia, ngoại trừ Tiêu Dịch còn có Yến Hoài Dương, bất luận ai xảy ra chuyện dù chỉ một chút thôi thì e rằng nhà họ Yến cũng sẽ lật cả trời.
Lúc này trên vành đai 4 của thành phố P, một chiếc xe Jaguar màu xám bạc đang phóng vùn vụt như bay, đằng sau có mấy xe bám theo dai như đỉa.
Tuy nhiên, sắc mặt của tài xế và người phụ lái đều rất thản nhiên.
Yến Hoài Dương cầm lái nhìn người bên cạnh, còn có tâm trạng bật cười: "Đúng là tuổi trẻ có khác, xoay sở với đám bô lão nhà họ Yến mấy ngày nay, chắc cháu chẳng ngủ được bao nhiêu nhỉ? Nhưng tinh thần trông vẫn khá ổn đấy."
Thật ra nếu người đủ thân thiết với Tiêu Dịch ở đây, có lẽ sẽ nhìn ra sự mệt mỏi kiệt sức giữa hai hàng lông mày hắn.
Tiêu Dịch khẽ liếc nhìn về phía sau, lạnh nhạt hỏi: "Cậu đoán xem, người đằng sau họ Yến hay họ Lâu?"
"Không thể nào!" Yến Hoài Dương khẳng định chắc nịch: "Họ Lâu không đời nào làm chuyện này."
Tiêu Dịch từ chối cho ý kiến.
Hai mươi phút sau, lúc Tề Lỗi mang người đuổi đến hiện trường, đầu chiếc xe Jaguar bị móp thành một lỗ lớn, trông thảm không nỡ nhìn.
Tiêu Dịch và Yến Hoài Dương, một người dựa vào đầu xe, người kia dựa vào thanh chắn ngang bên đường, tư thế vô cùng ung dung nhàn nhã.
Cảnh tượng vô cùng đẹp mắt, nếu như bỏ qua mấy tên đang nằm trên đất ôm đầu chảy máu r.ên rỉ.
Tề Lỗi sai người lôi mấy tên đó đi, vội tiến tới bên cạnh Tiêu Dịch.
Sau đó giơ điện thoại ra.
Tiêu Dịch hơi khó hiểu liếc nhìn.
Chú Tề hất cằm: "Này, người ấy gọi rồi, cháu không định gọi lại à?"
Sắc mặt Tiêu Dịch hơi đơ lại, sau đó lập tức hoà hoãn xuống, hắn nhận lấy điện thoại đi sang chỗ khác.
Yến Hoài Dương đứng cách mấy bước nghe cuộc đối thoại của hai người, tặc lưỡi: "Đi chỗ khác làm gì? Gọi ở đây cũng được mà."
Tiêu Dịch không trả lời anh.
Yến Hoài Dương vẫn tiếp tục nói: "Thằng nhóc cháu may mắn thật, có bạn trai khá hiểu chuyện. Đâu như mấy người bên cạnh cậu trước đây, nửa ngày không gặp là đã bám lấy cậu không buông, nói chú không yêu họ, phiền chết đi được."
Tề Lỗi ở bên cạnh nghe thế nhếch mép.
Lúc Tiêu Dịch gọi tới, Chu Diễn giống như có thể cảm ứng được, lập tức bắt máy: "Anh Tiêu?"
Tiêu Dịch ừ, đôi mắt ánh lên ý cười.
Chu Diễn ho khan hai tiếng, bắt đầu tìm cớ: "Thật ra tôi không có chuyện gì hết, chỉ muốn gọi hỏi thăm xíu thôi."
Tiêu Dịch không vạch trần, chỉ ừ.
Chu Diễn im lặng, trong lòng muốn hỏi hắn ở bên kia thế nào, nhưng cậu không nắm rõ tình hình, cho nên không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, cậu chỉ hỏi một câu: "Khi nào cậu về?"
