Tin Tức Tố Của Giáo Thảo Có Độc

Chương 53: Chương 53




Chẳng mấy chốc, toàn trường đều biết học thần khoa Vật lý đang hẹn hò với một vị tai to mặt lớn hợp tác nghiên cứu hạng mục nào đó trong trường. Lời đồn đại nổi lên khắp nơi, phiên bản nào cũng có.

Nhưng nổi nhất vẫn là phiên bản truy thê hỏa tá tràng, bá đạo nam thần cưỡng ép yêu gì đó.

Lời đồn bắt nguồn từ việc hai người từng là bạn cùng lớp thời cấp ba, cộng thêm việc có người bắt gặp Chu Diễn nổi tiếng với hình tượng học thần lạnh lùng, từ lúc ra khỏi ký túc xá, cậu cứ lầm bầm mãi và bám theo sau một người nào đó. Sau đó, không biết cậu đã nói gì chọc giận đối phương, lập tức bị hắn ôm lên xe rồi ấn xuống ghế.

Ba cô nữ sinh túm tụm lại với nhau, càng nói càng hưng phấn, thiếu điều muốn hét lên.

Nữ sinh tung tin đồn ấy kích động nói: "Các cậu không biết đâu. Lúc đó, tớ đang kiếm bạn trai, chỉ vô tình đi ngang qua cái xe đó thôi mà đã bị anh ta liếc mắt đe dọa, làm tớ sợ đến mức suýt nữa thì ngã nhào."

Có người bán tín bán nghi: "Ghê vậy sao?"

"Thật mà! Lúc đó anh ta ôm chặt "nửa kia" của mình vào lòng, tớ chỉ thấy được cổ và vành tai người ấy đỏ bừng hết cả lên. Ôi mẹ ơi!"

"Làm sao đây? Nghe thôi đã quắn quéo hết cả người!"

"Bỗng dưng cảm thấy bạn trai mình chán hết muốn nói."

...

Bất luận tin đồn trong trường đã biến hóa ra bao nhiêu dị bản, hay có biết bao nữ sinh khóc than một nam thần nữa của đại học H trở thành hoa có chủ, tất cả đều không liên quan đến Tiêu Dịch và Chu Diễn.

Chu Diễn ngồi trong xe, nhìn khung cảnh lạ lẫm bên ngoài, hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Tiêu Dịch mỉm cười: "Lát nữa em sẽ biết."

Hai người xuống xe, đi dọc theo con đường rợp bóng cây của khu dân cư, rồi dừng lại trước cổng sân của một ngôi nhà. Tiêu Dịch không biết lấy chìa khóa từ đâu ra, vừa mở cửa vừa nói: "Thời gian khá gấp, nhưng tạm thời đây là căn phù hợp nhất mà anh có thể chọn được ở thành phố B. Chỗ này cách trường em không xa, đi khoảng hai mươi phút là tới."

Chu Diễn ngờ ngợ nhận ra điều gì đó, kinh ngạc hỏi hắn: "Anh mua lại căn nhà này rồi á?"

"Đây không chỉ là một căn nhà." Tiêu Dịch vặn khóa, quay đầu nhìn cậu nói: "Đây là nhà của hai chúng ta."

Chu Diễn ngẩn người, nhìn Tiêu Dịch mở cửa.

Ngôi nhà này được xây dựng theo kiểu biệt lập, có hai tầng và một sân nhỏ bên ngoài.

Vừa bước vào, Chu Diễn bắt gặp Hoàng Thái tử đang thong thả đi giữa nhà như đang tuần tra.

Thấy có người bước vào, nó lập tức xù lông lên, cong người nhìn về hướng này.

Ngay sau đó, Hoàng Thái Tử nhận ra đó là con sen của mình trước đây và người "nối nghiệp" nuôi mình trong ba năm qua. Nó lập tức trở lại trạng thái bình thường, lạnh lùng liếc nhìn hai người, sau đó ngoắt đuôi quay đi.

Một chút chào đón cũng không có, đúng là con mèo vô ơn.

Chu Diễn đứng trước cửa nhà nhìn Tiêu Dịch: "Sao Thái Tử lại ở đây?"

"Anh kêu người mang tới." Tiêu Dịch ra hiệu cho cậu bước vào, nói: "Đồ của em ở căn nhà thuê trước đó cũng được chuyển tới hết rồi, đây là chìa khóa."

