Tin Tức Tố Của Giáo Thảo Có Độc

Chương 44: Chương 44




Ngày thứ hai bắt đầu học kỳ mới, Chu Diễn mới biết tin nhà trường cho cô Bàng Thái Sư làm giáo viên chủ nhiệm lớp ưu tiên. Cậu đi đằng sau Tiêu Dịch vào lớp, không nhịn được nói: "Bây giờ em quay xe còn kịp không?"

"Sợ cô ấy đến thế à?" Tiêu Dịch cười: "Trước kia sau khi đi thi về, cô ấy còn định dạy riêng cho em đấy."

"Ai dám nhận đãi ngộ ấy?"

Sáng nay Chu Diễn rời giường phát hiện tóc mình vểnh hết lên, dùng nước ép xuống cũng không có tác dụng, cậu than thở suốt buổi sáng, sau đó dứt khoát kiếm một sợi dây thun buộc túm lại trên đỉnh đầu, nhìn càng trẻ con.

Lúc này cậu đang đi đằng sau Tiêu Dịch khó chịu lầm bầm nếu sớm biết kết quả như vậy, khi ấy đã không cố gắng đến thế.

Tiêu Dịch thấy cậu vẫn suy nghĩ linh tinh như trước kia, có vẻ đã quên chuyện ông bố già nhà mình hôm qua thì hơi nhếch miệng, im lặng nghe cậu nói, thỉnh thoảng còn ừ một cái tán đồng.

Một người đi đằng sau đã ngắt lời Chu Diễn.

Là Quách Thải Vy với mái tóc ngắn gọn gàng giống như hồi bọn họ tham gia cuộc thi Vật lý.

Cô nói: "Chào hai anh đẹp trai, mới sáng sớm đã thấy hai người sóng vai nhau bước vào trường như thế này. Tớ có dự cảm, sau này lớp ưu tiên của chúng ta nhất định sẽ trở thành thánh địa được toàn thể nữ sinh trong trường tôn thờ."

Chu Diễn quay đầu nhìn cô: "Tại sao?"

"Còn sao nữa, hai cậu một người là học bá, một người là ngựa ô(*)." Quách Thải Vy vừa nói vừa nhéo má Chu Diễn. Sau kỳ nghỉ đông, gương mặt cậu đã được bảo dưỡng, trở nên trắng trẻo hồng hào hơn trước.

(*) Ngựa ô: ý chỉ Chu Diễn là nhân tài tiềm năng có thể bồi dưỡng.

Cô nói: "Nhất là cậu đấy, chỉ trong thời gian ngắn đã lội ngược dòng như thế, giống y như hack game vậy."

Chu Diễn tặc lưỡi, định hất tay cô nàng ra.

Nhưng Tiêu Dịch bên cạnh còn nhanh hơn, hắn kéo Chu Diễn ra, sau đó đưa ngón tay vuốt nhẹ chỗ da bị cô nhéo đỏ lên.

Động tác vô cùng tự nhiên thân mật, giống như xung quanh chỉ có hai người. Quách Thải Vy dường như nhận ra điều gì đó, mặt đỏ ửng lên, cô nhìn Tiêu Dịch nói: "Không cố ý, không cố ý."

Tiêu Dịch: "Không sao."

"Này, hai người đang nói gì vậy?" Chu Diễn tròn mắt nhìn Quách Thải Vy: "Cậu xin lỗi anh ấy chuyện gì thế?"

Quách Thải Vy không nói gì, chỉ che miệng cười, gương mặt tỏ vẻ "tôi biết hết rồi nhé".

Tiêu Dịch nắm cổ áo Chu Diễn, kéo cậu lại, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, vào lớp thôi. Giáo viên chủ nhiệm sắp đến rồi."

Chu Diễn không thoát được, đành phải bị lôi vào lớp.