Tiêu Dịch nhỏ giọng hỏi ngược lại: "Nhớ tôi à?"
Nếu là Chu Diễn trước kia, chắc chắn cậu đã sớm nhảy dựng lên chối lia lịa, nhưng hiện tại cậu lưỡng lự hai giây, chậm rãi nói: "Ừm."
Dường như Tiêu Dịch khá bất ngờ, ý cười trong mắt càng rõ ràng hơn, hắn nói: "Biết rồi."
Yến Hoài Dương và Tề Lỗi im lặng đứng từ xa nhìn Tiêu Dịch nghe điện thoại, tâm trạng Tề Lỗi vô cùng bồi hồi. Là người chứng kiến Tiêu Dịch lớn lên, mấy ngày qua ở thành phố P, chú ấy thấy được sự trưởng thành vượt xa những người đồng trang lứa, thái độ bình tĩnh gặp chuyện không lùi bước của hắn. Tiêu Dịch mạnh mẽ, lạnh lùng như một người lớn ổn trọng.
Dường như chỉ có lúc nói chuyện với Chu Diễn, nghe được giọng nói của Chu Diễn trong giây lát.
Một Tiêu Dịch chân thực sống động, học lớp 11, vốn nên suốt ngày phiền não về trường học và bài tập mới thấp thoáng xuất hiện.
Lúc này người khác mới cảm nhận được hắn vẫn có cảm xúc.
Từ lúc nhận được cuộc gọi của Tiêu Dịch, đầu óc Chu Diễn đã bắt đầu mơ hồ.
Biết rồi? Biết rồi là sao?
Cậu thừa nhận bản thân nhớ hắn, kết quả chỉ đổi lấy một câu biết rồi, Chu Diễn vô cùng khó hiểu và xấu hổ.
Nhưng thời gian cuộc gọi quá ngắn, cậu loáng thoáng nghe được tiếng xe cộ ở đầu bên kia, tiếng gió lạnh đặc trưng của mùa đông rét căm căm rít qua.
Cậu ở nơi cách xa ngàn dặm với nỗi nhớ nhung chực trào.
Đó là cuộc gọi duy nhất của Tiêu Dịch và Chu Diễn trước đêm 30 Tết.
Những năm trước, dì giúp việc đã bắt đầu chuẩn bị đồ Tết từ sớm, nhưng năm nay thì khác, Bạch Liễu Hân mời nhà mẹ đẻ và một đống họ hàng thân thích đến đây ăn Tết chung.
Vào sáng sớm, Chu Diễn đã bị âm thanh ầm ĩ huyên náo đánh thức.
Đầu tóc cậu rối như ổ gà, cậu cau có xuống giường mở cửa phòng, đen mặt nhìn ba bốn đứa con nít đang chạy nô đùa trên hành lang.
Một thằng bé khoảng 7 - 8 tuổi, cầm gậy trong số đó có vẻ là đứa lớn nhất, cũng là đứa nghịch ngợm nhất.
Nó chỉ vào Chu Diễn quát: "Anh là ai?! Sao anh lại xuất hiện trong nhà anh Thư Hàng của tôi?"
Chu Diễn cười khẩy, cúi người nhìn thằng bé: "Nhưng cái nhà này mang họ Chu. Đây là nhà họ Chu, không phải nhà của anh trai Thư Hàng của nhóc."
"Anh nói xạo!" Thằng bé bị chọc giận: "Đây là nhà của anh Thư Hàng, dì Liễu Hân nói tụi tôi có thể chơi ở đâu cũng được."
Chu Diễn không có tâm trạng đấu võ mồm với đám con nít, cậu vòng qua tụi nó đi vào nhà vệ sinh.
Không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, lúc cậu quay lại thì phát hiện cửa phòng mình mở toang, ba bốn đứa con nít đang nằm chồng lên nhau ở trong phòng cậu.
"Tụi bây làm gì đó?" Chu Diễn đứng trước cửa đen mặt hỏi.