Dứt lời, hắn đưa chìa khóa giống hệt của bản thân cho cậu.

Chu Diễn nhìn chìa khóa trong tay, im lặng không nói gì.

Căn nhà cậu thuê không phải ở đây, bình thường về chủ yếu là cho mèo ăn. Hai năm qua, Chu Diễn chưa từng quay về thành phố mình từng sống, nhưng cậu cũng không thật sự "sống" ở nơi này.

Đôi khi chìa khóa mang ý nghĩa gì đó rất kỳ lạ. Chu Diễn từng có không ít chìa khóa, nhưng chỉ duy nhất chìa khóa Tiêu Dịch đưa cho mới khiến cậu cảm thấy yên tâm và đặc biệt đến vậy.

Đây là... chìa khóa nhà.

Cả cậu và Tiêu Dịch đều có.

Nó mang ý nghĩa cực kỳ đặc biệt.

Tiêu Dịch thấy cậu không nói gì, cúi người xuống hỏi: "Sao vậy? Không thích à?"

"Làm gì có." Chu Diễn cười: "Em chỉ đang nghĩ có lẽ anh cũng không thể nào dọn vào ở ngay được, một mình em ở đây thì không bằng ở ký túc xá trường luôn."

"Không được." Tiêu Dịch nói: "Dọn ra ngoài đi, từ hôm nay trở đi em không được ở đó nữa."

Chu Diễn cảm thấy rất lạ, nhìn Tiêu Dịch với ánh mắt nghi hoặc. Tại sao hắn lại nhất quyết bắt cậu dọn đến đây ở thế?

Tiêu Dịch bị cậu nhìn mà bất lực, nói: "Thành Dương, bạn cùng phòng của em đó."

Chu Diễn ngơ người hai giây, sau đó lập tức bật cười.

Cậu không còn là Chu Diễn năm mười sáu, mười bảy tuổi ngây thơ, mù tịt chuyện tình cảm nữa, đương nhiên nhận ra Thành Dương có ý với mình. Nhưng thấy đối phương một mực im lặng không nói gì, cậu tự nhiên sẽ giả bộ như không biết.

Không ngờ Tiêu Dịch lại nhạy cảm đến thế, mới gặp một lần đã nhận ra.

Chu Diễn ngửa đầu lên, hôn khóe môi Tiêu Dịch, cười hỏi hắn: "Ghen à?"

"Không hẳn." Tiêu Dịch sờ chỗ cậu hôn qua, híp mắt đáp: "Chỉ là không thích thôi."

Không thích người của mình bị tên khác dòm ngó, thậm chí còn chung sống cùng chỗ với nhau.

Hắn không chấp nhận, càng không cho phép điều đó xảy ra.

Chu Diễn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, bỗng nhiên nhận ra bạn trai mình đôi khi thật ngứa đòn.

Ngay sau đó, Tiêu Dịch ngồi xổm xuống, ra hiệu cho Hoàng Thái tử lại gần.

Chu Diễn đứng bên cạnh nhìn hắn chơi với mèo.

Một lúc sau, cậu bất ngờ ngả người lên lưng Tiêu Dịch, ghé sát tai hắn thì thầm: "Anh Tiêu, sinh nhật năm nay của anh, chúng ta cùng về Hải Thành đi."

Tiêu Dịch bị cậu bất ngờ tập kích ngờ nên hơi chúi người về đằng trước, hắn lập tức giữ vững thăng bằng, quay đầu cọ vào mặt cậu.

"Ừ." Hắn đáp.

Nghe được câu trả lời của Tiêu Dịch, Chu Diễn phấn khích quàng cả tay và chân lên người hắn, cười nói: "Tốt, bây giờ anh cõng em vào nhà nhé?"

Tiêu Dịch để cậu đè trên lưng nghịch ngợm, hất vai đáp: "Xuống đi, em nặng muốn chết."

"Em nặng chỗ nào!" Chu Diễn càng nghe càng muốn làm ngược lại. Cậu siết chặt tay chân, giữ bả vai đối phương: "Em không thích câu trả lời này của anh, mau thu hồi đi!"