Cậu phát hiện cường độ học tập của lớp ưu tiên khác hẳn với lớp thường, chưa đến mức cày ngày cày đêm, nhưng dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó là có thật. Bầu không khí trong lớp ưu tiên cũng không giống như lớp Ba trước kia, ý thức cạnh tranh giữa các học sinh rất cao, trong giờ tự học hầu như chẳng thấy ai chơi điện thoại hay ngồi tám chuyện cả.

Tất cả mọi người đều cúi đầu giải đề.

Chu Diễn giống như nước đổ vào chảo rán, bị kìm nén đến cả người khó chịu.

Thiếu gia chỉ học khi cậu ấy muốn, nếu như cố cưỡng ép thì sẽ phản tác dụng.

Điều duy nhất an ủi cậu đó là không cần phải chuyển ký túc xá nữa, hơn nữa vị trí chỗ ngồi ban đầu của Chu Diễn và Tiêu Dịch đã chuyển từ cách một lối nhỏ như Sở hà Hán giới thành ngồi cùng bàn với nhau.

Bàng Thái Sư cầm giáo án đứng trên bục giảng, nói: "Lớp ưu tiên của khối 11 được thành lập năm nay là một trường hợp đặc biệt, có thể vào đây chứng minh các em đã đánh bại 80% học sinh cả nước, còn 20% còn lại không phải lý do các em có thể làm biếng, biết cái gì gọi là... Chu Diễn!"

Người bất ngờ bị điểm tên phải đón nhận 40 ánh mắt nhìn chằm chằm của học sinh trong lớp.

Chu Diễn ngẩn người, sau đó lặng lẽ buông ngón tay trái đang nắm lấy Tiêu Dịch ra.

Cậu có thói quen chọc phá hắn như thế, hễ thấy hắn đang làm bài hoặc đọc sách là cứ dùng ngón tay chọc lung tung, giống như mắc chứng tăng động giảm chú ý. Tiêu Dịch thường sẽ nắm ngón tay ngăn cậu lại, có giằng cũng không thả ra. Ở trong lớp học, điều này lại càng trở nên kí.ch thí.ch và đầy cấm kỵ.

Chu Diễn đứng dậy, nhìn Bàng Thái Sư tức giận nói: "Em vừa mới cúi đầu làm gì thế? Có phải đang chơi điện thoại không?"

Chu Diễn: "Không có ạ."

"Còn chối?" Bàng Thái Sư nghiêm khắc nói: "Vậy em giải thích xem, vừa nãy em đang làm gì?"

Chu Diễn liếc nhìn Tiêu Dịch ngồi bên cạnh, thấy hắn siết tay thành nắm đấm đưa lên miệng để giấu ý cười, cuối cùng cũng cảm nhận được tự kê đá đập chân mình đau như thế nào.

Cậu khẽ cắn môi, móc điện thoại vô tội từ trong hộc bàn ra, bất đắc dĩ thừa nhận: "Em xin lỗi cô Bàng, em sai rồi."

Bàng Thái Sư không chút lưu tình tịch thu điện thoại của cậu, nói: "Tuần này cô sẽ giữ nó giùm em, cuối tuần tìm cô lấy lại."

Chu Diễn: "....Dạ."

Hết tiết, Chu Diễn lập tức đưa tay chọc vào bên hông Tiêu Dịch, cậu nhớ chỗ này giống như điểm huyệt của hắn, mỗi lần chọc hắn đều né ra. Chu Diễn vừa chọc vừa nói: "Bồi thường điện thoại cho em."

Tiêu Dịch bắt tay cậu lại một cách dễ dàng, bật cười: "Sao chẳng thèm nói lý gì thế?"

"Còn không phải tại anh à? Nếu như vừa rồi anh không né chắc chắn sẽ không bị phát hiện."

Mặc dù chính Chu Diễn mới là người gây sự.

Mấy ngày nay ở lớp ưu tiên cậu sắp nghẹn điên rồi, đám ngốc Triệu Húc và Chu Kỳ không có ở đây, ngoại trừ Tiêu Dịch, cậu không tìm được ai trong lớp này có thể trêu chọc.

Lớp ưu tiên sắp xếp chỗ ngồi rất rộng rãi, các bàn không cần phải chen chúc với nhau.