Cậu đi vào xách cổ thằng bé hồi nãy mới quát cậu lên, nhìn áo khoác lông vũ in đầy dấu giày trên mặt đất, sắc mặt cậu lập tức cứng lại.
Đó là món quà Tiêu Dịch tặng cậu.
Đậu má!
"Cút ra ngoài!" Chu Diễn cau mày gắt.
Còn chưa nói xong, thằng bé đó lập tức vùng vẫy khóc rống lên, tiếng khóc to tới mức Chu Diễn chỉ muốn cho nó hai cái bạt tai.
"Có chuyện gì thế? Có chuyện gì thế?"
Tiếng khóc hấp dẫn lực chú ý, Chu Diễn còn chưa kịp phản ứng đã có nhiều người ùa vào phòng cậu, thằng bé thấy mình được người lớn chú ý thì càng khóc to hơn.
Đám người lao nhao khiến cho cơn nóng giận khi rời giường của cậu lập tức bộc phát.
Rầm một tiếng, Chu Diễn đạp bay cái ghế bên phải.
Thấy mọi người nhìn qua, Chu Diễn gằn từng chữ: "Mười giây, không đi ra hết thì đừng trách tôi động tay động chân."
Thiếu gia Chu nổi trận lôi đình mọi người muốn tránh cũng không kịp, đám người nhà mẹ đẻ của Bạch Liễu Hân bị sắc mặt của Chu Diễn dọa sợ vội đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm đúng là đồ không có giáo dưỡng, sớm nghe nói con ruột của Chu Triều Dương không phải loại tốt lành gì.
Không ngờ vừa đuổi được đám người kia ra ngoài, Thư Hàng vốn dĩ phải ở dưới lầu tiếp khách giúp Chu Triều Dương không biết tự nhiên xuất hiện ở cầu thang từ lúc nào.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Vẻ mặt Chu Diễn rất lạnh lùng, Thư Hàng bật cười: "Giận đến thế à? Nói thật, tôi cũng không thích đám họ hàng của mẹ tôi lắm, toàn là lũ đỉa hút máu. Nhưng thấy họ có thể chọc cậu tức giận, tôi khá vui đấy."
"Đúng không?" Chu Diễn nhướng mày: "Có vẻ 50 vạn cũng đáng tiền lắm, bây giờ anh không thèm che giấu tâm lý vặn vẹo bi.ến th.ái của mình nữa à?"
"Thế này đã là bi.ến thá.i sao?" Thư Hàng tiến tới hai bước.
Từ khi bị Chu Triều Dương cách chức, anh ta vẫn luôn ở nhà, lúc này mắt anh ta hằn lên những tia đỏ rõ rệt, ở khoảng cách gần có thể thấy sự khát máu điên cuồng bị kìm nén quá mức.
Thư Hàng đột nhiên vươn tay về phía Chu Diễn, bóp lấy cằm cậu, Chu Diễn nghiêng đầu tránh thoát.
Thư Hàng không để tâm cười khẩy, đè thấp giọng xuống nói: "Cậu biết bi.ến th.ái thật sự là gì không, Chu Diễn? Biế.n th.ái là gần đây tôi đột nhiên phát hiện cậu khá đẹp. Nếu không muốn tôi làm anh cậu, một thân phận khác cũng không tệ."
Chu Diễn nhướng mày nhìn anh ta.
Thư Hàng nói: "Đừng nhìn tôi như thế, cậu biết mỗi lần cậu nhìn tôi giống vậy, tôi rất muốn nhìn thấy bộ dáng lúc cậu nằm dưới thân tôi thút thít cầu xin tha thứ là như thế nào."
Bụng Chu Diễn sôi sục lên, cậu giơ chân đá mạnh vào anh ta.
Thế nhưng cậu không ngờ Thư Hàng không né, anh ta nghiêng người sang một bên, đâm thẳng ống tiêm vào gáy Chu Diễn.