"Nếu không thì sao?" Tiêu Dịch xoay người, đặt Chu Diễn xuống bãi cỏ.

Hoàng Thái tử nhìn hai người không chớp mắt, nhảy qua đỉnh đầu của họ.

Chu Diễn nâng người lên muốn lật lại, kết quả thất bại thảm hại. Cậu bị Tiêu Dịch khóa tay nằm xuống đất, thở hổn hển hai hơi đành không cam lòng nói: "Được rồi, vậy em cho anh cơ hội nói lại lần nữa."

Lâu lắm rồi cậu mới bị Tiêu Dịch chọc tức đến lức muốn nhảy dựng lên như thế.

Tiêu Dịch thành công bị cậu chọc cười, hắn chống khuỷu tay lên ngực Chu Diễn, cúi thấp người xuống thì thầm bên tai cậu: "Cục cưng, thật ra em không nặng xíu nào. Em quên lúc chúng ta trong phòng tắm, em quấn chân quanh eo anh, anh ôm em..."

Không biết Chu Diễn nghĩ tới cảnh tượng khó nói gì, mặt lập tức đỏ như cà chua: "Mẹ nó anh câm ngay cho em!"

-

Cùng năm đó, Chu Diễn và Tiêu Dịch về Hải Thành trùng hợp đúng lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường Hoành Trung.

Ngày lễ được tổ chức vào thứ Sáu.

Trước ngày diễn ra lễ kỷ niệm một ngày, Chu Diễn quay về căn nhà cậu từng ở với ba mình. Vì đã lâu không có ai ở, căn nhà phủ bụi khắp nơi, đó là bằng chứng tàn nhẫn nhất còn tồn tại qua thời gian.

Buổi chiều, cậu mang theo Tiêu Dịch đến mộ Chu Triều Dương quét dọn.

Chu Diễn ngồi xổm dưới đất đốt vàng mã, vừa đốt vừa lải nhải: "Ông ba già của con ơi, ba có khỏe không? Con thì khỏe lắm. Hai năm qua con không về thăm, chắc chắn ba muốn mắng con lắm chứ gì? Đừng, trước kia con ngang bướng như vậy cũng là do bị ba chọc tức đó."

"Nghe nói thằng con trai "hờ" của ba đã bị phán 20 năm tù, bà vợ kia của ba cũng bị điên rồi. Thôi, nói cho ba biết mấy chuyện này làm gì, có lẽ bây giờ ba đang ở với mẹ con rồi. Thấy mắt nhìn người của ba kém đến mức nào chưa? Rốt cuộc lúc trước ba làm sao có thể cưới được mẹ con, sinh ra đứa con trai ưu tú như con vậy?"

"Ba ở dưới nhớ sống tốt nhé, con cũng sẽ sống thật tốt."

Ban đầu Chu Diễn nói rất hùng hồn, nhưng về sau khóe mắt cậu dần đỏ lên.

Tiêu Dịch im lặng ôm lấy cậu, từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ khi rời đi, hắn mới quay đầu nói với Chu Triều Dương một câu: "Bác yên tâm."

Lời hứa kia nặng bao nhiêu, chỉ mình Tiêu Dịch biết rõ.

Thực ra, để lại Chu Diễn một mình đối diện với việc ba mất, Tiêu Dịch không nói, không có nghĩa là hắn không quan tâm.

Nhưng quãng đời còn lại rất dài, không ai có thể không trải qua, không đối mặt, không chấp nhận.

Điều duy nhất Tiêu Dịch có thể làm, chính là vĩnh viễn đứng đằng sau Chu Diễn. Bất cứ lúc nào, chỉ cần cậu quay đầu, cậu luôn luôn có thể nắm chặt tay hắn.

Có hắn ở đây, thiếu niên của hắn không cần phải trưởng thành.

Vào ngày lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường Hoành Trung, có rất nhiều gương mặt quen thuộc xuất hiện.

Khi đứng trước cổng Hoành Trung một lần nữa, Chu Diễn cảm thấy bồi hồi vô cùng. Dường như cảnh tượng cậu và Tiêu Dịch sóng vai bước ra khỏi cổng trường chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, từng chi tiết nhỏ nhặt đều hiện lên rõ ràng. Ngược lại, những chuyện xảy ra trong năm sau đó lại trở nên mơ hồ, không còn nhớ rõ nữa.