Chu Diễn và Tiêu Dịch ngồi ở dãy cuối cùng, Tiêu Dịch giữ chặt một tay cậu đặt lên bàn học, ép người cậu vào giữa người mình và bàn. Bên cạnh có mấy học sinh đang đi ngang để ra ngoài đi vệ sinh hoặc lấy nước sau khi hết tiết, lúc này Chu Diễn cảm thấy vô cùng lo lắng.

Một tay còn lại của Tiêu Dịch ở dưới bàn đặt lên eo Chu Diễn, hắn hạ giọng hỏi cậu: "Biết dạo gần đây em giống ai không?"

Câu hỏi gì kỳ lạ thế? Chu Diễn bối rối nhìn hắn: "Giống ai?"

Tiêu Dịch thì thầm bên tai cậu: "Giống Thái Tử lúc mới được mang về, chưa bị đem đi triệt sản, cả ngày rạo rực trong người."

Chu Diễn: "..."

Chu Diễn há hốc mồm, muốn nổi giận nhưng không làm được, muốn phản bác nhưng không nói nên lời. Cậu bị cái ví dụ trần trụi của Tiêu Dịch làm cho thẹn đến nỗi máu toàn thân dồn lên đầu.

Tiêu Dịch mờ ám vuốt eo cậu, khẽ nói: "Cũng phải thôi, mùa xuân rồi, có phải em sắp tới kỳ p.hát t.ình không?"

"Không có!" Lần này Chu Diễn trả lời rất nhanh, cậu nhìn Tiêu Dịch với đôi mắt hơi ửng đỏ.

Tiêu Dịch bật cười, buông cậu ra: "Không phải thì thôi, cảm thấy không ổn thì nói anh biết, anh giúp em."

Hơi thở phả vào tai, khẽ lướt nhẹ qua tuyến thể sau gáy.

Eo Chu Diễn tê rần, cả người mềm nhũn, trong lòng cậu khóc không ra nước mắt.

Quả nhiên dạo gần đây Tiêu Dịch quá dung túng cậu, dẫn đến khiến cậu quên mất một sự thật, nếu như hắn thật sự muốn cậu khuất phục, thì thậm chí chẳng cần động một ngón tay.

Tiêu Dịch lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho cậu: "Đây, bồi thường cho em."

Chu Diễn nhìn điện thoại của hắn, không trả lời, bởi vì màn hình điện thoại hiển thị nhắc nhở nhập mật mã, cậu giương mắt nhìn hắn.

Tiêu Dịch nhìn cậu, thở dài: "Đến cả sinh nhật mình mà cũng không nhớ, em nhìn anh thì có ích gì?"

Sau đó hắn lắc điện thoại, hỏi cậu: "Không muốn à?"

Chu Diễn ngay lập tức giành lấy.

Cậu nhập sinh nhật của mình, quả nhiên mở được. Màn hình nền là tấm ảnh cậu tuỳ tiện selfie lần trước, cậu nói: "Sao lại để tấm này? Nhìn xấu quá."

"Tự đổi đi." Tiêu Dịch nói.

Chu Diễn sát lại gần Tiêu Dịch, chụp một tấm ảnh chung của hai người. Tuy chỉ là chụp đại, nhưng hiệu quả lại tốt ngoài dự đoán.

Tiêu Dịch rũ mắt, tựa lưng vào cửa sổ, ánh nắng chiếu lên mái tóc hắn khiến nó càng thêm bóng bẩy. Chu Diễn nghiêng người tới gần, để lộ hơn nửa gương mặt của mình, ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt hắn.

Chu Diễn không ngờ một tấm chụp đại lại đẹp như thế, dứt khoát đặt làm màn hình nền điện thoại.

Sau đó còn khoe với Tiêu Dịch.

Tiêu Dịch đưa điện thoại của hắn cho cậu, nhưng thật ra Chu Diễn chẳng dùng mấy. Khi chán quá thì mở lên chơi game, hoặc khi không được ra khỏi trường thì nhắn tin cho bọn Triệu Húc mua đồ ăn giùm.