Chỉ có áp lực học nặng nề và bài tập vô tận.

Hôm nay Tiêu Dịch mặc đồ bình thường, trông cũng không khác gì thời cấp 3 lắm.

Hai người gặp lại Bàng Thái Sư, và cả Lão Cát nữa.

Lão Cát vẫn đa sầu đa cảm như trước đây, gặp Tiêu Dịch thì liên tục nói: "Trở về là tốt, trở về là tốt."

Chu Diễn thì thầm với Tiêu Dịch: "Hình như hai năm nay Lão Cát già hơn hẳn, tóc bạc mọc nhiều hơn rồi."

"Ừ, nghe nói thầy ấy đang phát sầu vì hai lớp sắp tốt nghiệp." Tiêu Dịch quay đầu hỏi cậu: "Em hồi lớp 12 có lẽ đã chọc tức thầy ấy không ít nhỉ?"

Chu Diễn cứng họng, sau đó cười nói: "Cũng đúng."

Lúc đó, cậu dồn trọng tâm vào các môn tự nhiên Toán, Lý, Hóa. Lão Cát lo cậu không theo kịp môn mình do các thầy cô khác đã chiếm hết thời gian dạy thêm sau giờ học của cậu rồi, ông ấy từng không ít lần tranh luận với thầy cô môn khác vì chuyện đó.

Tiêu Dịch: "Mỗi năm về sau chúng ta hãy quay về thăm thầy ấy nhé."

Chu Diễn gật đầu: "Ừm."

Bầu không khí náo nhiệt ở trường học tiếp tục diễn ra đến tận đêm, đã hơn 11 giờ nhưng trên sân trường vẫn có không ít học sinh đùa giỡn với nhau. Chu Diễn và Tiêu Dịch nắm chặt tay nhau, đi dạo quanh sân.

Cảm giác như họ đang quay về thời cấp 3.

Sau đó, Chu Diễn bỗng nhiên nổi hứng, bước theo bóng của Tiêu Dịch, giống hệt như năm đó, đối mặt với một Tiêu Dịch mà ai ai cũng e dè, vậy mà cậu lại hết lần này đến lần khác không biết sợ trời cao đất dày, cứ thế quấn lấy người ta, cuối cùng cùng nhau sánh bước.

Xung quanh sân trường có người bắt đầu bắn pháo hoa. Những chùm pháo rực rỡ xếp thành bay cao làm bầu không khí lễ hội càng thêm hoành tráng.

Chu Diễn đi tới trước mặt Tiêu Dịch, vòng tay qua cổ hắn, cả hai trao nhau nụ hôn dưới màn pháo hoa đẹp đẽ.

Từ dịu dàng đến quấn quýt.

Khi tiếng chuông báo hiệu 12 giờ đêm vang lên, Chu Diễn thoáng lui về sau, cắn nhẹ chóp mũi Tiêu Dịch, nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Tiêu Dịch bật cười: "Quà đâu?"

"Chẳng phải đang đứng trước mặt anh rồi sao? Nếu anh nhanh tay thì có thể mở ra trước 1 giờ sáng đó."

"Anh có thể đặt yêu cầu trong sinh nhật mình không?"

"Ví dụ?"

"Không được khóc lóc xin ngừng."

Ai đó nghĩ bụng thôi thì nay là sinh nhật hắn, mình chiều chút cũng được, đành nghiến răng hạ quyết tâm: "Được!"

Món quà thật sự đang nằm trong túi Chu Diễn, chính là nhẫn đôi khắc tên hai người. Ba năm trước Chu Diễn đã đắn đo rất lâu, sau đó còn lên mạng tìm hiểu một hồi.

Món quà rất sến, nhưng cậu vẫn muốn tặng.

Dù gì đã đợi ba năm rồi, bây giờ trì hoãn thêm mấy giờ cũng chẳng sao.

Trên đời này làm gì có chuyện đúng người đúng thời điểm.

Hai người chỉ là tình cờ gặp, tình cờ thích.

Thích một người giống như nghiện, cầm lòng không được, cố trốn không xong, chỉ có thể nắm thật chặt, quyến luyến không rời.

Nhân lúc người còn ở đây, nhân lúc thời gian chưa muộn.

-Hoàn-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.