Triệu Húc khờ vô cùng, đám Chu Kỳ ít nhiều đã nhận ra mối quan hệ giữa cậu và Tiêu Dịch, dù sao hai người không có ý định giấu diếm. Chỉ riêng cậu ta, nhắn tin với nhau mấy lần mới hỏi: Anh Tiêu, sao em cảm thấy dạo gần đây cách nói chuyện của anh lạ thế?

Chu Diễn thấy vậy thì nói: Là sao?

Triệu Húc: Trước kia mỗi lần trả lời tin nhắn em anh toàn nhắn "Ừ", gần đây đột nhiên gửi cho em một loạt icon hôn gió. Anh Tiêu, có chuyện gì xảy ra à? Em sợ lắm.

Chu Diễn suýt nữa bị cậu ta làm cho cười tắc thở.

Sau đó cậu nhắn lại: Muốn cậu cảm nhận được tình yêu của ba Tiêu, không thích à?

Triệu Húc gửi meme quỳ xuống khóc lóc.

Chu Diễn: Nói thật với cậu nhé, hầu hết đồ ăn là mua cho Chu Diễn đấy, dạo này khẩu vị cậu ấy không tốt. Hôm nay trà sữa nhớ thêm đá, Oden nhớ thêm ớt, và đừng quên mua thêm một cây kem, vị vani nhé.

Triệu Húc:...

Chu Diễn: Nhanh chân lên nhé anh bạn, chậm nhất là 1 giờ chiều. Giao sớm 5 phút là được thưởng 10 tệ tiền chạy vặt, cứ thế mà cộng dồn lên.

Nhắn đống yêu cầu của mình xong, Chu Diễn lập tức trả điện thoại cho Tiêu Dịch: "Giữ điện thoại cho em đi vệ sinh, đau bụng quá."

Dứt lời, cậu liền lao ra ngoài.

Tiêu Dịch cầm điện thoại, nhìn khung chat đang hiện tin nhắn, nhíu mày.

Triệu Húc: Anh Tiêu, có chuyện này em cảm thấy cần phải xác nhận với anh, gần đây... các nữ sinh trong trường đồn nhau là anh với Chu Diễn... không được bình thường lắm? Ha ha, mặc dù hai ngày nay anh đúng là có chút kỳ lạ, nhưng em đảm bảo sẽ không nói lung tung đâu!

Tiêu Dịch: Đừng mua kem với trà sữa, thay Oden thành suất ăn trưa bổ dưỡng dạ dày của tiệm cơm tôi từng đến.

Triệu Húc:... Anh ơi?

Tiêu Dịch: Ừ.

Triệu Húc lập tức gửi hắn meme ôm đùi khóc lóc: Rốt cuộc anh cũng bình thường rồi!

Tiêu Dịch: Hồi nãy là Chu Diễn, điện thoại của em ấy bị tịch thu.

Triệu Húc: Vậy là hai ngày nay, người cầm điện thoại anh nhắn là cậu ta à?

Không trách Triệu Húc kinh ngạc đến vậy, Tiêu Dịch không bao giờ để người khác tuỳ tiện động vào điện thoại của mình. Lúc Chu Diễn chưa xuất hiện, khi điện thoại của Tiêu Dịch reng lên, không có ai dám bắt giùm hắn.

Tiêu Dịch: Ừ.

Triệu Húc: Vậy tin đồn kia?

Tiêu Dịch: Là thật.

Triệu Húc:...

Tiêu Dịch: Đừng mua đồ lạnh cho em ấy nữa.

Tiêu Dịch: Mấy ngày tới tôi sẽ đi làm trợ giảng cho giáo sư được mời đến trường diễn thuyết. Đừng có chuyện gì cũng nghe em ấy.

Triệu Húc:...

Tiêu Dịch: Thông báo đã chuyển khoản 500 tệ.

Triệu Húc:

Tiêu Dịch: Đi khám não đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.